Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 385

Mặc dù Tôn Ngộ Không đã thức tỉnh ý chí hung thần, đối mặt với tồn tại giết không chết, hắn cũng nổi da gà.

Vào lúc này, thiên địa yên tĩnh, vô số thần tiên ngừng thở, tất cả đều hi vọng giọng nói kia xuất hiện.

Quả nhiên, Quan Âm Bồ Tát không làm mọi người thất vọng, một cơn gió nhẹ thổi tới, thổi bộ lông màu đỏ của Tôn Ngộ Không bay bay.

Hô... Hô...

Gió càng lúc càng lớn, dần dần thổi bay cát đá trên mặt đất.

Một đạo khí tức thê lương bao trùm thiên địa, ngay sau đó, hoa sen bảo tọa bị Tôn Ngộ Không đánh nát đang bay lên không trung.

Vô số mảnh vỡ đại đạo bảo bình văng khắp nơi cũng bay lên cao, chúng đang tỏa ra lực lượng triệu hồi vô hình nào đó.

Gió lạnh càng lúc càng lớn, gió thổi da mọi người đau dớn, một đạo khí tức lạnh buốt bao phủ thiên địa.

- Đây là...

Thiên đình, vô số thần tiên thông qua tiên thuật nhìn thấy cảnh này, nước mắt của bọn họ chảy xuống.

Một ít nữ tiên khóc lớn hơn trước.

- Đó là chấp niệm của Quan Âm Bồ Tát...

- Đại từ đại bi Quan Âm Bồ Tát, mặc dù thân vẫn cũng muốn cứu vớt tam giới, tru sát hung thần...

- Ô ô, Bồ Tát...

Rất nhiều nữ tiên sụp đổ, bọn họ quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy ròng.

Vương Mẫu nương nương rung động nhìn gương mặt do tiên thuật tạo thành, chấp niệm của Quan Âm Bồ Tát bất diệt, vì bảo vệ tam giới đã trả giá quá nhiều.

Ngay cả Đường Tăng trốn vào Tiên giới tùy thân cũng rung động:

- Làm sao có thể? Chấp niệm của cường giả chỉ xuất hiện sau khi bọn họ vẫn lạc nhiều năm, ý chí bất diệt chậm rãi hấp thu lực lượng thiên địa, chậm rãi hội tụ thành anh linh, nhưng chấp niệm của Quan Âm Bồ Tát lại trực tiếp dẫn dắt lực lượng thiên địa...

Giá trị thuộc tính ý chí của Quan Âm Bồ Tát cũng rất cao, khoảng mười tám điểm, nhưng nàng không thể bước ra một bước này.

Muốn làm được một bước này, có lẽ chỉ có chấp niệm bất diệt chính thức mới có thể hình thành, loại tồn tại như vậy, thường thường có ý chí kiên định đến mức dọa người.

Trước kia Đường Tăng nghe nói Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi như thế nào, cứu khổ cứu nạn như thế nào, phổ độ chúng sinh như thế nào.

Trước kia chỉ nghe nên không có cảm giác, hiện tại tận mắt nhìn thấy, lúc này hắn mới cảm động.

Đây mới thực sự là đại từ đại bi Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn quên mình vì người.

...

Gió lạnh thổi qua, cát bay đá chạy.

Nhân giới nghiền nát và quỷ khí bao phủ, cảnh tượng khủng bố khó tin như thế lại do đại từ đại bi Quan Âm Bồ Tát tạo thành.

Đó là bởi vì chấp niệm của Quan Âm Bồ Tát, nếu không đánh giết hung thần, ý chí của nàng không cam lòng.

- Rống!

Tôn Ngộ Không gào thét, hắn đấm ra một quyền, thiên địa biến sắc, hư không vặn vẹo.

Những mảnh vỡ đại đạo bảo bình vặn vẹo và mảnh vỡ bảo tọa hoa sen bị đánh bay lần nữa, chúng bị đánh nát nhỏ hơn trước.

Những mảnh vỡ này lại bay xiêu vẹo xuất hiện lần nữa.

- Oanh!

Tôn Ngộ Không phát điên, hắn xuất quyền oanh kích như mưa rào.

Cuối cùng một nửa Nhân Gian giới bị hắn đánh nát.

Rốt cục, chấp niệm bất diện biến mất, cuối cùng không thể cảm ứng được nữa.

Chỉ có gió lạnh thổi như trước, khí tức bi thương tràn ngập toàn bộ Nhân Gian giới, dường như muốn an ủi oán khí của những phàm nhân chết đi.

Mùi máu tươi bao phủ phạm vi trăm triệu dặm, Nhân Gian giới sụp đổ, mặt đất bị đánh nát.

Có một điểm kỳ quái chính là, vào lúc Tôn Ngộ Không lông đỏ đang nổi giận, phạm vi hủy diệt rộng như thế lại không giết chết bao nhiêu phàm nhân.

Dường như có người sớm di chuyển những phàm nhân kia đi.

- Rống...

Trên mặt đất nghiền nát, Tôn Ngộ Không lông đỏ ngửa mặt lên trời thét lớn, dường như hắn đang tuyên chiến với thiên đạo, bễ nghễ thiên hạ, có ta vô địch!

Tôn Ngộ Không lông đỏ vẫy tay một cái, Kim Cô bổng rơi cách đó thật xa bay lên và trở về trong tay hắn.

- Sát!

Hắn gào lên giận dữ, hắn bước ra một bước, tinh hà đảo ngược, Cân Đẩu Vân do huyết tinh tạo thành, hắn đạp Cân Đẩu Vân dưới chân và hóa thành ánh sáng bay về hướng Trấn Nguyên đại tiên chạy trốn, hắn sẽ không buông tha đuổi giết Trấn Nguyên đại tiên.

Quả nhiên đúng như lời Trư Bát Giới nói, Hồng Mao Hung Viên đi tới chỗ nào giết chỗ nào, vĩnh viễn không dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment