Đâu đó trong vũ trụ bao la vô biên kia, tồn tại một tinh cầu vô cùng to lớn, nhìn từ xa nó như một hình bát quái gồm hai màu trắng ,đen khổng lồ liên tục xoay tròn. Xung quanh tinh cầu được bao bọc bởi những làn khói mờ ảo trôi nổi xung quanh cực kì huyền bí và nơi này được dân bản địa gọi với cái tên đầy tham vọng là Vĩnh Hằng .
Trên tinh cầu này loài người xuất hiện đã từ rất lâu đời. Dưới sự kìm kẹp của những tộc quần thiên sinh hùng mạnh khác trong gian nan sinh tồn, dần dà họ đã sáng tạo ra phương pháp giúp một nhóm người có thiên tiên ưu thế trở nên mạnh mẻ.Trải qua thời gian dài cố gắng họ đưa chủng tộc vươn lên trở thành bá chủ của tinh cầu này, nhóm người này được mệnh danh là:
Tu Tiên Giả
Trần Gia một gia tộc tu tiên cấp ba tọa lạc một góc phía bắc Mê Linh đại lục, một trong sáu lục địa của Vĩnh Hằng tinh bổng vang lên một tiếng hét vang vọng :
"Trần Ngọc Anh mày cút ra đây !"
Từ trong một căn phòng siêu vẹo, rách năt dường như có thể sập bất cứ lúc nào, một thằng nhóc mười ba ,mười bốn tuổi khuôn mặt hốc hác khoác trên người bộ quần áo củ kĩ, ngắn hụt hẩng lộ ra cả tay chân của người thiếu dinh dưỡng lâu ngày . Hắn tập tểnh chạy ra, ngước mặt lên , ánh mắt đầy hoảng sợ nói :
"Thập tam tỉ chuyện gì ?"
Cô gái kia khuôn mặt dữ tợn hét lên:
"Có phải mày lén vào phòng tao đúng không. Mày tính lấy trộm thứ gì?"
Hắn nhìn lên Trần Ngọc Hoa, người khẻ run, ấp úng trả lời :
"Đệ .., đệ thấy một con rắn... bò vào phòng tỉ, đệ sợ nó cắn tỉ nên đệ mới ... "
Hắn còn chưa nói xong thì :"Chát" .. một cái tát làm người hắn quay vòng vòng, theo sau đó là liên tiếp nhứng cú đấm, đá túi bụi .
Đánh hắn chán chê Trần Ngọc Hoa mới nguôi ngoai phần nào hừ lạnh quay đi :
"Tao không cần mày quan tâm, lần sau còn bén mảng vào phòng tao, tao đánh gãy chân mày ."
Đợi cô gái kia đi xa hắn mới nhịn cơn đau bò dậy , kéo thân thể đau nhức về phòng .
Lúc này vẻ run rẩy và hoảng sợ trên mặt hắn chẳng còn sót lại chút gì vì đây tất nhiên không phải là đầu hắn làm vậy, hắn bị đánh như vậy đã không phải là chuyện mới lạ gì .
Hắn tên là Trần Ngọc Anh, hắn vốn là con thứ mười tám của gia chủ gia tộc này. Tưởng chừng cuộc đời hắn đã màu hồng như bao cậu ấm, cô chiêu nhưng không hắn sinh ra không có linh căn, ở cái thế giới nắm đấm lớn là chân lí này, không có linh căn không thể tu luyện thì hắn chính là thứ vô dụng, vì vậy củng giống như một số ít quỷ xui xẻo khác trong gia tộc là đối tượng bị bắt nạt , chèn ép chủ yếu .
Chuyện còn tệ hơn khi mẹ đẻ hắn chết vào lúc hắn năm tuổi, tuy chắng yêu thương gì hắn ,thậm chí còn cho là vì hắn nên bà ta mới mất địa vị trong tộc. Nhưng vì sĩ diện của bà ta ,những kẻ khác củng nể mặt bà ta một ít .
Còn cha hắn thì còn rác rưởi hơn, hắn một con ngựa giống đích thực thê thiếp thành đàn, con cái vô số kể. Hắn chỉ làm việc mình thích, củng chả quan tâm gì con cái huống hồ là một đứa như hắn.
Ở cái gia tộc này hắn gần như trở thành một đứa cô nhi không nới nương tựa .
Và cứ nhứ thế trong quá trình trưởng thành của Trần Ngọc Anh thì những trận đòn roi, chửi rủa là chuyện như xẩy ra cơm bữa, những vết bầm tím gần như đã trở thành những vết xăm hằn vĩnh viên vì chúng chưa bao giờ rời đi cơ thể hắn .
Phản kháng sao, đòi hỏi công bằng sao ! hắn đã từng những mọi chuyện chỉ tồi tệ hơn. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì sự phản kháng, lòng tự ái của hắn yếu ớt như một tờ giấy. Sau khi vài lần hắn phải vài lần nằm liệt giường, rồi hắn củng nhận ra :
" Kẻ yếu nên có giác ngộ của kẻ yếu, việc kẻ yếu có thể làm là tìm ra cách sinh tồn phù hợp với hoàn cảnh của chính mình "
Phương pháp sinh tồn mà hắn có thể nghĩ ra :
"Khi làm bất cứ một việc gì mà quy tắc, luật chơi bị chi phối hoàn toàn bởi kẻ địch, bọn hắn có thể tùy ý định đoạt mọi thứ. Ta không thể đường đường chính chính mà thắng, vì đơn giản là bọn hắn hoàn toàn không cho ta cơ hội. Vì thế, tốt nhất ta phải trở thành kẻ mưu tính hơn. Phải tận dụng mọi thứ ta có, kể cả tình huống phải bất chấp mọi thủ đoạn"
Trần Ngọc Anh vốn là đứa trẻ rất thông minh và nghị lực. Hắn không tin tà, hắn nghi ngờ có ai đó hãm hại hắn. Hắn muốn thử học công pháp, nên hắn tìm mọi cách để học công pháp của gia tộc.
Nhưng trong cái Trần Gia này ,có luật cấm những kẻ như hắn học công pháp tu luyện. Hết cách hắn phải đi " mượn" nhiều loại bí tịch, công pháp khác nhau của các anh chị em trong nhà, sao chép về luyện thử. Mổi lần như thế hắn đều phải trả giá bằng những trận bạo hành .
Trở về tới phòng Trần Ngọc Anh lặng lẽ nằm xuống giường, à mà không được tính là giường chỉ là mấy miếng gổ dài ghép lại phủ lên cỏ khô, hắn thở dài :
"Không được, vẫn không được sao! đã là lần thứ chín rồi".
Hắn lại nhìn xuống cơ thể bầm dập của mình, hắn biết nó đã tàn tạ, rách nát lắm rồi. Cái trò vặt giả bộ suy yếu, lúc nào củng có thể " ngủm" củng không thể dọa sợ nhưng kẻ kia như trước nữa, Cộng thêm những trận đòn với tần xuất dày đặc , khiến cái cơ thể suy dinh dưỡng kia đã không gánh nổi.
Hắn im lặng nhìn trần nhà miệng thì thào :
"Chín loại rồi nhỉ! , vẫn không được sao !. Xem ra ta thật sự chẳng có linh căn thật rồi. Mà cứ duy trì tình trạng ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng thế này không sớm thì muộn ta củng chết mất".
"Ta phải làm sao đây! "
Hắn yên lặng nhắm mắt lại.
Mãi đến trời dần về khuya hắn bừng tỉnh ngồi dậy , đôi mắt hiện lên vẻ quyết tâm dường như hắn đã quyết định điều gì đó.