Đường Thành Thần

Chương 11 - Hành Động

Tiếu thiên quay lại vị trí ban nãy, im lặng ngồi quan sát xác định thêm một lần nữa. Vừa nhìn hắn vừa lẩm bẩm:

" Từ cách ăn mặc của bọn người tấn công thương đội thì chúng hẳn là thổ phỉ, cái cách mà chúng nghe hiệu lệnh và trợ giúp lẩn nhau thì bọn chúng là nhiều nhóm cùng hợp tác"

Tiểu Thiên lại đưa mắt nhìn toàn cảnh xung quanh một lượt rồi đưa ra đánh giá:

"Xung quanh nơi này, chỉ có hướng tây là thích hợp cho mai phục. Bây giờ ta qua đó tìm kiếm, hy vọng sẽ qua thu hoạch."

Nghĩ là làm, Tiếu Thiên nhấc người vội vàng trở lại lấy con lừa rồi dắt nó vòng ra một hướng khác mà đi, hắn rất cẩn thận vòng qua khu vực hỗn chiến kia. Trãi qua một thời gian dò xét, hắn đã tìm được thứ mình muốn.

Trong một rừng cây cách khu vực hỗn chiến khá xa, Tiếu Thiên đã thấy một đám thú cưỡi được cột cẩn thận vào những gốc cây. Đa số chúng là ngựa nhưng hắn vẫn nhìn ra bên trong còn có cả một con Phong Lang Thú .

Đây là một loại yêu thú có ngoại hình giống sói, nhưng chúng to lơn hơn sói bình thường rất nhiều, lông màu xanh nhạt rất dài. Ngoài trừ vẻ ngoài đẹp thì chúng có tốc độ chạy rất nhanh, lại nhìn được trong bóng tối cho nên giá trị của chúng rất cao, được nhiều kẻ yêu thích sử dụng.

Tiếu Thiên tay đang cầm đuốc nhìn bầy thú cưỡi, còn trong lòng thì đang cân nhắc:

"Bây giờ ta dắt theo đám thú cưỡi này, mang chúng bán đi củng đã kiếm được một khoản khá khá"

Vì cái gì Tiếu Thiên lại biết nơi này có thú cưỡi. Đương nhiên là bọn thổ phỉ này nhiều nhóm, tất sẽ có một vài nhóm từ rất xa chạy tới nơi này, một kẻ nghèo như hắn còn có con lừa để cưỡi, chúng không có thì mới là chuyện lạ.

Tiếu Thiên tháo hết chúng ra, cột dây cương lại với nhau rồi hắn tà tà dắt chúng đi. Lòng hắn đang phân vân :

"Ta có nên đi cướp luôn hang ổ của chúng không? Nhìn cách bọn thổ phỉ này hành động thì tất nhiên là có lên chuẩn bị kế hoạch từ trước, hẳn là chúng có nội gián bên trong thương đội kia. Từ tình hình chiến đấu thì chổ lực lượng này là bọn thổ phỉ kìa vất vã lắm mới miễn cưỡng tập hợp được, nếu chúng đã dốc hết lực lượng thì hăng ổ chúng chắc chắn lực lượng rất mỏng, thậm chí chỉ có một vài người trông coi. Quan trọng nhất là ta chắc chắn ở đó không có tu sĩ, nếu có thì hắn đã tới đây, mình hắn đã có thể thay đổi cục diện chiến đấu"

Tiếu Thiên đứng hẳn lại, cân nhắc được mất trong đó. Lát sau hắn hắn đã ra quyết đinh:

"Sợ cái gì, từ khi nào ta bắt đầu do dự rồi. Cùng lắm thì ta tổn thất một ít ngựa không có gì ghê gớm. Ta củng muốn xem thử phản đoán của mình ra sao."

Tiếu Thiên quyết đoán thả hết những con ngựa kia và lừa của hắn ra, đuổi bọn chúng chạy tứ tán khắp nơi. Hiện tại mang theo chúng không thích hợp, giá trị của chúng lại không cao, giữ lại Phong Lang Thú đã đủ.

Xách theo hành lí của mình, Tiếu Thiên cưỡi lên Phong Lang Thú quay người về chổ rừng cây ban nảy. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ:

"Thời gian để chúng tập hợp cùng nhau củng không phải là ngắn, có thể tới vài ngày. Bọn chúng không thể hẹn nhau chổ mảnh rừng "chim không thèm ị" kia được , ta đoán chổ phù hợp để chúng đợi chờ nhau tập hợp hắn là hang ổ của một nhóm gần đây nhất. Rừng cây kia chắc chắn để lại dấu vết phương hướng mà bọn chúng đi đến, cơ hội ta tìm được hang ổ kia khá lớn. Nếu không phải, xem như ta xui xẻo"

Tới nơi Tiếu Thiên nhảy xuông, xách theo cây đuốc chạy đi kiểm tra tứ phía. Một lát sau hắn tìm được rất nhiều dấu chân ngựa, giẫm nát cả một lối cỏ dạt hẳn sang hai bên, hình thành lối đi dài.

Đã xác định được phương hướng Tiếu Thiên quay người leo lên Phong Lang Thú lao đi. Trong lòng hắn củng cấp tốc tính bước tiếp theo:

" Tình hình chiến đấu ban nãy hẳn còn kéo dài thật lâu, bầy ngựa đã bị ta đuổi đi nhưng để phòng bất trắc ta vẫn phải hành động thật nhanh. Tới nơi ta có thể xem xét tình hình rồi mới quyết định. Giải pháp xử lí bọn gác, ta chắc phải nhờ đến mấy cây Mê Thảo kia rồi"

Đúng như dự đoán, sau khi hắn dùng hơn một giờ để vượt qua một ngọn núi, cây cối um tùm. Tiếu Thiên đã thấy hẻm núi phía xa có ánh sáng.

Tiếu Thiên gấp rút dừng lại. Hắn leo xuống rồi cẩn thận cột Phong Lang Thú vào gốc cây lớn.

Hắn lấy hết hành lí khoác lên người, dập tắt bó đuốc trên tay rồi mới ẩn mình vào bóng tối, tiến về phương hướng có ánh sáng kia.

Tới nơi Tiếu Thiên phát hiện trước mặt mình là một dãy tường rào kiên cố, được làm từ những thân cây ghép lại với nhau, che kín hết cả đường vào hẻm núi. Hắn thấy có một tháp canh cao trước cửa, thắp sáng bằng bốn vạc lửa lớn treo bốn góc nhưng không có ai trên đó.

Hắn ngước mắt nhìn xung quanh tìm kiếm vị trí có thể quan sát được vào bên trong. Một lát sau Tiếu Thiên đã ở trên một thân cây cao, hắn đưa mắt đánh giá tình hình bên trong sơn trại.

Bình Luận (0)
Comment