Thật sự thì Tiếu Thiên củng không nhất thiết phải có đồ vật bên trong chiếc rương kia, chẳng qua hắn cảm thấy hứng thú với quá trình tìm kiếm, hắn xem nó như một lần đọ sức nhỏ giữa hắn và tên thủ lĩnh kia.
Có lẽ đây là khuyết điểm con người Tiếu Thiên, mỗi lần hắn cảm thấy thích thú với thứ gì, hắn đều như kẻ điên không quan tâm tới mọi thứ diễn ra xung quanh.
Tiếu Thiên mở rương ra, rồi đưa tay lấy hết mọi thứ bên trong để xuống mặt đất. Trước mặt hắn là một xấp giấy tờ mua bán đủ loại, một quyển trục bằng da yêu thú, một quyển sổ nhỏ và vài tờ biên nhận gửi tiền tại Tiền Trang.
Tiếu Thiên đưa tay lấy cuốn sổ kia, những thứ còn lại thì hắn đã biết hoặc đoán ra được. Hắn đọc lướt qua quyển sổ kia, thật đúng là hắn phát hiện có nhiều thứ rất hay ho. Hắn không khỏi cảm thán:
"Tên thủ lĩnh này củng không phải dạng vừa đâu, haiz đáng tiếc!"
Tiếu Thiên chỉ xem một lát rồi gấp lai, hắn vẫn là quyết định mặc kệ, chuyên không liên quan tới hắn mà hắn củng không có cái năng lực đi giải quyết chuyện này.
Tiếu Thiên lấy quyển trục bằng da yêu thú kia, nhét vào trong áo rồi đi thẳng ra chổ Phong Lang Thú. Hắn cưỡi lên Phong Lang Thú, chạy thẳng một mạch để rời đi sơn trại. Nơi này đã không còn việc gì hắn có thể làm.
Khi Tiếu Thiên gần tới cổng sơn trại, hắn bất chợi khựng người dùng lại. Phía trước không xa bên ngoài cánh cổng, hắn đã thấy từ phía trước xuất hiện rất nhiều ánh lửa của những ngọn đuốc. Hắn thầm hô "không xong bọn chúng trở về" rồi cấp tốc điều khiển Phong Lang Thú lui về phía sau.
May mắn ban nãy thân hình của Tiếu Thiên còn trong trong bóng tối, dù tu sĩ Dẫn Khí Cảnh thị lực đã được cường hóa ở khoảng cách như vậy củng khó có thể thấy.
Tiếu Thiên hít một hơi thật sâu, bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn. Hắn thúc ép Phong Lang Thú phóng hết tốc độ lao về hướng nhà kho sơn trại, còn trong đầu thì đang cấp tốc suy tính:
"Tên thủ lĩnh kia sau khi phát hiện sự viêc không ổn, hẳn là dùng tốc độ nhanh nhất tới kiểm tra khu vực trung tâm. Với tốc độ của hắn thì chỉ cần khoảng hai mươi phút, ta thì khoảng mười lăm phút. Chỉ có hơn năm phút thôi sao! Hi vọng ta dấu đi bốn tên thổ phỉ kia thu hút hắn được một chút thời gian. Ta phải nhanh lên nữa"
Lúc này ngoài cổng sơn trại, rất nhiều thổ phỉ đang chậm rải trở "về nhà". Nhìn kĩ lại tất cả chúng đều uể oải, chán nãn, bộ dáng trật vật, nhếch nhác không chịu nổi. Phần lớn bọn chúng đều có thương tích, thậm chí một số tên bị thương rất nặng đã mất một phần cơ thể, máu từ miệng vết thương vẫn đang còn chảy xuống rơi trên mặt đất, mặt chúng tái đi vì mất máu, thân hình xiêu vẹo có thể đổ xuống bất kì lúc nào phải nhờ tới đồng bạn dìu dắt.
Ở trung tâm đám người, một người đàn ông cao lớn, lưng hùm vai gấu đang chậm rãi bước đi. Hắn là Hắc Hổ, là thủ lĩnh của cái sơn trại này.
Trên người Hắc Hổ củng có một vài vết thương rất sâu, nhưng hắn không quan tâm, bởi tâm trạng hắn hiện tại đang cực kì tồi tệ. Hắn đang bực tức vì cướp bóc thất bại, thú cưỡi thì lại bị tên "chết bằm" nào lấy hết đi làm hắn phải cuốc bộ về đây, hắn càng cay cú hơn với tên chủ nhân "đáng chết" kia của mình, thật vô dụng "thành sự không có mà bại sự có thừa"
Đã nói sẽ lo viện quân của thương đội kia đâu?mới đánh được một lát viện quân địch liền đến. Không cần nói củng biết kết quả, quân hắn tử thương thảm trọng, tên tu sĩ đồng bạn bị đánh chết đương trường, hắn thì chật vật như "chó" chạy trốn rồi dẩn dắt tàn quân về đây. Nếu không phải hắn đánh không lại tên chủ nhân kia, hắn đã có xúc động vác đao đi chặt tên kia làm tám khúc.
Hắc Hổ đang cố nín nhịn cơn giận trong người, sau khi nhìn thấy cổng sơn trại đã mở rộng, hắn lập tức bùng nổ gầm lên:
"Mấy thằng con hoang, ăn hại kia đang làm gì, tao kêu chúng mày tử thủ trong trại, chúng mày đi mở cửa làm gì"
Mấy tên thổ phỉ còn lại lập tức quay đầu, đưa ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Hắc Hổ, bọn chúng không hiểu tên này nổi điên cái gì. Mất vài giây bọn chúng mới hiểu ý tứ câu nói của Hắc Hổ, mặt ngoài thì cuối đầu không dám nói gì nhưng trong lòng thì âm thầm hả hê, cười trên nổi đau người khác. Đơn giản vì bọn chúng phải bán mạng đánh đập bên ngoài, mấy tên kia thì được ở trại an nhàn, hưởng phúc. Khiến tâm lý bọn chúng mất thăng bằng.
Hắc Hổ hất văng mấy tên thổ phỉ cản đường rồi lao nhanh về phía cổng sơn trại, ánh măt hắn như muốn lập tức ăn tươi, nuốt sống mấy tên kia. Tới nơi hắn lại không phát hiện tên nào ở đây cả, hắn lại đưa mắt nhìn về đống lửa, ở nơi đó vẫn còn một ít thịt nướng cùng rượu. Hắn gần như đã phát điên gào thét:
"Dám ăn thịt, uống rượu rồi tìm chổ đi ngủ, thật là sống đến chán rồi đúng không? Tao phải lột da chúng mày!"
Hắc Hổ lao đi tìm kiếm khắp nơi xung quanh nhưng không phát hiện được gì. Hắn quay đầu nhìn về cánh cổng như đã hiểu rồi hắn chạy vội ra bên ngoài.
Một lát sau Hắc Hổ tìm thấy bốn tên kia đang hôn mê nằm sau mấy gốc cây, hắn đá vào người bọn chúng nhưng chúng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cảm thấy kì quái hắn cúi người xuống kiểm tra từng tên. Phát hiện chúng có vấn đề, đầu óc hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm kêu một tiếng"không ổn" rồi quay người chạy đi.
Màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua mái lá nhà tranh. Hắc Hổ như một con mảnh thú lao đi trong bóng tối, hắn lúc này thật sự đang rất gấp gáp thậm chí khi hắn còn đụng bay một số thứ trên đường, hắn củng không thèm quan tâm. Trong lòng hắn lúc này chỉ còn lại hình ảnh chiếc rương nhỏ ở chính đường kia.