Hắc Hổ lúc này đang âm thầm cầu cho chiếc rương nhỏ kia tuyệt đối không được xẩy ra vấn đề. Mấy thứ khác mất rồi còn có thể kiếm lại nhưng thứ bên trong chiếc rương kia thì tuyệt đối không được. Nếu chúng bị lộ ra ngoài ánh sáng, hắn thực sự là xong đời. Nghĩ đến mấy món đồ bên trong lòng hắn lại nóng như lửa đốt.
Bên trong cuốn sổ nhỏ là Hắc Hổ tỉ mĩ ghi chép lại cụ thể từ thời gian, số tiền, tới xuất sứ của số tiền mà Hắc Hổ sai thân tín vào thành, chuyển vào Tiền Trang cho Phong Trì. Tên này, hắn là đương nhiệm Thành Chủ của Phong Dương Thành và củng là "chủ nhân" trong lời Hắc Hổ.
Hắc Hổ vốn là thủ hạ của Phong Trì nhưng sau một màn "biến cố nhỏ", hắn đã thuận lợi biến từ "Vệ Binh" thành "Kẻ Phản Bội"phải chạy trốn ra ngoài thành làm thổ phỉ. Thực tế hắn bị Phong Trì áp bức phải ra bên ngoài làm vậy, nhằm vơ vét tài sản cho Phong Trì.
Không chỉ có bọn hắn, khá nhiều nhóm thổ phỉ đều là người của Phong Trì và một số tên " tai to , mặt lớn" trong thành. Phần còn lại tự phát thì chỉ là những nhóm thổ phỉ nhỏ, nếu không phải có tác dụng làm vỏ bọc che dấu đi " sự bẩn thỉu" thì chúng củng đã bị càn quét sạch sẽ từ lâu.
Theo thời gian, xung quanh Thành Phong Dương hình thành một mạng lưới thổ phỉ, hoành hành bá đạo cướp bóc số lượng lớn tài sản từ các thương hội đi ngang qua, nộp lại phần lớn cho một số kẻ thống trị thành Phong Dương.
Còn những tờ biên nhận kia chúng là " bằng chứng" cụ thể, những lần tên thân tín của Hắc Hổ mang phần lớn số tiền bán chiến lợi phẩm cướp được, đưa vào tài khoản trong Tiền Trang cho Phong Trì.
Hắc Hổ, hắn củng biết phần nào tại sao Phong Trì phải đưa tiền vào Tiền Trang. Tên này củng chỉ là đệ tử cấp cao của Tinh Tông thuộc La Quốc, được bổ nhiệm đi quản lí thành Phong Dương. Phong Trì nếu để lộ việc bẩn thỉu mà mình làm, không đến vài ngày đối thủ chính trị của hắn cùng những thương hội bị cướp kia sẽ ngay lập tức xé xác hắn.
Vài tờ biên nhận này vốn phải hủy đi ngay khi làm xong, nhưng Hắc Hổ lén lút lưu lại. Hắn tính toán giữ lại đường lui có thể tẩy trắng cho mình khi Phong Trì ngã ngựa. Không thì cống hiến ra, đổi lấy một tương lai tươi sáng từ đối thủ của Phong Trì, củng là một ý tưởng không tồi. Hắn đâu muốn cả đời làm Thổ Phỉ bị Phong Trì áp chế, hắn đang lên kế hoạch bắt đầu phản kháng.
Còn những thứ giấy tờ mua bán kia, là bằng chứng số tiền Hắc Hổ kiếm được, định kì hắn phải đưa nó cho Phong Trì kiểm tra.
Trung tâm sơn trại, lúc này Hắc Hổ đã tới nơi. Việc đầu tiên mà hắn làm là lao thẳng vào Chính Đường.
Sự việc tồi tệ đã sẩy ra, chiếc rương kia đã mở, bên trong trống rổng không có thứ gì. Hắc Hổ chết lặng, đứng đó như kẻ vô hồn, nghĩ đến kết quả làm da đầu Hắc Hổ run lên.
Bất kể "thứ kia" rơi vào tay ai, kết quả của hắn chỉ có một. Thời điểm thông tin dò rĩ, Phong Trì là kẻ đầu tiên không tha cho hắn cùng "con tin" kia, tiếp đến còn hằng hà sa số dân "Anh chị" những kẻ hợp tác với hắn thu mua hàng hóa cướp được. Nếu để chúng biết được hắn lén lút giữ lại hóa đơn mà thủ hạ mang về, hắn thật chết không chổ chôn.
Một lát sau, tinh thần đã khá hơn một chút, Hắc Hổ mới đi ra bên ngoài. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh không thấy tên thủ hạ thân tín, được hắn giao cho trông coi nơi này và người đàn bà của hắn đâu cả, nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng đi quản việc này.
Khi Hắc Hổ đưa ánh mắt tới cánh cửa nhà kho, đã được mở toang. Hắn giật mình nghĩ tới thứ gì, ánh mắt lóe lên hy vọng chạy vội qua kiểm tra. Đúng như Hắc Hổ mong muốn, những chiếc rương chứa tài sản tích lũy của hắn, đã không cánh mà bay. Hắn vội vàng lao thẳng về phía cổng sơn trai,
Miệng hắn thì thào:
"Còn tốt, ta còn hy vọng. Chỉ cẩn bọn chúng mang đi chổ rương kia, nặng như vậy chắc hẵn chưa thể đi xa"
Khi chắc chắn Hắc Hổ đã rời đi, từ trong góc tối cách khu vực trung tâm không xa. Tiếu thiên chậm rãi đi ra, hắn đã trốn ở chổ này lặng lẽ nhìn Hắc Hổ lao vào rồi lại lao đi. Khoảng thời gian không dài, nhưng khá hồi hộp bởi hành động của Hắc Hổ quyết định sinh mạng của hắn. Còn tốt tên Hắc Hổ thật là một kẻ mãng phu, không phải cùng loại người như hắn.
Đúng như Tiếu Thiên tính toán, tên kia sau khi chứng kiến " mấy chiếc rương" biến mất thì vội vàng trở ra truy lùng.
Thực tế chổ rương đó là Tiếu Thiên đã tranh thủ tới trước và dấu chúng đi. Hắn giấu chúng ngay phía sau lưng nhà kho, nó chỉ cách Hắc Hổ vài bước chân và bị ngăn cách bởi một bức tường. Hắc Hổ mà biết, hẳn phải tức tới ngất đi, đây chính là chiêu trò "nơi nguy hiểm nhất chinh là nơi an toàn nhất" của hắn.
Tiếu Thiên củng đâu còn lựa chọn nào, thời gian vừa ngắn, rương lại nặng, số lượng củng không ít. Đây đã là kết quả tốt nhất hắn có thể làm.
Tiếu Thiên trở lại chổ dấu Phong Lang Thú, hắn cưỡi lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Hắn chậm rãi hướng thẳng tới cổng sơn trại, vừa đi vừa cảnh giác nhìn ngó tứ phía.
Khi tới gần cánh cổng, chứng kiến nơi này không một bóng người. Tiếu Thiên khá bất ngờ, hắn đã chuẩn bị tâm lí đột phá vòng vây bọn lính nơi này. Nghĩ tới điều gì thở ra một hơi:
"Củng đúng. Tên thủ lĩnh kia hẳn đã cho là hắn không còn gì để mất"
Thực tế kết quả cực kì thuận lợi cho Tiếu Thiên, bọn thổ phỉ trở về kia đã bị Hắc Hổ điều hết đi ra ngoài tìm kiếm, khi phát hiện kẻ lạ phải lập tức phóng tín hiệu báo cho Hắc Hổ. Kể cả mấy tên " gần chết " kia củng không ngoại lệ, dù sao củng là chuyện liên quan tới mạng sống, với một kẻ như Hắc Hổ thì chúng chết còn hơn là hắn chết.
Hết sự lựa chọn, lũ thổ phỉ kia phải phân chia ra, đi tìm kẻ địch mà chúng còn chẳng biết là ai. Nếu không đi với tính cách của Hắc Hổ, kết cục của chúng chỉ có chết tại chổ.
Trở lại Tiếu Thiên đã vượt qua cánh cổng, tiến thẳng về tuyến đường từ sơn trại đi tới chổ hỗn chiến. Việc còn lại của hắn đã nhẹ nhàng hơn, bây giờ chỉ cần chú ý cẩn thận để không bị bắt gặp là ổn. Cho dù hắn xui xẻo bị phát hiện, bằng vào tốc độ Phong Lang Thú, hắn có tự tin mình vẫn thoát được.