Sau khi đã xác định phương hướng tiếp theo cho chuyến hành trình dài của mình. Tiếu Thiên lại tiếp tục lên đường, tất nhiên hắn không thể nào đi Phong Dương Thành rồi, hắn còn sống chưa đủ đâu.
Thật tình thì sau khi nghe được xung quanh Phong Dương Thành có rất nhiều thổ phỉ, hắn đã đoán được trong Phong Dương Thành có người "bảo kê" cho lũ thổ phỉ hoành hành. Nếu không phải vậy lũ thổ phỉ lấy gì chống lại thành vệ quân, bọn họ là biên chế quân đội chính thức của La Quốc.
Vì cái gì nơi Tiếu Thiên hiện tại đang ở có chế độ quân chủ. Đơn giản vì nơi này là thế giới nắm đấm, tất nhiên sẽ tồn tại không ít cường giả có hùng tâm thiên hạ rồi, La Quốc chính là như vậy sinh ra.
Nhưng củng không phải khắp nơi đều là loại hình quốc gia tồn tại, vẫn tồn tại không ít siêu cấp tông môn, gia tộc và một vài thế lực đặc biệt. Tất cả cùng phân chia lãnh thổ rộng lớn Mê Linh đại lục.
Tại La Quốc, hoàng thất chính là ông trời, những thế lực khác trong lãnh thổ đều là phụ thuộc hoặc cấp dưới. Nhưng những thế lực này vẫn có đặc quyền riêng, ngoài trừ phải nộp "phí bảo kê" và nghe lệnh khi có chiến tranh thì trong phạm vi lãnh địa hầu như đều được tự chủ.
Tuy chổ Tiếu Thiên đang ở thuộc phạm vi lãnh địa của Tinh tông, nhưng hắn vẫn nhớ rõ có quy định thành lớn tất cả đều thuộc quản lí của La Quốc. Thế nên sau khi nghe tin tức kia hắn mới thấy kì lạ, mà hẳn hiểu chuyện kì lạ trên đời tất phải có "quỷ" giở trò. Chỉ là con "quỷ" này có chút lớn, nên sau khi biết là ai, hắn vẫn chọn cụp đuôi lại làm người, tránh xa vũng nước đục này.
Tiếu Thiên không phải là "chú bé đần" Hắc Hổ cho là với chút tài liệu kia đã có thể nhẩy nhót. Hắn dám đảm bảo, bên cạnh Hắc Hổ luôn có người của Phong Trì giám sát, thậm chí chính là những người Hắc Hổ củng không ngờ tới nhất, tên Hắc Hổ này thông minh như vậy tất sống không lâu nữa đâu. Những kẻ như Phong Trì, là kẻ có thể leo lên được vị trí cao thì không thể nào là kẻ đơn giản, nhất là kẻ này còn dám ăn trên đầu những thương hội kia mà không sợ Liên Minh Thương Hội hốt đi.
Buổi trưa, lúc này Tiếu Thiên đã luồn lách thành công, rơi đi phạm vi Thành Phong Dương. Hắn không khỏi cảm thán: "có yêu thú cưỡi thật tiện" nhưng đông thời củng cho hắn thêm một vấn đề khá phiền phức. Sức ăn của Phong Lang Thú rất lớn, bây giờ nó đã đói, hắn đang phải đau đầu tìm kiếm đồ ăn cho nó. Hắn chỉ có cách dừng lại săn bắt một ít thú hoang cho Phong Lang Thú ăn cầm hơi, rồi mới khởi hành đi tìm kiếm thôn trang gần nhất.
Chiều tối cùng ngày, Tiếu Thiên đang từ cổng Thạch Khê thôn rời đi. Hắn đang ngồi lái một chiếc xe ngựa nhỏ, thùng xe chứa một số vật dụng mà hắn mua được trong thôn, đằng sau xe lại cột một số lượng không ít gia súc. Hắn vừa đi vừa cảm thán:
"Cảm giác người có tiền thoải mái, thảo nào nhiều kẻ liều sống chết vì nó như vậy"
Để mua hết chổ này, Tiếu Thiên đã mạnh tay chi một tờ ngân phiếu mệnh giá lớn trả cho một vị Phú Hộ trong thôn. Vị phú hộ trong thôn kia cư xử khá tử tế lại nhiệt tình, hắn khá thích nên chẳng không quan tâm lắm "tip" luôn hơn một nửa tiền thừa, làm cho vị Phú Hộ cười không khép được miệng.
Với Tiếu Thiên tiền bạc củng không quan trọng như vậy, hắn cho là chúng chỉ là công cụ giúp hắn đạt được mục đích, tiện tay thì kiếm không có củng chẳng sao
Sau khi đánh xe ngựa tới một rừng cây, Tiếu Thiên đi tới chổ hắn giấu đi Phong Lang Thú từ trước. Hắn tháo hết chổ gia súc đã mua kia cho Phong Lang Thú ăn, hắn định "mời" nó ăn một bữa trước khi thả nó đi, dù sao nó củng đã giúp hắn khá nhiều.
Không phải Tiếu Thiên nuôi không nổi nó mà hắn không dám dùng nó nữa. Hắn biết, một thắng nhóc phàm nhân như hắn, cầm theo một số lớn tiền tài lại cưỡi yêu thú quá mức rêu rao thu hút sự chú ý. Cứ tình trạng này thì "tử thần" tìm đến hắn đã không xa. Hắn không biết thả ra ngoài một con yêu thú đã qua thuần hóa, nó có thể sống nổi không nhưng hắn không có lựa chọn.
Nếu có thể ghé Phong Dương Thành thì đã không phiền phức thế này. Hắn có thể bán Phong Lang Thú đi, rồi gửi phần lớn số tài sản vào "tài khoản chính chủ" tại Tiền Trang. Tuy phí rất cao nhưng nơi này là sản nghiệp của Hoàng Thất La Quốc rất an toàn, càng quan trọng là nơi này chỉ nhận "người và tiền" không quan tâm tới xuất xứ, lại có thế tùy ý lấy ra tại chi nhánh khắp La Quốc. Nhưng giờ hắn chỉ có thể lựa chọn tới thành lớn khác rồi gửi.
Tiếu Thiên gỡ xuống hai chiếc rương từ trên lưng Phong Lang Thú, rồi bỏ hết tiền và Linh Thạch vào hai chiếc bao tải đã mua ở Thạch Khê thôn. Sau đó hắn chuyển tất cả cùng với hành lí ban đầu của hắn lên xe ngựa.
Sau khi thả đi Phong Lang Thú, Tiếu Thiên đánh xe ngựa rời đi. Bây giờ hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một thôn phu, lữ trình trên chiếc xe ngựa cà tàng đi thành lớn bán chút đồ vật.