La Cảnh Trấn, một thị trấn loại trung nằm ở phía tây bắc La Quốc, là nơi giao nhau của vài tuyến đường lớn kết nối ba thành trì xung quanh. Hàng ngày nơi đây có một số lượng lớn người tới, kẻ đi vậy nên nơi đây tuy là trấn loại trung nhưng lại tương đối phồi hoa và sầm uất.
Trên con đường chính chạy ngang qua La Cảnh Trấn, nơi này tập trung rất nhiều cửa hàng, hiệu buôn lớn nhỏ buôn bán đủ loại hàng hóa muôn màu muôn vẽ. Bây giờ tuy mới là sáng sớm nhưng số lượng người trên đường đã rất nhiều, đủ mọi tầng lớp từ những những thôn dân ở thôn trang lân cận tập trung về, đến những tu sĩ ngồi vắt vẻo trên lưng yêu thú. Tất cả mọi người đều tất bật qua lại thực hiện điều mình muốn.
Nếu bạn hiếu kì vì sao có cảnh tượng người thường và tu sĩ có thể sống chung, thì đơn giản nơi đây là Vĩnh Hằng tinh.
Các cường giả nhân loại đỉnh cao những chướng khống giả thực tế của thế giới này, họ đã cùng nhau kí kết một hiệp ước: "cấm tuyệt đối tu sĩ nhân loại chạy qua thế lực lớn khác lạm sát phàm nhân" Bởi bọn họ đều hiểu được:
Phàm nhân là gốc rể của tu tiên giả, là nguồn "máu mới" của giới tu chân giới, là nền móng của một thế lực. Hằng năm đa số tu sĩ mới sinh ra, đều bắt nguồn từ phàm nhân.
Tuy ở Vĩnh Hằng tinh không có khái niệm " tiên phàm khác biệt" hoàn toàn tách biệt không giao du qua lại với nhau nhưng tu sĩ vẫn cho là bọn họ đặc biệt hơn người, họ chỉ công nhận sự cần thiết của phàm nhân. Vì vậy tất nhiên vẫn tồn tại phân biệt giai cấp, người phàn luôn là giai cấp thấp nhất, họ củng không có đặc quyền gì đáng nói, thậm chí ở một số trường hợp họ bị xem như nô lệ.
Đai đa số tu sĩ trung, cao cấp đều tại trung tâm lãnh địa của gia tộc hoăc tông môn tu luyện, bên ngoài hầu như chỉ có tu sĩ cấp thấp. Những tu sĩ này được cử đi ra ngoài quản lí phàm nhân, thu thập tài nguyên, đi lịch luyện..vv, và tất nhiên củng có kẻ đi ra tìm cảm giác ưu việt, hơn người.
Dạ Lâm tửu lầu, đây là tửu lầu lớn thứ hai tại La Cảnh Trấn. Lúc này bên dưới thềm cửa lớn Dạ Lâm tửu lầu, một thiếu niên "ăn mày"đang đặt mông ngồi co ro một góc. Hắn gầy gò có làn da ngăm đen vì cháy nắng, khoác trên mình quần áo rách rưới lâu ngày chưa được giặt, hắn bốc lên mùi khó ngửi làm người khác phải tránh xa.
Trước mặt thanh niên là một chiếc bát đã bị mẻ nhiều chổ, được hắn đặt trước mặt để xin một vài đồng tiền lẻ của khách ra vào tửu lầu. Ánh mắt hắn rất chăm chú nhìn ngó những người ra vào nơi đây, trên khuôn mặt đầy vẻ chờ mong. Hắn chính là Tiếu Thiên.
Đã là hơn một tháng từ lúc Tiếu Thiên rời đi Phong Dương Thành. Và đây là ngày thứ tư hắn hành nghề Ăn Mày, củng không phải bởi vì hắn thiếu tiền mà hắn làm vậy vì có lí do của riêng mình. Từ một tháng trước, hắn đặt ra "mục tiêu nhỏ nhỏ" cho mình là trước năm hắn hai mươi lăm tuổi, hắn sẽ trãi qua tất cả mọi loại nghề mà hắn có thể làm trong thiên hạ.
Tiếu Thiên Làm vậy đơn giản chỉ vì hắn thích. Với hắn mục tiêu đi nhìn ngắm thế gian, không phải đơn giản chỉ là nhìn ngắm phong cảnh, con người, sinh vật ..vv mà còn là trãi nghiệm những thăng trầm, gian khó trên trần thế, thể nghiệm nhân sinh muôn màu và hiểu thêm cái cách mà thế giới này vận hành. Đồng thời đây củng là một phương pháp tuyệt vời để hòa mình vào thế giới mà hắn dự định từ trước.
Suốt cả chặng đường hơn một tháng này, Tiếu Thiên không phải lần đầu hóa thân. Hắn đã từng ở nơi một thôn nhỏ làm Đại Phu một thời gian, trong cả quá trình hắn đạt được rất nhiều lòng tôn kính, sự biết ơn của thôn dân. Những ánh mắt cảm kích, đầy chân thành của thôn dân củng gột rữa đi không ít hắc ám và tiêu cực trong con người hắn.
Tuy nhiên Tiếu Thiên củng mất đi một thứ mà bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn cay cú, đó là tất cả số Linh Thảo hắn cướp được từ hang ổ thổ phỉ đã bị hắn thí nghiệm thất bại phá hủy hết. Hắn thử nghiên cứu tinh chế Linh Thảo nhưng đều không thành công, khiến hắn ảo não không thôi. Đây là một cú "vã mặt" khiến hắn tỉnh táo không ít, hắn chưa giỏi giống như hắn nghĩ.
Trở lại thực tại, Tiếu Thiên đang quan sát rất kĩ nhưng người đi tới Tửu Lầu rồi âm thầm phán đoán về họ. Nếu có người nào tới cho tiền, hắn sẽ cố ý giao tiếp rồi đưa ra một vài thứ mà hắn phán đoán từ trước, từ câu trả lời và sắc mặt người kia, hắn có thể xác minh phần nào phán đoán của mình là đúng hay sai. Đây là phương thức hắn làm để tăng cường khả năng nhìn người của mình.
Trãi qua ba ngày, kết quả của Tiếu Thiên củng khả quan, tỉ lệ đoán đúng của hắn khá cao, tất nhiên chỉ là một vài điều có liên quan không thể nào là tất cả mọi thứ về người kia.