Trần Ngọc Anh hắn đã tiếp nhận được sự thật không thể tu luyện, việc tiếp theo hắn đã nghĩ kĩ:
"Nơi này với ta đã không còn giá trị gì, so với sinh hoạt ở cái nơi mà " con chó "củng có thể khinh thường ta, bắt nạt ta, thì ta muốn được tự do đi nhìn ngắm cái thế giới này, không thì ít ra củng được sống như một con người "
Hắn cứ đi qua đi lại suy ngẫm:
"Trước mắt điều ta cần là đào tẩu khỏi nơi quái quỷ này. Khổ nổi gia tộc lại có luật xử phạt rất nặng, thậm chí là đánh chết những kẻ phản bội, chạy trốn dù đó là ăn hại như ta. Thành công không đến với một kẻ không có sự chuẩn bị kĩ càng, ta cần một kế hoạch hoàn mĩ "
Khoảng thời gian sau đó Trần Ngọc Anh vẫn duy trì sinh hoạt như bình thường. Ban ngày miệt mài lao động ở khu vực chăm sóc thú cưỡi của gia tộc, buổi tối là thời gian hắn tới phòng chứa sách.
Trần Gia tuy là gia tộc tu tiên nhưng vẫn cần phàm nhân trợ giúp quản lí sản nghiệp bên ngoài như mỏ khoáng, đủ loại cửa tiệm, hiệu thuốc ..vv. Hắn dù gì củng là con gia chủ nên trừ những thứ liên quan đến công pháp thì các loại sách khác hắn vẫn được đọc. Đây là một trong những phúc lợi hiếm hoi mà kẻ như hắn được hưởng.
Hắn còn tranh thủ đêm khuya, vắng người đi thám thính địa hình mọi ngóc ngách của gia tộc.
Ba tháng sau đó, trải qua thời gian dài khảo sát, trù tính. Trần Ngọc Anh quyết định đêm nay hành động.
Đêm khuya thanh vắng, ở một khu vực cách trung tâm Trần gia không xa, chỉ có chút ánh sáng le lói của vài ngọn đuốc dầu, Trần Ngọc Anh tràn đầy vẻ, bất an hoảng sợ cắm đầu chạy thục mạng về phía trước đằng sau hắn là một nhóm đầy tớ trong tộc liều mạng vừa đuổi vừa chửi rủa hắn:
"Trần Ngọc Anh thằng rẻ rách, rác rưởi ,..@[email protected]ày đứng lại cho tao"
"Làm chết thú cưỡi của tứ công tử còn muốn trốn sao ?.Tao mà bắt được, xem tao làm sao lột da mày "
Trần Ngọc Anh vẫn im lặng liều mạng phóng về phía trước .
Sau một quảng thời gian dài đuổi bắt Trần Ngọc Anh đã lâm vào bước đường cùng, trước mặt hắn đã không còn đường có thể chạy. Đây là vách đá Thạch Nhai sâu ngàn mét, bên dưới nơi này lại là nơi chôn xác bao nhiêu kẻ tù tội, bị quang đi làm mồi nuôi yêu thú. Hắn sợ hãi chậm chậm lui từng bước về phía sau, rồi từ từ quay đầu đối mặt với những kẻ đuổi đánh phía sau.
Ba tên kia củng dùng lại, thở hổn hển, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Trần Ngọc Anh. Tên cầm đầu nhe ra hàm răng ố vàng phá lên cười:
"Ranh con sao không chạy tiếp đi"
Hai tên gia nô còn lại khuôn mặt hiện lên vẽ trêu tức, cứ chậm rãi bước tới như hổ rình mồi.
Trần Ngọc Anh lui mãi đến sát mép vách đá. Chân hắn đạp lên mấy sơi dây leo khiến hắn trượt chân làm mấy hòn đá nhỏ lộc cộc lăn xuống, quay đầu hắn giật mình làm rơi bó đuốc trên tay xuống vách đá, mặt hắn không còn giọt máu nhìn xuống là vực sâu không thấy đáy, hắn tuyệt vọng quay lại đối mặt ba kẻ phía trước hắn run giọng:
" Các ngươi ..đừng qua.. đây, ta ...ta nhảy xuống đấy"
Môt trong số ba tên làm bộ hoảng sợ rồi cười to:
" úi trời! Trần thiếu gia này còn biết đe dọa nữa kìa tụi bây. Tao sợ quá, sợ quá "
Một tên khác đang cầm đuốc củng phụ họa :
"Có bản lĩnh ngươi nhảy đi, ta kính ngươi là hảo hán .. hahahaha"
Trần Ngọc Anh run giọng nói:
"Ta không phải cố ý làm chết ngựa của tứ ca thật mà"
Tên cầm đầu xoa xoa bẻ khớp tay cười dữ tợn từ từ đi đến:
"Chuyện đó ngươi tự đi mà giải thích với tứ công tử. Hại anh em tao đuổi lâu như vậy, mày nên biết điều lết xắc lại đây để anh em tao thư giản một lát, tụi tao hứa sẽ ôn nhu với mày!"
Trần Ngọc Anh cứ nhìn trước, ngó sau khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch, thân thể đang không ngừng đươc run rẩy, chân hắn cứ nhích từng bước nhỏ lui về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn ba tên " chó săn" dữ tợn.
Thở ra một hơi dài như đã quyết ý, Trần Ngọc Anh nhắm mắt lui mạnh một bước lớn về sau. Cơ thể hắn như ảo ảnh đột ngột biến mất giữa màn đêm, chỉ còn lại âm thanh của thứ gì đó quét qua những sơi dây leo.
Ba tên đầy tớ ngẩn người, chết lặng không tin vào mắt mình quay sang nhìn nhau. Tên hèn nhát, yêu đuối kia nhảy xuống rồi, hắn thật sự dám nhảy.
Bọn chúng thật sự không ngờ được cái tên hèn mọn lúc nào củng cam chịu kia dám làm vậy.
Một lát sau dường như hổi phục tinh thần ba tên vội vàng lao tới mép vực, một tên trong đó cuối người xuống đưa bó đuốc qua lại dưới tán dây leo như cố gắng níu kéo một chút hi vong mong manh nào đó, nhưng nào có thứ gì chỉ có bóng tối thăm thẳm của màn đêm, cùng âm thanh của gió thổi qua khe đá .
Hắn hoảng sợ quay lại nói với tên cầm đầu :
"Làm sao bây giờ đại ca?"
Tên cầm đầu mở miệng:
"Còn sao nữa! Cao như vậy, bên dưới lại là khu vực chăn nuôi yêu thú của gia tộc. Dù may mắn không té chết thì củng bị yêu thú xé xác thôi"
Tên cầm đuốc thân hình càng run rẩy dữ dội, miệng lắp bắp:
"Tên ..này dù phế vật nhưng hắn củng là con gia chủ, hắn chết chúng ta củng xong ...đời. Hay bỏ trốn ..đi ..đại ca".
Tên cầm đầu trầm ngâm chốc lát ra quyết định :
"Đi! giờ quay về tìm tứ công tử. Chúng ta chỉ là phàm nhân có trốn củng không thoát"
"Dù sao chúng ta củng nghe lệnh làm việc, xẩy ra chuyện này tứ công tử củng giống chúng ta thôi không tránh được liên quan. Tứ công tử lại rất có năng lực, hắn sẽ có cách giải quyết thôi. Tranh thủ về nhanh tìm đối sách giải quyết "
Một lúc sau khi mọi thứ lại chìm vào màn đêm một thân ảnh lại từ từ bám theo những sợi dây leo bò lên.
Lên tới nơi Trần Ngọc Anh vội vàng quan sát tình hình tứ phía, trong lòng hắn thì hừ lạnh một tiếng:
"tìm đối sách sao? Ngây thơ đến buồn cười, thật sự cho là làm chó săn lâu thì trở nên quan trọng rồi. trở về làm vật hi sinh chính là đôi sách duy nhất của ba kẻ tụi bay" .
"Nhưng củng cảm ơn tụi bây không chạy trốn, bớt cho ta không ít phiền phức".
Khi chắc chắn xung quanh an toàn, Trần Ngọc Anh mới nằm lăn ra trên mỏm đá thở hổn hển, trái tim hắn bây giờ vẫn đập thình thịch. Ông trời còn thương hắn, hắn thực sự cược thành công.