Đường Thành Thần

Chương 20 - La Thiên Tuyết

Sau bốn giờ mài mông ngồi "xin tiền" nhưng chỉ có mổi một người cho hắn tiền, hơn nữa bụng đã bắt đầu cảm thấy đói. Tiếu Thiên cực kì bất đắc dĩ, hắn khẻ thở dài :

"Sáng nay tới đây thôi, có lẽ hôm nay ta "thất thu"rồi!"

Tiếu Thiên đứng dậy cúi người xuống nhặt dụng cụ hành nghề của mình. Hắn đang dự định rời đi kiếm một chút gì ăn rồi mới xin tiếp thì từ phía trước có tiếng nói của một cô gái vọng tới, khiến hắn phải dừng lại:

"Ngươi đi đâu, hôm nay không xin tiếp sao?"

"La tiểu thư à, ta nói rồi ta chỉ đoán bừa mà thôi"

Nghe giọng nói quen thuộc Tiếu Thiên củng không ngẩng đầu, đáp lại. Hắn vẫn từ tốn nhặt lên chiếc chén mẻ rồi mới thẳng người đứng lên.

Cho dù tâm tính Tiếu Thiên đã đươc tôi luyện khá tốt, hắn không còn cảm thấy gì trước những ánh mắt khinh bỉ, xem thường hay thương hại nhìn hắn trong mấy ngày qua. Vậy mà sau khi nhìn cô gái cô gái họ La kia vẫn khiến hắn giật nẩy mình.

Trước mặt Tiếu Thiên là một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Đầu tóc rối bời, một vài lọn tóc còn xỏa xuống khuôn mặt nhem nhuốc bùn đất. Cô gái Khoác trên người bộ quần áo còn tàn tạ hơn cả hắn, không những rách nát, bẩn thỉu mà còn bốc lên mùi chua của thức ăn lâu ngày. Trông cô gái này không khác gì một kẻ mới từ bãi rác bò ra, hắn cảm thấy rất hoang mang hỏi ngược lại:

"La tiểu thư?"

Cô gái kia không nói gì mà cứ đúng đó nhìn hắn. Tiếu Thiên không có cách đành phải tiến lại gần nhìn trước ngó sau vài lần, sau một lát hắn mới dám xác định đúng là vị La tiểu thư kia. Thật sự là trước sau khác biệt quá lớn, hắn không nhận ra được.

Vào ngày Tiếu Thiên bắt đầu làm Ăn Xin, hắn đã gặp được La Thiên Tuyết. Cô ta để lại ấn tượng rất sâu với hắn vì đây là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy trong đời.

Khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, đôi mắt to tròn trong sáng như hút hồn người nhìn vào, mái tóc dài mượt mà óng ả, mủi quỳnh, cánh môi đỏ tươi luôn nở một nụ cười đầy quyến rủ. Dáng người của cô gái nhỏ nhắn, thanh mảnh và duyên dáng nhưng lại vẫn không làm mất đi vẽ đẹp thiếu nữ đã phát dục đầy đủ.

Mổi cử chỉ hành động đều toát lên vẻ tự tin củng đầy cao quý kết hợp với vẽ ngoài tuyệt sắc cùng chiếc vày dài màu xanh nhạt hoa lệ làm cô gái trông như một tiên nữ lạc chốn phàm trần, khiến mọi người xung quanh không thể rời được ánh mắt.

Khi La Thiên Tuyết xuất hiện Tiếu Thiên đều nhìn và quan sát rất kĩ. Nhưng khi cô ta tiến lại bỏ vào chén của hắn ngân phiếu một ngàn lượng vàng thì hình ảnh ấy còn khắc sâu vào trí nhớ của hắn hơn.

Có thể hình dung đơn giản, một gia đình bình thường năm miệng ăn thì một ngàn lượng bạc đủ cho họ ăn no, mặc ấm một đời. Mà một lượng vàng lại đổi được một trăm lượng bạc, có thể tưởng tượng số tiền một ngàn lượng vàng đối với phàm nhân nó nhiều như thế nào.

Tiếu Thiên lúc ấy cảm thấy cực kì hoang đường, hắn không hiểu cô ta cho hắn hay là giết hắn, hắn củng không muốn làm "dê béo" trong mắt một đám người đang đứng xem xung quanh. Thế là hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy cầm lấy tờ tiền đưa trả cô ta, hắn nói:

"Cảm ơn La tiểu thư, nhưng ta thật không dám nhận"

La Thiên Tuyết không lập tức lấy lại tiền mà khuôn mặt lập tức biến trắng, rất kì lạ nhìn Tiếu Thiên.

Tiếu Thiên nhìn thấy biểu hiện của La Thiên Tuyết lúc này mới ý thức được mình "chơi ngu", một khi làm không tốt sẽ rất phiền toái. Hắn thầm nghĩ:

"Nếu là một nhân vật lớn như cô ta, ra ngoài hẳn sẽ có người hộ đạo đi theo nhỉ, tốt nhất không để cô ta tự dưng cảm thấy hứng thú, dây dưa gì với ta. Có trời mới biết tên hộ đạo kia nghĩ thế nào, an toàn vẫn hơn"

Nhưng không may cho Tiếu Thiên, hai ngày sau đó La Thiên Tuyết ngày nào củng tới dây dưa với hắn. Dù hắn cố gắng không gợi nên một chút hiếu kì nào của cô ta nhất có thể, thậm chỉ hắn đã đi một khu vực khác hành nghề nhưng vẫn không thoát.

Sáng sớm hôm nay, Tiếu Thiên thậm chí đã dự định sẵn trong lòng nếu còn gặp lại cô ta thì hắn sẽ kết thúc hóa thân trước thời hạn. Chạy trốn đi nơi khác.

Bình Luận (0)
Comment