Sau khi Tiếu Thiên xác nhận được cô gái trước mặt này đứng là La Thiên Tuyết, hắn mới hiếu kì mở miệng:
"La tiểu thư, cô đang muốn giở trò gì đây?"
La Thiên Tuyết cười rất tươi, khoe ra hàm răng trắng bóc rồi mới từ tốn trả lời Tiếu Thiên:
"Bản cô nương đây thích ngươi. Nên quyết định đi làm ăn xin cùng ngươi, không được sao!"
Nói rồi La Thiên Tuyết đưa ánh mắt lấp lánh nhìn Tiếu Thiên.
Tiếu Thiên nghe xong mém chút thì ngã, hắn vôi vàng đưa mắt nhìn ngó tứ phía xong mới âm thầm thở ra một hơi, trả lời:
"La tiểu thư, cô nương đùa không vui một tí nào"
Tiếu Thiên cô đơn từ bé, đến tình thân hắn còn chẳng biết là cái gì nói gì đến tình yêu. Nhưng hắn củng không ngu tới mức cho là vị "La tiểu thư" trước mặt thích hắn.
La Thiên Tuyết cười càng lớn hơn, thậm chí còn phải ôm bụng cười. Một lát sau đã cười chán chê, cô ta mới vuốt vuốt bộ ngực có chút lớn của mình trả lời:
"Làm sao, ngươi sợ? Không phải mấy ngày nay ngươi mặt lạnh như tiền, dù trời có sụp xuống mặt ngươi củng không đổi sắc sao? Không phải ngươi không thèm nói chuyện với ta, hỏi ngươi mười câu ngươi mới trả lời một câu sao? Sao hôm nay ngươi nói có vẻ nói nhiều nhỉ?"
Liên tiếp câu hỏi, khiến Tiếu Thiên chóng hết cả mặt. Hắn giờ đã hiểu, hóa ra là cô nàng này đang rất bất bình với hắn. Hắn nhìn thẳng mắt La Thiên Tuyết trả lời:
"Vâng ta rất sợ. Con người ta vốn khô khan, không thích nói chuyện với người lạ cho nên mong La tiểu thư thông cảm. Gan ta củng rất bé nên làm phiền tiểu thư đừng lấy ta làm trò đùa, ta thực chịu không nổi"
La Thiên Tuyết nhìn gương mặt Tiếu Thiên nào có vẻ gì là sợ hãi, càng tức điên lên. Cô nàng nghỉ thầm trong lòng:
"Ngươi mà sợ, ai tin! Ngoài trừ ban nãy, ngươi có ngó nghiêng xung quanh thì mặt ngươi có vẻ gì.... Khoan hắn ngó nghiêng xung quanh, chứng tỏ hắn đây là đang sợ tổ phụ, cho nên hắn biết ta là ai. Vậy mà tên này còn luôn miệng dám chối"
La Thiên Tuyết đi vong quanh Tiếu Thiên. Khuôn mặt như đã nắm chắc phần thắng, mở miệng:
"Ban nãy ngươi có ngó nghiêng, chứng tỏ ngươi đã biết ta là ai. Nói đi làm sao ngươi biết?"
Tiếu Thiên nhìn dáng vẻ của La Thiên Tuyết, thầm bất đắc dĩ. Ban nãy thật sự là lỗi của hắn, là tấm chiếu mới trong chuyện tình cảm, hắn thật sự đã khá sốc, kết hợp với từ khi gặp La Thiên Tuyết hắn luôn lo lắng người hộ đạo của cô ta. Nên giống như Hắc Hổ, trong giây phút ngắn ngủi ấy, hắn đã hành động theo bản năng để đề phòng người hộ đạo của cô ta nghe được. Khi hắn định thần lại đã muộn.
Trường hợp này thì Tiếu Thiên đành chịu, hắn hiểu:
Bất kể là ai, một khi bị chạm vào đúng sơ hở thì trong thời gian ngắn ngủi vẫn thất thủ. Nếu Tiếu Thiên là một người có tình trường phong phú, hoặc kẻ máu lạnh vô tình thì trong trường hợp đó hắn sẽ làm rất ổn. Cho dù trong thời gian qua hắn đã cổ gắng cải thiện tâm tính rất nhiều, nhưng chưa thể hoàn toàn khiến hắn tâm bất biến trước mọi hoàn cảnh.
Tiếu Thiên rất bình tỉnh trả lời:
"Tiểu thư nghĩ nhiều, ta chỉ là có tật khi bị hoảng sợ thì không dám nhìn vào mắt người đối diện mà thôi. Còn chuyện kia, ta đã nói rất nhiều lần là ta nghĩ chỉ trong cung mới có thể đi ra một người xinh đẹp như tiểu thư. Thật sự là ta chỉ đoán bừa mà thôi"
Tất nhiên đây chỉ là Tiếu Thiên nói láo. Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy La Thiên Tuyết, hắn đã chú ý tới dáng đi đứng của cô ta, nó rất đặc biệt, khống giống nhưng người phụ nữ khác.
Khi đi dáng người La Thiên Tuyết thẳng tắp, mắt luôn nhìn về phía trước, mổi bước cự li đều bằng nhau, quan trọng hơn cô ta luôn đi thẳng muốn chuyển hướng cô ta sẽ dừng lại rồi mới xoay người. Tuy cô ta đã cố thả lỏng và tự nhiên hơn nhiều nhưng Tiếu Thiên vẫn nhận được bóng dáng của người trong cung. Đây là kiểu người đã trãi qua tập luyện kiểu đi này nhiều năm, nó đã trở thành thói quen của cô ta.
Từ cách đi đứng kết hợp với cử chỉ ưu nhã lại cao quý của La Thiên Tuyết. Tiếu Thiên liền phán đoán cô ta chỉ có thế là người thuộc dòng họ La, dòng họ thống trị La Quốc này.
Hơn nữa Tiếu Thiên chỉ cần nhìn cái cách La Thiên Tuyết hiếu kì với mọi thứ, luôn dùng ánh mắt ấy nhìn ngó xung quanh thì hắn dùng đầu ngón chân củng biết cô ta là kẻ mới lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hắn không dám đảm bảo nói ra, cô ta có thể hay không hiếu kì luôn với chính mình, trong trường hợp này "giả ngu" mới là thượng sách.
La Thiên Tuyết sau khi nghe Tiếu Thiên nói, khẻ hừ một tiếng mới đáp:
"Ngươi cho ta là trẻ lên ba, cứ thích dùng cái lí do ngu ngốc ấy lừa ta. Ta quyết định rồi, nếu không cho ta câu trả lời thỏa đáng thì ta cứ bám lấy ngươi, đi theo ngươi bất kể ngươi đi nơi nào"
Dừng lại một chút, La Thiên Tuyết mới nhớ ra gì đó hăm dọa:
"À ngươi đừng nghĩ trốn được ta, Ta là tu sĩ Thể Hồn Cảnh. Vừa rồi ta dùng ấn kí truy tung lên ngươi, đừng hòng trốn thoát ta"
Chạy trốn sao! Tiếu Thiên đã dẹp luôn. Hắn không biết tu sĩ Thể Hồn Cảnh mạnh mẽ ra sao nhưng hắn biết đây là cảnh giới này là cao nhất tại Trần Gia, mà chỉ có một vài người đạt được, càng quan trọng hơn hắn đã từng thấy tu sĩ cảnh giới này có thể "bay". Chạy, hắn biết mình thật chạy không nổi.
Tiếu Thiên chỉ biết câm nín, trong lòng hắn lúc này đang "chửi thề":
"...@@..! Ta đã làm gì sai mà phải vướng phải "cục nợ" thế này. Cô ta rốt cuộc là "quái vật" gì? Mới chừng này tuổi đã đạt cảnh giới cùng mấy lão bất tử kia. Ta phải làm sao đây, đánh củng không được mà chạy củng không xong"
-------------------
Sắp bước sang năm mới rồi, KÍNH CHÚC TẤT CẢ BẠN ĐỌC:
Quên hết nhưng chuyện buồn của năm củ.
Bước sang năm mới tràn đầy Vui Vẻ, Hạnh Phúc.
Đạt được tất cả những gì mà mình đã dự định.
TÁC GIẢ: Người Hát Rong Vn