Mờ sáng hôm sau, lúc này Trần Ngọc Anh đã đặt chân tới khu vực ngoại vi của gia tộc. Hắn đã trãi qua một đêm dài vội vã lên đường .
Để sớm rời khỏi nội vi gia tộc, nơi nhiều người hay qua lại. Trên đường đi hắn liên tục chạy, hắn phải tranh thủ từng chút thời gian một, hắn không dám dừng lại dù chỉ là một khắc. Nhưng liên tiếp phải tránh né những khu vực có tiếng động, nơi ánh sáng tháp canh, nên hắn vẫn mất rất nhiều thời gian dùng để đi vòng qua.
Theo Trần Ngọc Anh dự định, thì thời điểm này hắn đã gần đến biên giới lãnh địa gia tộc nhưng sự thật đã vã vào mặt hắn. Đặt chân tới ngoại vi đã là tốt nhất kết quả hắn làm được.
Trong lòng hắn không vui nghĩ:
"Đúng là trên đời không thể có chuyện mọi thứ đều vẹn toàn được"
Tệ hại hơn thân thể của Trần Ngọc Anh lúc này đã lã đi vì đói và khát. Mặt, mũi, tay, chân thì đầy rẩy những vết trầy xước, mi mắt hắn củng đã nặng chĩu bất cứ lúc nào củng có thể nhắm lại.
Dù đã mệt mỏi rã rời, Trần Ngọc Anh vẫn biết đây không phải là địa điểm an toàn để hắn có thể gục xuống. Hắn ép xuống mọi cảm giác tệ hại trong người, tiếp tục lên đường .
Gần một giờ sau rốt cuộc hắn tìm được mội vị trí khá kín đáo. Đây là một nhóm bụi cây cành lá rậm rạp, che kín một mãng đất lớn, mọc ra cạnh khe suối .
Sau khi chui rúc vào bụi cây Trần Ngọc Anh móc trong người ra một ít quả dại mà hắn tìm được ven con suối này ăn vào, cảm thấy chưa đủ, hắn tiếp tục móc trong túi ra con thỏ bị hắn giết tối qua , dùng dao loại bỏ phần da rồi ăn sống nó. Hắn cần thật nhiều dinh dưỡng để hồi phục.
Xong tất cả hắn mới thả lỏng thân thể, chìm vào giấc ngủ. Hắn dự định ban ngày hắn sẽ trốn ở đây hồi phục sức khỏe còn tránh để người khác bắt gặp, buổi tối lại tiếp tục lên đường.
Chiều tối cùng ngày Trần Ngọc Anh tỉnh giấc. Hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy một cảm giác đau ê ẩm lan tỏa khắp toàn thân làm hắn phải nhíu mày. Đột nhiên hắn giật nẫy người, hắn đã nhớ ra mình đang trong hoàn cảnh nào.
Trần Ngọc Anh bò ra lấy tay gặt ra một ít cành lá do thám tình hình bên ngoài. Xác định xung quanh hoàn toàn yên tỉnh hắn mới thở phào một hơi :
"xem tứ ca thân yêu của ta đang làm rất tốt. Chỉ là tiếc cho ngươi, một kẻ sống an nhàn như ngươi không thể nào hiểu được hoàn cảnh sẽ thay đổi tính cách một một con người ra sao"
Trần Ngọc Anh củng tự hiểu lấy mình có bao nhiêu phân lượng, nếu mọi thứ không diễn ra như hắn dự kiến, gia tộc mà muốn bắt hắn thì ở khoảng cách này hắn làm cách nào củng đã bị tóm. Năng lực của tu sĩ rất ghê gớm, ở phạm vi gia tộc không phải loại như hắn có thể nhẩy nhót, chạy trốn khỏi lòng bàn tay.
Trần Ngọc Anh từ từ lui vào lại trong bụi rậm, hắn ăn hết chổ đồ ăn còn thừa khi sáng, rồi lặng lẽ nằm xuống chờ đợi màn đêm buông xuống.
Khi mặt trời hoàn toàn khuất núi, màn đêm phủ xuống khắp đại địa, lũ cô trùng nhỏ bắt đầu cất cao tiếng hát mời gọi tình yêu. Trần Ngọc Anh mới cẩn thận bò ra bên ngoài, hắn tiến lại bờ suối uống nước, lấy tay rửa mặt cho tỉnh táo, sốc lại tinh thần rồi mới tiếp tục hành trình.
Đêm nay hắn sẽ hành động chậm rãi hơn, một phần vì cơ thể hắn còn yếu, một phần khác nơi này đã ít là khu vực ít khi có người qua lại, hắn không quá vội vàng chạy đua với thời gian nữa. Trong lòng hắn nghĩ :
"càng đến gần cuối hắn phải càng cẩn thận, tuyệt đối không được để kẻ khác bắt gặp " .
Hắn không muốn làm tới thời điểm này rồi lại lật thuyền trong mương.
Quá nữa đêm Trần Ngọc Anh đã vượt qua được một đoạn khoảng cách với biên giới lãnh thổ của Trần Gia. Hắn dừng lại để thở ra một hơi, tuy nói hắn chậm rãi hơn nhưng củng không chậm hơn bao nhiêu so với tối hôm qua .
Ngôi tựa bên gốc cây ven đường Trần Ngọc Anh cẩn thận từ bọc vải sau lưng lấy ra một cái chén. Nó được bọc miệng cẩn thận bằng da thỏ, cố định bằng một cọng dây rừng, bên trong là một ít nước còn sót lại hắn bảo quản trước khi đi.
Trần Ngọc Anh vừa nhấm nháp chổ nước pha mùi vị tanh tưởi kia, vừa quay đầu nhìn về hướng cái nơi mà hắn sinh ra. Một chút cảm khái, hắn lặng lẽ ngồi xuất thần.
Một lúc sau lấy lại tinh thần, miệng hắn thì thào:
"Dù nói thế nào củng là nơi này đã nuôi lớn ta, bù trừ với bất hạnh, mồ hôi, máu và nước mắt ta đã bỏ ra. Từ hôm nay ta sẽ đi con đường của chính mình, mọi ân oán, duyên nợ kết thúc ở đây. Ta không còn dính líu gì tới nơi này ."
Ánh mắt Trần Ngọc Anh sáng rực ngước nhìn bầu trời hắn nói: "Trần Ngọc Anh đã chết, bây giờ ta là:
TIẾU THIÊN "