Lưu Dương là một thôn trang nhỏ, nằm ở một nơi vắng vẻ ít người qua lại. Gọi là thôn nhưng thực chất nơi đây chỉ có hơn bốn mươi hộ gia đình có huyết thống gần, sống quây quần với nhau. Họ sinh sống chủ yếu bằng nghề săn bắn, trồng trọt một ít cây nông nghiệp. Vì tự cung tự cấp nên nơi này gần như biệt lập với bên ngoài .
Một ngày này nơi đây bổng xuất hiện một vị khách xa lạ. Hắn xuất hiện thu hút rất nhiều sự hiếu kì của thôn dân, đã rất lâu rồi nơi đây mới xuất hiện người lạ.
Hắn mang trên người bồ quần áo củ đã rách nát nhiều chổ, khuôn mặt nhợt nhạt đã tái đi, dáng đi xiêu vẹo dường như có thể ngã bất cứ lúc nào. Khi bước vào thôn hắn đã ngã quỵ , ngất lịm trên đường. Hắn đúng là Tiếu Thiên.
Đây đã là ngày thứ tư Tiếu Thiên rời đi phạm vi của Trần Gia. Sợ bị Trương Quân Nhu truy sát Tiếu Thiên cố tình tìm nơi vắng vẻ, ít người qua lại mà đi. Hắn biết chuyện đến bây giờ chắc chắn đến tai Trương Quân Nhu, bà ta là một kẻ tàn nhẫn. Hắn không dám chắc chắn bà ta lựa chọn ra sao, có thể tha cho hắn vì hắn chẳng đáng gì củng có thể sai thân tín truy sát hắn, kẻ dám lợi dụng bà ta. Vì để an toàn hắn chân không dừng bước rời đi xa nhất có thể.
Chặng đường bốn ngày của Tiếu Thiên thật không dể dàng gì, vốn cái cơ thể tàn tạ của hắn ban đầu đã suy yếu và bị thương nhiều nơi, trãi qua vài ngày vội vã đi đường chỉ được bổ xung một ít thực phẩm kém chất lượng mà hắn kiếm được trên đường thì tới đêm ngày thứ ba hắn đã đổ bênh. Hết sự lựa chọn hắn phải cắn răng nhịn xuống , tìm tới nơi có người sống gần nhất.
Sau một ngày dài nằm hôn mê li bì,Tiếu Thiên rốt cuộc củng mở được mắt. Cảm giác suy yếu, vô lực xông lên não làm Tiếu Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, khi đã đỡ hơn hắn mới từ từ mở mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đang loay hoay quan sát căn nhà rơm đơn sơ thì một giọng nói đàn ông ôn hòa vang lên:
"Cậu bé , ngươi tỉnh rồi ?"
Tiếu Thiên ngơ ngác, đã bao lâu rồi không có người gọi hắn như vậy? Hoàn cảnh sống quá khắc nghiệt làm phải liên tục suy nghỉ, hành động như một người trưởng thành. Hắn gần như đã quên đi mình là một thằng nhóc thiếu niên mới mười bốn tuổi.
Nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mắt, hắn đáp:
"Cảm ơn, đại thúc đã cứu cháu! Xin hỏi đại thúc cháu đã hôn mê bao lâu rồi?"
Người đàn ông đi tới chổ hắn, lấy một cốc nước từ cái bàn bên cạnh, đưa cho hắn rồi từ tốn nói:
" Cháu là ai? Cha, mẹ cháu đâu mà để cháu nên nông nổi này ? "
" à cháu hôn mê được một ngày rồi "
Tiếu Thiên nhận lấy cốc nước, uống một hơi dài để giảm bớt cảm giác đau, rát trong cuống họng. Trong đầu cấp tốc suy nghĩ rồi trả lời :
"Cháu là Tiếu Thiên, mấy hôm trước ngôi làng cháu sống bị sơn tặc tấn công, cháu may mắn được cha giúp chạy thoát. Cháu cắm đầu chạy trốn mấy ngày, rồi tới nơi này. Cha mẹ, cháu không biết hiện tại như thế nào, chắc là bị bắt lại rồi"
Nói xong Tiếu Thiên cúi gằm mặt xuống. Tuy được người ta cứu nói dối có chút thất lễ, nhưng hắn nào dám nói thật .
Người đàn ông thở dài một hơi rồi mới đáp lại hắn:
"Đứa trẻ số khổ, cháu nghỉ ngơi đi tình trạng của cháu đang rất tệ , giờ ta đi nấu cho cháu chút cháo, rồi lát vợ ta hắi thuốc mang về, ta gọi cháu dậy. Cứ yên tâm ngủ một lát đi, nơi này là Lưu Dương thôn rất an toàn"
Tiếu Thiên gật đầu rồi im lặng nhắm mắt lại.
Trong quảng thời gian tới hắn phải tạm ở lại nơi này để điều trị. Trước mắt hắn đã vô lực làm được gì, dù ở đây nguy hiểm một chút nhưng hắn không có quyền lựa chọn.