Ngày hôm sau, lúc này tình trạng sức khỏe của Tiếu Thiên đã khá hơn một chút, bây giờ hắn đã có thể xuống giường vận động qua lại được rồi.
Hắn chưa vội rời đi, cơ thể hắn còn rất yếu không cho phép hắn thực hiện hành trình đường dài, hành vi như vậy chính là muốn chết.
Hắn bước xuống giường, vận động cơ thể một chút rồi tiến tới đẩy cửa căn nhà tranh bước ra ngoài. Hít thở không khí trong lành, cơ thể hắn thoải mái hơn không ít. Đưa mắt nhìn cái sân nhỏ trước nhà, hắn thấy Kiều Đại Nương đang loay hoay xử lí, bào chế một ít thuốc mà bà ấy hái về hôm qua.
Trãi qua một ngày giao tiếp với đôi vợ chồng này, hắn đã biết đại khái về họ, những người đã cứu hắn. Người đàn ông tên Lưu Phong, ông ấy là trưởng thôn của Lưu Dương thôn này, vợ ông ấy là Kiều Thúy là thầy thuốc duy nhất trong thôn.
Tiếu Thiên rất muốn ra ngoài thăm thú nơi đây nhưng hắn vẫn thôi, tranh thủ nghĩ ngơi hồi phục vẫn là quan trọng hơn. Hắn hứng thú ngồi xuống quan sát Kiều Đại Nương chế thuốc, đây là thói quen của hắn, hắn yêu thích học hỏi, quan sát mọi thứ mới lạ xung quanh.
Tập trung quan sát một thời gian hắn phát hiện điều kì lạ. Hắn nhận ra được một vài cây Linh Thảo được để chung trong đám thảo dược kia. Dù"chưa được ăn heo nhưng từng thấy heo chạy qua", hắn vẫn biết một số loại Linh Thảo qua mớ sách tại Trần Gia.
Ngoài mặt tỏ ra như thường nhưng trong lòng hắn hoảng sợ cập tốc suy nghĩ:
"Hôm qua nghe Lưu Phong đại thúc nói, thôn này chủ yếu là Họ Lưu và Họ Dương. Thêm vào sáng nay ta đã hồi phục được kha khá ta nên phát hiện sớm mới phải, làm gì có chuyện thuốc bình thường giúp ta khang phục nhanh như thế. Ta nên sớn nhận ra Kiều Đại Nương bất thường mới đúng.
Ta quá bất cẩn, thả lỏng rồi"
Sau một lát Tiếu Thiên đã suy nghĩ thấu đáo:
"Người bình thường không thể nào có khả năng tinh luyện được dược lực trong Linh Thảo, vậy Đại Nương là tu sĩ, lại đến từ bên ngoài, còn là Dươc Sư. Hắn không phải là tu sĩ Trần Gia vì ở Trần Gia ta chưa từng thấy, nếu là tu sĩ Trần Gia bỏ trốn thì đã không dám định cư tại nơi này."
Hắn thở ra một hơi:
"Không phải tu sĩ Trần Gia là được rồi, mà dường như vợ, chồng bà ấy củng không có ác gì với ta. "
Sau khi thả lỏng xuống, hắn yên tâm tiếp tục ngồi xem Kiều Đại Nương làm viêc, lát sau như phát hiện ra gì đó, ánh mắt hắn sáng lên:
" Ta thấy gì kia, Đai Nương đang dùng Linh Thảo kết hợp với dược thảo bình thường. Ta củng chưa từng nghe hoặc thấy phương pháp như vậy, thật sáng tạo! đây hắn bà ấy sáng chế. Bà ấy quả là một Dược Sư rất giỏi"
Thế là Tiếu Thiên thật nhanh quyết định, tạm thời chưa vội rời đi. Hắn muốn học y thuật từ Kiều Đại Nương, hắn muốn từ lâu rồi mà trong gia tộc, không ai muốn dạy hắn.
Việc này rất có ích cho hành trình "nhìn ngắm Thế Giới "sau này của hắn, hắn chỉ là một phàm nhân ốm đau, bênh tật như lần này là không thể thiếu. Dù hắn không học được thể học được tinh chế, làm thuốc từ Linh Thảo. Nhưng Kiều Đại Nương giỏi như vậy, học được một chút bản lĩnh còn lại hắn đã hài lòng.
Là một kẻ theo chủ nghĩa "cơ hội chỉ dành cho những người biết nắm bắt" Hắn liền đứng dậy đi lại chổ Kiều Đại Nương làm việc.
Đang đi, hắn khẻ thở dài lẩm nhẩm:
"Thôi vẫn nên thành thật xin giúp đỡ, dù gì họ củng cứu mạng ta. Không thể lúc nào củng trộm cắp của người khác được.
Đúng là Tiếu Thiên ban đầu tính im lặng tiếp cận học lén kết hợp với tìm cách trộm đi sách y học của Kiều Đại Nương.
Dược Sư càng giỏi, họ càng phải có kiến thức rộng lớn, phải nghiên cứu nhiều thứ, vậy tất nhiên là phải có sách. Hắn suy nghĩ một chút là đoán ra được.
Tới nơi hắn mở miệng nói:
"Buổi sáng tốt lành Đại Nương, Lưu Đại Thúc đi đâu mà cháu không thấy có nhà ".
Kiều Thúy quay lại nhìn hắn, mỉm cười nói:
"Lão già kia từ sáng sớm, đã cùng mấy người hàng xóm lên núi săn ít thỏ rừng. Ông ấy muốn ra ngoài kiếm ít thịt về bồi bổ cho cháu."
Tiếu Thiên rất cảm động. Hắn gập người, cúi đầu về hướng Kiều Đại Nương, chân thành nói:
"Cảm ơn đại thúc, đại nương đã cứu giúp và cưu mang cháu"