Sau khi từ bỏ trộm cắp sách Y Học, Tiếu Thiên định giả bộ là có năng khiếu, hiểu biết về thảo dược, là người trong nghề với Kiều Đại Nương. Thu hút sự tán thưởng, đồng cảm của bà ấy, để bà ấy tình nguyện chỉ dậy. Nhưng giờ hắn dẹp luôn, hắn không muốn để những tính toán nhỏ nhặt ảnh hưởng tới mối quan hệ hệ này, cho dù nó củng chẳng gây hại gì cho bà ấy.
Kiều Thúy đỡ hắn lên, cười nói:
"Chúng ta không có con cái gì nên ông ấy lại rất thích trẻ con, có cháu ở đây ông ấy còn vui vẻ ấy. Cháu không cần cảm ơn, củng không cần cảm thấy nợ chúng ta cái gì"
Trong lòng Tiếu Thiên rất ấm áp, lần đầu tiên từ khi từ khi hắn có nhận thức đến nay hắn được người khác quan tâm. Hắn rất thích cảm giác này.
Sau khi trao đổi với Kiều Đại Nương một lúc, hắn vẫn thật thà hướng về Kiều Đại Nương nói:
" Xin đại nương hãy dạy cháu y thuật, cháu rất muốn học làm thầy thuốc "
Kiều Đại Nương nhìn hắn muốn nói cái gì, rồi lại thôi. Khi thấy ánh mắt đầy mong chờ của hắn, bà ấy trả lời:
"Tất nhiên là được rồi nhưng có một số thứ cho dù ta dậy, cháu không thể học được"
Một tháng sau Thiếu Thiên đang đứng trước cổng Lưu Dương thôn từ biệt mọi người. Trãi qua một thời gian dài hắn ở đây, hắn đã quen thuộc hầu hết mọi người ở đây. Họ củng rất yêu quý hắn "trang bị" cho hắn đủ thứ trước khi đi, nào là quần áo, đồ ăn trên đường ..vv.
Vợ chồng Lưu Đại Thúc củng đứng trong đó anh mắt không nỡ nhìn hắn, khoảng thời gian hắn ở đây, vợ chồng họ đã xem hắn như con mình.
Trước khi đi Kiều Đại Nương đưa cho hắn rất nhiều sách, đó là tất cả y thuật cả đời của bà ấy. Vốn ban đầu bà ấy củng chỉ định truyền thụ hắn phần y thật cho phàm nhân nhưng hắn quá thông minh, hơn hai mươi ngày hắn đã học hết tất cả.
Hơn chục ngàn loại cây thuốc từ tên gọi, nhận diện, dược tính, bảo quản .vv. Vài ngàn phương pháp phối thuốc từ sơ chế, kết hợp, quy trình..vv.
Hắn đã học thuộc hết ,thậm chí còn sáng chế ra một số thuốc mới, kĩ thuật điều chế mới.
Các loại bệnh thường gặp từ triệu chứng, phương pháp điều trị, tới bốc thuốc, hắn củng đã nắm được.
Kiều Đại Nương đã "sa mạc lời "với hắn, không còn thứ gì để dậy bà ây quyết định truyền luôn cho hắn phần sách về Linh Thảo. Biết tài năng của hắn, Kiều Đại Nương đã thay đổi suy nghĩ:
" Biết đâu một kẻ quái nhân như thằng bé, có thể tạo ra được phương pháp mới tinh chế, kết hợp Linh Thảo mà không cần Linh lực"
Dù sao sáng tạo ra phương pháp kì lạ Kiều Đại Nương củng đã từng làm, cái gọi là kì tích củng không phải không có khả năng trong mắt bà ấy.
Thời gian này Tiếu Thiên củng biết lai lịch của bà ấy. Sau khi tình cờ quen biết Lưu Đại Thúc bà ấy bỏ trốn khỏi gia tộc, tới nơi này kết hôn và sinh sống như người bình thường. Khác với hắn làm mọi cánh để có thể tu luyện, bà ấy chọn từ bỏ nhưng bà ấy nói mình rất vui vẻ, chưa từng hối hận.
Tiếu Thiên củng hiểu, mổi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Hắn không cho rằng đó là sai lầm, bà ấy đang sống rốt tốt không như hắn khổ sở, giãy dụa cầu một chút hi vọng.
Để có thể rời đi Tiếu Thiên đã phải nói dối vợ chồng Lưu Đại Thúc, hắn nói sẽ trở về nếu hắn không tìm được cha mẹ mình, nhưng củng chỉ hắn biết có lẽ hắn sẽ không bao giờ trở về nơi này. Dù sao nơi này rất gần Trần Gia, hắn không muốn liên quan gì tới nơi ấy nữa.
Tiếu Thiên ôm một đống đồ trên người, đưa mắt nhìn tất cả gương mặt quen thuộc ấy, nơi này cho hắn quá nhiều thứ. Họ dạy hắn tất cả những thứ mà họ biết, cho hắn ăn, hắn mặc..vv., cho một đứa trẻ thiếu thôn tình thương như hắn biết thế nào là ấm áp, thế nào là quan tâm, yêu thương. Bọn họ những người thôn dân chất phát, cuộc sống tuy nghèo đói, ăn không đủ no nhưng luôn săn sàng chìa tay giúp đỡ, đùm bọc lấy hắn.
Cảm xúc dồn nén, Trong lòng Tiếu Thiên khẻ thở dài:
"Đúng chỉ có thứ tình cảm mà không bị sức mạnh, quyền mưu, lợi ích và vật chất ảnh hưởng mới là tình cảm chân thành và đẹp nhất"
Tiếu Thiên nhìn lần lượt khung cảnh nơi này, như muốn khắc xâu tất cả vào trí nhớ. Hắn cúi gập người xuống thay lời cảm ơn tới tất cả, rồi quyết đoán xoay người đi.
Trước lúc rời đi, hắn đã lén lút để lại một bức thư với tất cả số bạc hắn có. Hắn nhờ Lưu Đại Thúc chia ra cho tất cả những người đã giúp hắn, hắn biết nó chẳng là gì nhưng đây là tấm lòng của hắn, là tất cả những gì hắn có thể lấy ra được để cảm ơn họ.
Tiếu Thiên cưỡi trên con lừa mà Lưu Đại Thúc cho hắn, cứ từ từ biến mất trong tầm mắt của rất nhiều thôn dân Lưu Dương.