Dưỡng Thi

Chương 12

Nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Trần Lâm từ trong nhà chui ra, nữ nhân đứng bên ngoài liền tức giận hô to: “Tên khốn kiếp kia, ngươi đem hai nàng kia giấu ở đâu rồi? Mau mau thả người ra ngoài, đừng nghĩ rằng có tỷ tỷ ở sau lưng chống đỡ, thì ngươi muốn làm gì thì làm?”

Trần Lâm không hề nói gì, chỉ cười cười từ trên người của nàng đảo qua qua đảo lại vòng. Nữ nhân trước mặt có chút nhịn không được, quát: “Ngươi cẩn thận mắt chó của ngươi, chớ có ở đó mà nhìn loạn, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!”

“Ngươi không khách khí thì như thế nào?” Lúc này cũng không phải là ở chỗ của Nguyệt Nương, cho nên Trần Lâm chẳng hề e dè một chút nào, trên tay đã đem ra hai viên Bạo Khí đan ra đùa nghịch, nói.

Nữ nhân kia có chút giật mình, nhưng rồi vô cùng bình tĩnh, nhìn Trần Lâm cười gằng: “Ngươi nghĩ rằng ta đến đây mà không hề chuẩn bị gì hay sao?”

Chỉ thấy, nữ nhân này vừa nói xong, liền lấy từ trong người ra một sấp phù lục, số lượng đại khái là hơn mười mấy tờ, nhìn bộ dạng của nàng, hẳn là đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi mới dám đến đây tìm Trần Lâm. Trần Lâm hơi nhíu mày, hắn mặc dù không có đủ nguyên tinh để mua mấy thứ phù lục này, nhưng dù sao hắn cũng lăn lộn nhiều năm như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay, đám phù lục này ít nhất cũng là phù lục cấp hai, so với hai khỏa Bạo Khí đan cấp một trên tay của hắn hoàn toàn là không cùng một tầng thứ.

“Ngươi cuối cùng là muốn gì?” Trần Lâm bất đắc dĩ lên tiếng.

“Ha ha ha, bây giờ ngươi đã biết sợ rồi sao? Nếu đã biết sợ rồi còn không mau mau quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với bổn cô nương!” Nữ nhân kia vừa nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Trần Lâm liền đắc ý, chống tay lên hông cười ha hả.

Mà lúc này, sắc mặt Trần Lâm liên trở nên vô cùng ác liệt, khóe môi lộ ra một nụ cười hèn mọn, nói: “Xem ra, giáo huấn lần trước vẫn không đủ để làm ngươi ghi nhớ, đã vậy, hôm nay ta liền cho ngươi thêm một chút giáo huấn nữa mới được!”

Đợi hắn nói xong, khỏa đan dược trên tay liền phóng ra, bay thẳng đến vị trí của nữ nhân kia. Nàng mặt mày liền trở nên tái nhợt, tức giận quát: “Chớ có khinh người quá đáng!”

Mặc dù tức giận, nhưng tay chân của nàng vẫn vô cùng nhanh nhẹn, đem một tấm phù lục ở trên tay bóp nát. Ngay tức thì, ở trước mặt của nàng hiện ra một tầng tường băng, đem viên đan dược kia ngăn lại. Chỉ là, qua một hồi lâu một tiếng bạo tạc kinh thiên động địa trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn không có xảy ra, mà viên đan dược kia chỉ rơi xuống đất, rồi kêu xuy xuy mấy tiếng liền tan thành mây khói. Nàng có chút trợn mắt há mồm lên mà nhìn, dường như không thể nào tin được tình cảnh trước mắt.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Không đợi cho nghi hoặc trong lòng của nàng được giải khai, lúc này phía ngoài đã lao lên một đám người hùng hùng hổ hổ, cực kỳ dọa người. Vừa nhìn, nàng liền nhận ra đám người này là ai, bọn này không phải là đám côn đồ khi nãy hay sao? Nhưng mà, lúc này người dẫn đầu bọn họ lại là một thiếu niên vô cùng thanh tú, dáng vẻ hết mực đường hoàng, chỉ có điều, trên miệng tên này lại treo lên một nụ cười vô cùng dâm đãng, ánh mắt thì không ngừng liếc lên liếc xuống, hết nhìn ngực rồi lại nhìn mông của nàng, bộ dáng giống như trư ca, chỉ thiếu mỗi hình ảnh nước miếng chảy xuống ròng ròng nữa mà thôi.

Phía sau tên thiếu niên này, lại chính là đám lão đại, lão tam khi nãy, bộ dáng vô cùng ân cần sợ sệt giống như là mấy con chuột nhìn thấy một con mèo vậy, trên miệng bọn hắn còn không ngừng treo lên nụ cười nịnh bợ, nhìn là biết rõ một đám tiểu nhân bỉ ổi rồi. Mà đứng ở xung quanh người thiếu niên kia, còn có bốn gã nam nhân với khuôn mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng trên người bọn hắn còn tản ra một cỗ sát khí nhàn nhạt, làm cho những người bên cạnh đều có cảm giác lạnh run. Mà bốn người này, rõ ràng chỉ đi theo để làm hộ vệ cho gã thiếu niên kia mà thôi.

“Ồ, đây chẳng phải là Minh Nguyệt tiểu thư hay sao? Làm sao tiểu thư ban đêm ban hôm lại có hứng thú chạy đến chỗ dơ bẩn như thế này vậy?” Tên thiếu niên kia bày ra một bộ dáng thư sinh nhân sĩ, khí khái cười lên một tiếng.

Bộ dáng này của hắn, kết hợp với ánh mắt bỉ ổi vô liêm sĩ liên tục nhìn lên ngực của nữ nhân, có thể nói là một cảnh tượng vô cùng quái dị. Kiều Minh Nguyệt vừa nhìn thấy tên thiếu niên này, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi, nàng phất tay đem đạo tường băng kia thu hồi, nhưng tờ phục lục trên tay nàng lúc này cũng đã nhạt đi mấy phần. Nàng không khỏi hận hận liếc mắt nhìn Trần Lâm một cái, rồi mới quay đầu nhìn tên thiếu niên kia, nói: “Tú Tú huynh, ngươi không phải vẫn luôn ở bên trong Âm Dương tông tiêu diêu khoái hoạt hay sao? Bây giờ làm sao lại chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy như Bạch Dương trấn này?”

Tên thiếu niên kia bị nàng gọi là “Tú Tú” mặt có chút co rúm lại, nhưng hắn biết nữ nhân này không dễ chọc, vẫn mỉm cười làm bộ không quan tâm, nói: “Ai nha, chẳng phải là vì bảo tàng của Âm Thi tông mà ta mới chạy đến đây sao, thật sự là mệt chết ta nha!”

Nghe hắn âm dương quái khí nói chuyện, mấy người đứng bên cạnh đều không tự chủ được mà nổi hết cả da gà, Trần Lâm cũng có chút nhịn không được mà rùng minh, cái tên này không phải là có vấn đề về chuyện đó đấy chứ? Hắn nghĩ nghĩ rồi lại liếc mắt nhìn sang Minh Nguyệt nhìn kỹ một chút, nếu như hắn đoán không lầm, thì nữ nhân này cùng với Nguyệt Nương hơi có chút thân mật, chắc không phải nàng cũng có vấn đề gì tương tự với tên bất nam bất nữ kia đấy chứ?

Bị hắn nhìn như vậy, Kiều Minh Nguyệt cũng có chút cảm giác bất an, vô ý liếc mắt nhìn hắn. Mà hành động này của nàng, lọt vào trong mắt của tên thiếu niên kia, giống như là một hành vi liếc mắt đưa tình vậy. Hắn kỳ quái, nói: “Ồ, ta nghe mọi người đồn thổi rằng, Minh Nguyệt cô nương không có hứng thú với nam nhân, xem ra lời đồn đãi này có phần không chính xác lắm thì phải?”

“Ngươi nói bậy bà gì đó?” Minh Nguyệt tức giận quát lên, nhưng sau đó liền cảm thấy có chút không đúng, hình như trên người nàng có mùi gì đó rất kỳ quái, mà linh lực trong cơ thể cũng càng ngày càng yếu đi, nàng có chút giật mình, vội vàng quay sang nhìn Trần Lâm.

Lúc này, trên miệng Trần Lâm treo lên một nụ cười nhàn nhạt, mà hắn khi thấy ánh mắt của nàng nhìn tới, còn ra vẻ vô cùng đắc ý. Đến lúc này, nàng còn không biết là Trần Lâm đã giởi trò quỳ với nàng, thì nàng đem đầu đập luôn vào gối chết đi cho xong. Nàng âm thầm mắng to hai tiếng “vô sĩ”, nhưng không hổ là con cháu của thế gia, trên mặt nàng rất nhanh chóng làm ra vẻ chấn định, hoàn toàn không lộ ra một chút dấu vết nào.

“Tên nam nhân này là của ta, ngoài ta ra, không ai được phép đụng vào hắn! Các ngươi nhanh chóng cút hết đi!” Minh Nguyệt cực kỳ bá đạo nhìn về phía bọn người trước mặt quát.

Tên thiếu niên tên “Tú Tú” kia không khỏi nhíu mày lại, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, hắn cũng dứt khoát vung tay lên, nói: “Coi như hôm nay nể mặt Minh Nguyệt tiểu thư tha cho hắn một mạng, nhưng sau này còn để ta gặp lại hắn, thì đừng trách ta làm sao không nể tình!”

Hắn nói xong, liền dẫn thu hạ rời đi, mấy người lão đại, lão tam muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của hắn nhìn một cái, toàn thân bọn họ đều như rơi vào hầm băng, không dám ho he một tiếng nào. Đợi đám người kia đi thật xa rồi, Minh Nguyệt mới tức giận nhìn Trần Lâm hừ hừ: “Nói, rốt cuộc là ngươi đã làm gì với ta?”

“Nha, ta đã làm gì cô nương? Cô nương nên ăn nói cho cẩn thận a, nếu như để cho người khác nghe được, bọn họ còn nghĩ rằng ta đã làm gì cô nương đấy?” Trần Lâm dáng vẻ cực kỳ vô tội, nói.

“Ngươi!” Nàng chỉ có thể trừng mắt lên nhìn hắn, nhưng rồi cũng nhanh chân chạy đi, không dám ở lại đây lâu thêm một chút nào, ai biết tên hạ lưu vô sĩ kia có đem nàng ăn sạch hay không.

Nàng càng nghĩ, càng cảm thấy uất ức, biết vậy, lúc này đã để cho đám người kia giải quyết hắn luôn cho rồi. Nhưng rất nhanh, nàng liền lăc đầu lẩm bẩm, tự nói: “Nếu mà Nguyệt Nương tỷ tỷ biết được ta làm như vậy, nàng chắc chắn sẽ giận ta, như vậy thì không hay ho lắm! Hừ hừ, chờ đấy, sau này còn nhiều cơ hội, ta nhất định sẽ trừng trị ngươi một cách đích đáng!”

Nàng nói nói, hai tay lại liên tục siết chặt, nhất quyết không chịu buông tha cho Trần Lâm một chút nào. Trần Lâm cũng không hề hay biết việc này, nhưng cho dù hay biết hắn cũng khịt mũi khinh thường, người muốn đối phó với hắn chưa bao giờ thiếu, nhưng muốn thắng được hắn, không ăn chút thiệt thòi là tuyệt nhiên không được.

Lúc này, Trần Lâm cũng đã đi trở lại phòng, mà trong phòng bây giờ đang có ba thiếu nữ ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn phía bên ngoài. Khi Trần Lâm đi vào, các nàng mới thở phào một hơi.

“Lâm ca, huynh không sao chứ?” Tô Nhan đi tới cầm lấy tay của Trần Lâm, vô cùng quan tâm hỏi.

Trần Lâm chỉ lắc đầu, an ủi nói: “Ta không có việc gì, trời cũng khuya rồi, muội nên trở về nhà nghỉ ngơi đi!”

Tô Nhan dường như rất không muốn, nhưng nàng biết mình không tiện ở lại đây lâu, mới đành gật đầu rời đi.

“A, đúng rồi!” Trần Lâm như chợt nhớ ra việc gì đó, mới gọi Tô Nhan lại, còn chưa đợi cho nàng vui mừng, hắn đã lên tiếng nói: “Ngày mai muội nhớ ghẽ qua chỗ ta, ta sẽ dẫn muội vào trong trấn mua ít đồ về làm lễ cưới! Đám cưới của muội ta không biết có tham dự được hay không, nhưng ta nhất định không để muội thiệt thòi đâu!”

Nghe xong mấy lời này, trên khuôn mặt của Tô Nhan hiện lên một tia thống khổ, nhưng sau đó rất nhanh được nàng giấu đi, chỉ nhoẻn miệng lên cười một cái, rồi nói: “Cảm ơn Lâm đại ca!”

Nàng nói xong, dường như một cơn gió nhẹ, nhanh chóng chạy khỏi phòng của Trần Lâm. Nhìn theo bóng lưng của nàng, Trần Lâm thậm chí còn có thể nghe được tiếng khóc thút thít. Trần Lâm làm sao không hiểu được tâm ý của nàng, nhưng hắn đã có người ở trong lòng rồi, với lại bản thân hắn thật sự không thích hợp ở cùng với một cô gái như nàng, cuộc sống của hắn, sau này nhất định sẽ có rất nhiều ác liệt, hắn không muốn để một cô gái yếu nhược như vậy bị cuốn vào.
Bình Luận (0)
Comment