Dưỡng Thi

Chương 19

Những người ở bên trong đại sảnh vừa nghe đến cái tên Lý Thừa Phong này, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi, đặc biệt là Nguyệt Nương. Tên Lý Thừa Phong này có thể coi như là một tuyệt thế thiên tài mấy trăm năm mới xuất hiện một lần của Âm Dương tông, nghe nói hắn còn là để tử thân truyền của Tông chủ Âm Dương tông Âm Dương Tán Nhân, bối phận cực kỳ kinh người. Mà Lý Thừa Phong năm nay chỉ mới hai mươi sáu tuổi, thực lực đã là Hồn Tướng cảnh đỉnh phong, chỉ còn thiếu nửa bước nữa là bước vào Hồn Vương, nhưng thực lực của hắn lại rất mạnh, đã từng có người nhìn thấy hắn một mình đi vào trong Ma Thú Sơn Mạch săn giết một đầu ma thú cấp bốn sơ kỳ, lấy đi hồn linh của nó để chuẩn bị dung hợp tiến vào Hồn Vương cảnh. Chỉ là, thực lực của hắn dường như vẫn còn đang trong thời gian tích lũy, cho nên còn chưa có đột phá. Mà người này thực lực không những mạnh, lại còn làm người cực kỳ âm hiểm, người bị hắn để mắt tới, không mấy ai có thể sống khá giả được, cho nên nhiều người đều rất kiêng kị hắn.

Mà lúc này, một người thanh niên vô cùng ưu nhã, từ trên không trung nhẹ nhàng hạ xuống, trên mặt luôn luôn lộ ra một nụ cười mỉm, trông rất tà mị. Những người ở đây điều thừa biết, ẩn chứa phía sau nụ cười này của hắn là một con người vô cùng đáng sợ. Người trẻ tuổi này đương nhiên chính là Lý Thừa Phong, lúc này đi theo sau lưng hắn còn có hai nam, hai nữ, trên người đều toát ra một cỗ khí chất vô cùng cao ngạo. Chỉ có điều, bốn người này, đi theo phía sau lưng Lý Thừa Phong, vẻ mặt lại vô cùng căng thẳng.

Lý Thừa Phong hai tay chắp ở sau lưng, mỉm cười hướng vị trí đại sảnh nhìn lại, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Trịnh Tố Tố, liền nheo lại cười một tiếng: “Ồ, đây chẳng phải là Tố Tố cô nương hay sao? Hôm nay vinh hạnh được gặp mặt, quả thật là so với lời đồn đãi còn muốn xuất sắc hơn gấp vạn lần!”

Nhìn thấy ánh mắt không chút kiêng nể nào của Lý Thừa Phong đảo quét lên trên ngực của mình, dù là Trịnh Tố Tố sắc mắt cùng trở nên mấy phần âm u, nhưng nàng biết người này không hề dễ trêu chọc một chút nào, đặc biệt là cỗ khí thế trên người của hắn, làm cho nàng có mấy phần kiêng kỵ.

“Không phải nói tên này còn chưa bước vào Hồn Vương cảnh hay sao? Làm thế nào khí thế trên người của hắn lại mạnh đến như vậy?” Trong lòng Trịnh Tố Tố âm thầm rung động, nàng không nghĩ đến, trên thế gian này còn có người trẻ tuổi đáng sợ đến như vậy.

Nhưng nàng rất nhanh áp chế được suy nghĩ trong lòng của mình, ánh mắt hướng về phía Lý Thừa Phong, lạnh nhạt nói: “Tạ ơn công tử quá khen, tiện thiếp cũng chỉ là một bộ túi da bình thường mà thôi!”

Lời nói của nàng mặc dù rất nhẹ nhàng, khiếm tốn, nhưng những người ở đây ai cũng nghe ra được một cỗ băng hàn vô cùng rét lạnh.

Nhưng Lý Thừa Phong lại cực kỳ đắc ý, lại còn cố ý ngửa cổ lên trời cười to thành tiếng: “Ha ha ha, quả nhiên lời đồn không sai một chút nào, nữ nhân băng lãnh như nàng, thật sự rất hợp với khẩu vị của ta, nào, hiện tại trong nhà của ta vẫn còn đang thiếu một vị chính thất, Lý Thừa Phong ta quyết định chọn nàng làm nữ nhân của ta, nàng không thể từ chối chứ?”

Nghe Lý Thừa Phong nói xong mấy lời này, sắc mặt của Trịnh Tố Tố liền tái lại, mà cô bé Tiêu Nhược Lan cũng rất tức giận, nàng đưa hai tay lên chóng eo, nói: “Phong Phong quái, ngươi là ai mà dám cướp dì khỏi tay Lan, ngươi mau mau cút đi, dì là của Lan không cho ngươi cướp đi!”

Nhìn bé gái thanh thuần đáng yêu như vậy đứng ở trước mặt mọi người lớn tiếng mắng chửi Lý Thừa Phong, ai ai cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng không có một ai dám lớn tiếng cười to, chỉ có thể cố nín cười trong bụng. Mà lúc này, sắc mặt của Lý Thừa Phong cũng không hề nổi giận như mọi người nghĩ, ánh mắt hướng về phía bé gái, lộ ra một nụ cười mỉm: “Ồ, đây chắc hắn là tiểu công chúa của Song Tu phủ, Tiêu Nhược Lan muội muội phải không? Ta nghe nói tướng mạo của Tiêu Nhược Lan muội muội so với mẹ của nàng lúc còn trẻ không thua kém một chút nào, xem ra so với người dì kia của nàng còn có mấy phần đặc sắc, thật sự là thú vị!”

Bị ánh mắt của Lý Thừa Phong nhìn đến, cả người Tiêu Nhược Lan có chút lạnh run, nhưng nàng vẫn đứng ra chắn trước mặt Trịnh Tố Tố, lớn tiếng nói: “Ngươi là người xấu, ta không cho phép ngươi chạm vào người của dì, ngươi mau cút đi!”

“Ha ha ha, nữ nhân mà Lý Thừa Phong ta để mắt đến, một tiểu nha đầu như muội có thể ngăn cản được sao?” Lý Thừa Phong cười to một tiếng, bàn tay đột nhiên hướng về phía Tiêu Nhược Lan bắt tới.

Tất cả mọi người ở đây đều không thể nào nghĩ tới, tên Lý Thừa Phong này lại càn rỡ đến như vậy, dám ở trước mặt mọi người ra tay với tiểu công chúa của Song Tu phủ, chẳng lẽ hắn không sợ người của Song Tu phủ tìm hắn trả thù hay sao?

“Hừ!” Trịnh Tố Tố làm sao để cho Lý Thừa Phong có cơ hội đả thương đến Tiêu Nhược Lan, bàn tay của nàng nhanh chóng đánh ra, đem công kích của Lý Thừa Phong ngăn lại.

Ầm!

Một tiếng trầm muộn vang lên, cả người Trịnh Tố Tố bị một trảo của Lý Thừa Phong đánh lui hơn ba bước, còn Lý Thừa Phong thì vẫn thản nhiên đưa tay chấp ở phía sau lưng, dáng vẻ cực kỳ thong dong.

“Ngươi…” Trịnh Tố Tố muốn nói gì đó, nhưng ngực nàng vừa nhói lên một cái, trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, nàng đã bị thương rồi.

“Lý Thừa Phong, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Kiều gia chúng ta, còn là ở trước mặt của nhiều anh hùng hào kiệt như vậy, ngươi lại ra tay đả thương người, chẳng lẽ ngươi muốn khiêu chiến với tất cả anh hùng trong thiên hạ hay sao?” Nguyệt Nương hai tay siết chặt, cuối cùng cũng nhịn không được đành phải bước tới ngăn cản Lý Thừa Phong lại. Nàng cũng không nghĩ tới, với thực lực của Trịnh Tố Tố lại không thể nào ngăn cản được Lý Thừa Phong, chuyện này làm nàng cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Nhưng Lý Thừa Phong sau khi nghe xong, lại cười to một trận, sau đó mới đưa mắt lên nhìn ngực của nàng nhếch môi cười: “Nha, là Nguyệt Nương đó ư, thật không nghĩ đến nàng lại ở đây, thật là ngại quá, ta quên mất nơi này là nhà của Kiều gia các nàng, bây giờ ta đã đả thương người rồi, nàng nói ta phải làm sao đây? À, ta suýt chút nữa thì quên mất, hôm nay ta đến đây còn có đem theo cho nàng một món quà, ta nghĩ món quà này chắc chắn là nàng sẽ rất thích!”

Hắn nói xong, liền vỗ tay ba tiếng, ngay sau đó có một nhóm người bắt đầu từ ngoài phủ đi vào. Hai người đi đầu là hai nữ tử mặc đồ đen bó sát người, tạo thành những đường cong cực kỳ mê người, chỉ có điều khuôn mặt của các nàng lại vô cùng lạnh lùng, trên tay còn câm theo hai đầu dây xích sắc, phía sau kéo theo một gã nam nhân to lớn, người để ngực trần vô cùng dữ tợn. Chỉ có điều, người nam nhân này bây giờ nhìn có vẻ cực kỳ thê thảm. Hai nữ nhân kia bước tới trước mặt Lý Thừa Phong, quỳ xuống một gối, hô lên: “Nô tì ra mắt chủ nhân!”

Lý Thừa Phong nhếch môi lên cười, rồi khẽ phất tay ra hiệu cho các nàng đứng lên, sau đó mới đem hai đầu dây xích kéo mạnh một cái, người đàn ông kia bị kéo lăn xuống đất, toàn thân phát ra từng trận run rẩy, cả người đều co rúm lại, có vẻ vô cùng sợ hãi.

“Ha ha ha, Nguyệt Nương, nàng nhận ra người này chứ?” Lý Thừa Phong vừa nói vừa vung chân lên đạp lên ngực của người đàn ông dưới đất, làm cho gã phát ra một tiếng hét thảm.

Đến lúc này, sắc mặt Nguyệt Nương đã trở nên tái nhợt, người đang nằm ở dưới đất chính là Trương Mạnh Hùng, con trai trưởng của Đại thống lĩnh Trương Tuấn dưới trướng của cha nàng, đồng thời cũng chính là chồng của nàng trước đây. Mặc dù nàng rất hận hắn, chưa bao giờ coi trọng hắn, nhưng như thế nào đi chăng nữa, hai người trên danh nghĩa vẫn từng là vợ chồng, Lý Thừa Phong đem Trương Mạnh Hùng làm ra như vậy, đây chẳng phải là đánh thẳng vào mặt Trưởng Tuấn, đánh vào mặt của Kiều gia các nàng hay sao?

“Chà, nhìn nàng đau lòng như vậy, ta thật sự là rất khó chịu a! Ta năm đó vì theo đuổi nàng, bỏ ra hết bao nhiêu công sức, vậy mà cái tên Trương Mạnh Hùng này lại dám ở sau lưng ta kết hôn với nàng, hắn làm như vậy chẳng phải là rất xem thường ta hay sao?” Lý Thừa Phong âm lãnh cười lên một tiếng, sau đó liền vung chân đạp mạnh lên bắp đùi phải của Trương Mạnh Hùng.

Một tiếng xương cốt vỡ vụn, kèm theo âm thanh kêu tham của Trương Mạnh Hùng làm cho sắc mặt Nguyệt Nương vốn dĩ đã tái đi càng thêm trắng bệch. Mà những người khác cũng hít vào một ngụm khí lạnh, tên Lý Thừa Phong này bị điên rồi hay sao? Đây chính là con trai trưởng của Đại thống lĩnh Trương Tuấn a! Hắn làm như vậy không sợ Trương Tuấn chạy đến đây trả thù hay sao?

“Lý Thừa Phong, ngươi làm như vậy là đang muốn khiêu chiến với Kiều gia chúng ta, khiêu chiến với Bạch Dương thành hay sao?” Đến nước này rồi, Nguyệt Nương cũng không thể nhịn được nữa, nàng lớn tiếng quát lên.

“Ha ha ha, Kiều gia, Bạch Dương thành, các ngươi là cái thá gì? Hôm nay, Lý Thừa Phong ta đến đây, thứ nhất là đoạt người, thứ hai là thu lại toàn bộ chìa khóa mở ra bảo tàng Âm Thi tông, ai cản ta, ngươi đó đều phải chết!” Lúc này, Lý Thừa Phong cũng cười to lên, đem toàn bộ khí thể ở trên người phát ra, làm cho không khí chung quanh liền trở nên cuồng bạo.
Bình Luận (0)
Comment