Dưỡng Tính

Chương 14

Editor: SQ 

_____________________ 

Có lẽ, cô lại là trái cấm, khơi dậy nhiệt huyết thiếu niên xa lạ ở anh.  

Đôi mắt của Kỳ Bạch Nghiêm dần trầm hẳn, tăm bông ấn lên cổ Đường Thi, không nhúc nhích nữa. Đường Thi cảm nhận được sự tạm dừng đó, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy căng thẳng theo bản năng, mím môi nuốt nước bọt, hai mắt run rẩy đến mức không thể nhắm lại, lờ mờ nhìn thấy Kỳ Bạch Nghiêm đang nhìn mình.

Kỳ Bạch Nghiêm mím môi, không hiểu sao lại thấy chướng mắt với cây tăm bông đang chạm vào cổ cô, anh ném đi, ngón trỏ chấm thuốc, chạm vào làn da đỏ ửng lên của cô. Phần da dưới ngón tay mềm ấm, mịn màng, có thể chạm đến động mạch.

Ngay khi ngón tay anh chạm vào, một dòng điện chạy khắp cả người Đường Thi, một dòng điện cực nhỏ chạy đến tứ chi xương cốt, da gà lập tức nổi lên, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay, bốn ngón tay…. Cả bàn tay đặt lên cổ cô, dần di chuyển lên trên, ôm lấy nửa khuôn mặt của cô. 

Tim Đường Thi đập nhanh đến nỗi sắp vọt ra ngoài, hai mắt không thể nhắm lại được bỗng mở ra, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Kỳ Bạch Nghiêm. Tim lập tức ngừng đập, ánh mắt của Kỳ Bạch Nghiêm khiến cô nghẹt thở. 

Hai người nhìn nhau thật sâu.

“Anh đi nhờ y tá đến bôi cho em.”

“Vâng.”

Kỳ Bạch Nghiêm đứng dậy đi ra ngoài, Đường Thi hít thở thật sâu mấy hơi liền, tim đập thịch, thịch, thịch, đến mức lồng ngực đau nhói.

Y tá nhanh chóng đến, bôi thuốc lên cổ và lưng cho Đường Thi, dặn dò: “Đừng nằm, thẳng lưng lên, cố gắng không để dính vào áo.”

Đường Thi gật đầu.

Y tá nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Anh đi lấy đơn thuốc với tôi, đem về uống, rồi đến quầy thuốc thanh toán tiền thuốc.”

“Vâng.”

“Khoan, khoan đã.”

Kỳ Bạch Nghiêm xoay người lại, Đường Thi nhìn chỗ khác, lắp bắp nói: “Thầy, thầy nhớ khám cổ họng.”

“Ừm.”

Kỳ Bạch Nghiêm đi rồi, nhịp tim của Đường Thi vẫn không thể bình tĩnh lại. Lòng cô hoảng loạn, rối như tơ vò, là, là thế ư? Đường Thi không dám nghĩ.

Thế nên nụ hôn tối hôm qua, cũng là thật? Không phải mơ?

Lúc này, một cảm xúc cực kỳ kích động bủa vây lấy cô, không thể nào bình tĩnh được.

Kỳ Bạch Nghiêm đã hôn cô, đã sờ cô. Lúc nãy, lúc nãy khi hai người nhìn nhau, cô thậm chí còn cảm thấy Kỳ Bạch Nghiêm sẽ hôn cô lần nữa.

Khoảng cách gần đến thế, đã vượt qua khoảng cách xã giao an toàn của người bình thường, đến tận bây giờ, Đường Thi vẫn có ảo giác rằng đôi mắt nâu của Kỳ Bạch Nghiêm đang nhìn mình.

Trên mí mắt trái của anh có một nốt ruồi hơi khó thấy, đỉnh mày sắc nét hơn cả so với khi nhìn anh từ xa.

Tại sao anh không hôn? Đường Thi ngơ ngác nghĩ, người trong đầu càng lúc càng đến gần theo trí tưởng tượng của cô, nếu anh hôn tiếp, sẽ là cảm giác gì đây? Cô vội lắc đầu, Đường Thi, mày nghĩ gì thế! 

Cô thẳng lưng ngồi đó, anh hôn mình thì tốt biết mấy, Đường Thi nghĩ.

Rồi khuôn mặt lập đỏ bừng xấu hổ vì suy nghĩ của chính mình.

Đường Thi nghĩ miên man hồi lâu, khi Kỳ Bạch Nghiêm bước vào, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Hai người lại chìm vào sự im lặng khó tả.

Làm sao đây, bây giờ có phải nên nói gì đó không? Đường Thi cúi đầu, trong lòng loạn cào cào.

Kỳ Bạch Nghiêm ngồi xuống cạnh cô, sau hồi lâu im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Đường Thi.”

Đây là lần đầu tiên Kỳ Bạch Nghiêm gọi tên cô, Đường Thi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, vô thức nắm chặt lại, giả vờ bình tĩnh đáp: “……Dạ, dạ.”

“Lúc nãy anh đã làm sai.” Anh nói, “Xin lỗi em.”

Máu trên người đột nhiên đông lại, như rơi xuống hầm băng, ba chữ “xin lỗi em” như trăm ngàn mũi tên xuyên qua tim —— xin lỗi em?

Kỳ Bạch Nghiêm mím môi. Lúc nãy anh gọi điện thoại cho Chử Trần. Chử Trần mắng anh “lưu manh”.

“Bạch Nghiêm, anh không biết yêu đương, nhưng kiến thức phổ thông vẫn biết mà đúng không? Cô Đường đã là người yêu của anh đâu, cũng không phải vợ anh, anh chẳng nói chẳng rằng, chưa chi đã sờ mặt người ta, ai cho anh gan?!” Rồi tức giận nói, “Đồ dê xồm, đừng nói bước tiếp theo của anh là không buồn hỏi ý kiến người ta, cưỡng hôn người ta nhé?”

Kỳ Bạch Nghiêm đứng ở hành lang, mặt mày xám ngắt.

Chử Trần càng nghĩ càng thấy có khả năng, đã không nhịn được mà sờ người ta rồi, hôn một cái cũng có phải chuyện gì lớn lao nữa đâu? “Anh hôn cô Đường rồi hả, khi chưa hỏi người ta?”

Kỳ Bạch Nghiêm im một lúc: “Hôn rồi.”

Chử Trần: “……”

Chử Trần bình tĩnh lại, hỏi: “Tôi kêu anh theo đuổi cô Đường, anh theo đuổi chưa?”

“Rồi.”

“Theo đuổi thế nào?”

“Vẫn luôn ở cùng cô ấy.”

“???” Nếu là người bình thường, tất nhiên Chử Trần sẽ cảm thấy rất tốt, nhưng anh thực sự không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đoán Kỳ Bạch Nghiêm, đành phải hỏi một cách chi tiết: “Ở cùng thế nào? Ăn? Đi dạo? Nói chuyện?”

“Ừ.”

Chử Trần thấy yên tâm chút đỉnh, hỏi tiếp: “Cô Đường có biểu hiện gì?”

“Giống như bình thường.”

“Lúc cô ấy ăn cơm đi dạo nói chuyện với anh cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt.”

“Tôi không có hỏi anh!” Chử Trần tức lên, nói, “Tôi hỏi cô Đường! Có đỏ mặt không? Thường xuyên ngại ngùng?”

Kỳ Bạch Nghiêm mím môi, “Cũng bình thường, không khác nhiều với trước đó.” 

Trong lòng Chử Trần thấy không ổn: “Không có bất cứ gì khác thường?”

“Ừ.”

Chử Trần thầm nghĩ tiêu rồi, e là cô Đường không hề thích Bạch Nghiêm nhiều như mình nghĩ.

“Lạ quá ta….” Chử Trần tự nói, “Anh tỏ tình rồi mà cô ấy không có gì khác thường, còn ăn cơm đi dạo nói chuyện với anh như bình thường?”

“Tỏ tình?”

Chử Trần: “….” Anh hít một hơi, “Tôi bảo anh theo đuổi cô ấy, anh đừng nói với tôi là trước khi theo đuổi anh không nói gì hết nhé?”

“Phải nói gì?”

“Nói anh thích cô ấy đó!” Chử Trần tức không chịu nổi, “Anh không nói, định chừng nào mới nói? Sau khi yêu nhau?”

“Ừ.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Tỏ tình là chuyện khi cả hai có tình cảm với nhau.”

“….” Anh mà hiểu cả hai có tình cảm với nhau?

Chử Trần cạn lời, sau khi bình tĩnh lại lần nữa mới nói: “Anh xin lỗi trước, sau đó tỏ tình, cuối cùng theo đuổi cô ấy.”

Xin lỗi trước, hoàn thành. Nhưng Kỳ Bạch Nghiêm thấy sắc mặt của Đường Thi không ổn chút nào, anh nhíu mày hỏi: “Trong người khó chịu?”

Mắt Đường Thi đỏ hoe, trái tim đau nhói, một câu “xin lỗi em” của Kỳ Bạch Nghiêm đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng co rút cả lại, cô cười cười, “Vẫn ổn.”

Trông Đường Thi rất không thoải mái, Kỳ Bạch Nghiêm nghĩ, tương lai còn dài, bây giờ để cô gái nhỏ nghỉ ngơi quan trọng hơn, anh nói, “Đường Thi……” 

“Em biết.” Đường Thi thực sự không kìm nổi, nước mắt lưng tròng, ngắt lời anh, “Thầy…. Thầy đừng nói nữa, em nhận lời xin lỗi. Thầy không thích em, em cũng biết. Thầy ra ngoài trước đi, em ngủ một lát.”

“Ai nói anh không thích em?” Kỳ Bạch Nghiêm trịnh trọng nói, “Có lẽ anh rất thích em mới đúng.”

Đường Thi gật đầu, không nhìn anh, “Thích mà thầy nói không phải như em nói.” Đến lúc này, Đường Thi nghĩ, không còn gì tệ hơn được nữa, chi bằng nói ra hết, “Trong lòng thầy không có tình cảm nam nữ, thầy quý em, coi trọng em, em rất cảm kích, cảm ơn sự dạy dỗ của thầy, nhưng….” Đường Thi cười khổ, “nói chung là em không thể nào giữ được một trái tim bình thường ở bên cạnh thầy được.”

Kỳ Bạch Nghiêm đã hiểu.

“Đường Thi.”

Đường Thi cúi đầu, nói xong thì bật khóc. Lần đầu tiên cô thích một người đến mức này, nhưng chỉ đến được thích mà thôi.

Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Tại sao trong lòng anh không có tình cảm nam nữ?”

“Tình cảm nam nữ trong lòng anh là em.”

Đường Thi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Sau đó tỏ tình, hoàn thành.

“Anh theo đuổi em được không?”

Mặt Đường Thi đỏ gắt.

Cuối cùng là theo đuổi, hoàn thành trước thời hạn.

“Em đồng ý không?”

Đường Thi không thể tin được, nhìn anh mà không nói gì.

Đây là Kỳ Bạch Nghiêm? Tỏ tình? Nước mắt của Đường Thi vẫn chưa khô, “bẻ cua”, cũng có hơi nhanh quá.

Kỳ Bạch Nghiêm đợi nửa phút, Đường Thi vẫn không nói dù chỉ nửa chữ.

Anh mím môi, nói: “Thôi được, cứ từ từ.”

“Không!” Đường Thi lập tức phản ứng lại, không buồn rụt rè nữa, “Em đồng ý!” Mắt cô sáng quắc, như thể vẫn còn chút kinh ngạc lẫn nghi ngờ, nhìn anh trân trối.

Tim của Kỳ Bạch Nghiêm đập thật mạnh, rồi lại đập thật mạnh lần nữa. Cánh cửa đến thế giới mới đã mở ra, ngập tràn ánh sáng, cơ man là hoa, đủ mọi màu sắc, rực rỡ và lộng lẫy.

Anh chầm chậm đến gần, tay ôm mặt cô.

Đường Thi không nhúc nhích nhìn hành động của anh, khi gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, cô căng thẳng cắn môi, run rẩy nhắm mắt lại. Trời ơi, muốn hôn cô hả? Đường Thi sắp bốc cháy rồi, tim đập như sấm.

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn đôi môi hồng hào đang bị cô cắn, ánh mắt sâu hoắm.

Một giây, hai giây, ba giây…. Đã gần đến mức này, phải hôn từ lâu rồi nhỉ? Tròng mắt của Đường Thi chuyển động lia lịa, sao không có gì hết?

Nhưng anh vẫn rất gần cô, hơi thở đan xen, không hề rút lui. 

Một lúc lâu sau, ngay khi Đường Thi chuẩn bị mở mắt, cô nghe thấy Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Anh hôn em được không?”

Đường Thi: “…..” Cô phải trả lời thế nào đây? Dạ được? Đầu ngón chân dưới chăn xấu hổ đến mức vểnh lên.

Câu hỏi này, thực sự làm khó cô quá.

Thế nhưng, Kỳ Bạch Nghiêm chưa nghe được câu trả lời thì vẫn cứ nhịn đó.

Thế sao tối hôm qua anh không hỏi em có đồng ý không. Đường Thi buồn bực một tẹo.

“Đường Thi, trả lời anh.” Giọng nói gần trong gang tấc.

Đường Thi mấp máy môi, cả gương mặt đỏ au, rồi nói “Ừm” nhỏ xíu không thể nghe thấy. Ngay sau đó, bốn cánh môi mềm mại áp vào nhau.

Lâng lâng như bay trong làn khói.

Cô và Kỳ Bạch Nghiêm đã hôn nhau. Chỉ nghĩ đến đây thôi, cô cũng đã mọc cánh thành tiên.

Kỳ Bạch Nghiêm buông cô ra, Đường Thi mở mắt, ánh mắt hai người đối diện nhau, rồi mỗi người nhìn chỗ khác, cùng cảm thấy không mấy tự nhiên.

Lòng bàn tay Đường Thi đầy mồ hôi, đầu óc rã như bùn, môi nóng rát.

Không ngờ cô và Kỳ Bạch Nghiêm đã hôn nhau. Muốn ở một nơi không có ai để bình tĩnh lại quá.

Ngay khi những bọt bong bóng màu hồng trong phòng sắp nổ mạnh, y tá đẩy cửa bước vào, “Truyền nước biển rồi.” Bình thường Đường Thi rất sợ chích, nhưng lần này không có cảm giác gì cả, lòng nơm nớp, cứ không kìm được lén nhìn Kỳ Bạch Nghiêm. 

Hai người vẫn im lặng lẫn thích thú như thế đến trưa, mỗi lần ánh mắt chạm phải nhau là bọt bong bóng màu hồng lại “bóc bóc” xuất hiện, muốn ngăn cũng không ngăn được. Đường Thi nghĩ: Có khi nào mai mốt bị suy tim sớm không? Hôm nay tim cứ đập nhanh thế này thôi.

Giữa trưa, cô Dương và thầy Tôn đến thăm cô. Không phải ở một mình với Kỳ Bạch Nghiêm, Đường Thi đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Ba người cười nói vui vẻ, an ủi lẫn nhau cho đỡ sợ, tâm trạng của Đường Thi dần thả lỏng.

Đến giờ ăn trưa, Kỳ Bạch Nghiêm đến gần cô, kề người vào nói: “Muốn ăn gì?” Bác sĩ nói Đường Thi chỉ cần tránh đồ cay, những món khác ăn thoải mái, bình thường Đường Thi hiếm khi ăn mấy món đó, cũng xem như không kiêng cử gì.

Đường Thi lại đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào chăn: “Gì cũng được ạ, tiện cho thầy là được.” 

Cô nhóc này quá mức ngại ngùng, cũng không chịu nhìn anh, Kỳ Bạch Nghiêm cũng không ngại, dịu dàng nói: “Chờ anh về.”

Đường Thi “dạ dạ” hai tiếng, mặt đỏ như máu. Làm sao đây, bây giờ hễ Kỳ Bạch Nghiêm nói chuyện với cô là mặt đỏ ngay, không tài kiểm soát được.

Thầy Tôn là một người cục mịch, thần kinh thô thẳng đến đường chân trời, thấy Đường Thi thế này, chỉ nghĩ đơn giản rằng cô ngại làm phiền trưởng khoa Kỳ, không mảy may nghĩ đến bất kỳ hơi hướng mờ ám nào, cực kỳ bình tĩnh.

Cô Dương thì ngược lại, gần như ngay từ khi bước vào, cô đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người này không giống bình thường, bây giờ cũng gần như đã chắc chắn. Chậc, trông trưởng khoa Kỳ “thanh tâm quả dục” thế này, nhưng hành động nhanh chóng phết.
Bình Luận (0)
Comment