Dưỡng Tính

Chương 33

Editor: SQ 

_____________________ 

Hôm sau, trước khi đến giờ học, Đường Thi ngồi tán dóc với Hạ Minh Nguyệt trong văn phòng. Hạ Minh Nguyệt vừa nhìn một cái là biết tỏng, cười tủm tỉm nói: “Trời lạnh thật nhỉ.”

Đường Thi chột dạ đỏ mặt, nắm chặt khăn choàng cổ. Tối qua không để ý, sáng nay ngủ dậy thì thấy rất rõ ràng.

“Nam thần Kỳ mà cũng có mặt này, chậc, đúng là mở rộng tầm mắt.”

Đường Thi lườm cô ấy: “Được rồi, chị đừng trêu em nữa.” 

Hạ Minh Nguyệt chồm đến gần, thì thầm hỏi: “Xem phim chưa?”

Đường Thi tức giận nói: “Chị còn nói nữa! Do chị bày đầu chứ đâu!” 

Hạ Minh Nguyệt bĩu môi: “Còn lâu í. Dù có chị hay không thì cuối cùng cũng phải tới bước này thôi.”

“Tuy sẽ tới bước này, nhưng cũng không nhanh thế này.” Đường Thi trừng mắt với cô ấy, “Sau này chị không được đưa cho em nữa.”

Hạ Minh Nguyệt cười hì hì: “Không đưa nữa không đưa nữa, sáu đĩa đó đủ rồi.”

Đường Thi nghĩ tới số phận của sáu cái đĩa đó, cô sờ mũi, nói nhỏ: “Đĩa bị Kỳ tiên sinh tịch thu rồi.”

Hạ Minh Nguyệt trố mắt: “Ơ thật không? Nam thần Kỳ tính một mình chiếm dụng, không tốt bụng gì hết!”

Đường Thi đỏ mặt: “Không phải đâu! Chị đừng có nói linh tinh!.”

“Sao hả sao hả? Sự thật chứ bộ.” Cô nàng vô cùng đau lòng, nói: “Ý chị là muốn cho hai người xem chung, ai mà ngờ nam thần Kỳ là người thế này.”

“Không được nói nữa!” Đường Thi vội la lên, “Chị đừng có nói chuyện xem chung nữa!”

Hạ Minh Nguyệt như hiểu ra gì đó, nói: “Ây dô, ra là xem chung với nhau rồi nha.”

Đường Thi che mặt chạy đi.

Hạ Minh Nguyệt không ngừng cười khoái trá.



Giữa trưa, Đường Thi nhận được điện thoại của bố Đường, ông và bà Đường phải đến thành phố C dự một cuộc họp vào ngày mốt, ở lại ba ngày, tính đến thăm cô.

Căn chung cư của Đường Thi không có dư phòng, vậy là Đường Thi đặt phòng ở khách sạn gần đó cho ông bà Đường.

Bà Đường lấy điện thoại qua, nói: “Lần trước kêu con mời trưởng khoa Kỳ ăn, con mời chưa? Nếu chưa mời, lần này bố mẹ đến, nhân tiện mời luôn? Cơ mà, thôi thôi, dù con mời hay chưa, bố mẹ đến rồi thì cũng phải tỏ lòng biết ơn. Con hẹn trước đi, chắc là trưởng khoa Kỳ bận lắm, xem thử hôm nào cậu ấy rảnh.”

Đường Thi không muốn nói dối bố mẹ, bị hỏi chuyện này, câu “mời rồi” nghẹn lại trong cổ họng, đành phải ậm ừ nói: “Trưởng khoa Kỳ bận lắm, chắc không rảnh….”

“Con cứ hỏi trước đi.” Bà Đường nói, “Tốt nhất là mời người ta ăn một bữa. Nếu thực sự không điều chỉnh thời gian được, nhà mình đến gặp để cảm ơn thôi cũng được. Bố con có nhờ người ta mang một ít đông trùng hạ thảo từ Thanh Hải về, có để lại cho con, còn dư thì tặng trưởng khoa Kỳ.”

Bà Đường đã suy nghĩ mọi chuyện đâu vào đó, Đường Thi không có lý do gì để bác bỏ.

Hai người ăn trưa với nhau, trong lòng Đường Thi có tâm sự, nuốt không trôi cơm, thực sự không biết phải nói thế nào.

Bây giờ hai người là người yêu, mấy chuyện gặp bố mẹ này, thực sự rất nhạy cảm. Kỳ Bạch Nghiêm chưa từng nói đến chuyện này, Đường Thi không dám tùy tiện nhắc đến. Cả hai đều là người khá truyền thống, nếu gặp bố mẹ, thì đại khái là  đã muốn ổn định với nhau.

Nếu như Kỳ Bạch Nghiêm muốn ổn định, chắc chắn anh sẽ nói ra. Đường Thi không có ý kiến khác.

Nhưng quan trọng là, Kỳ Bạch Nghiêm không nhắc đến.

Họ chính thức yêu nhau chưa đến nửa năm, bây giờ gặp bố mẹ, có hơi sớm.

Đường Thi biết, sai ở chỗ là đến giờ cô vẫn chưa nói với bố mẹ Đường rằng bạn trai của mình là Kỳ Bạch Nghiêm. Trước đây chưa nói được, bây giờ nói cũng không ổn, không có thời điểm nào đúng cả.

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn ra cô gái nhỏ không tập trung, nhíu mày nói, “Ăn cơm đàng hoàng.” Trong mắt Kỳ Bạch Nghiêm, Đường Thi quá gầy, gầy đến mức xương quai xanh nhô cả lên, eo cũng không có tí thịt nào.

Đường Thi đành phải ăn cơm.

Sau bữa ăn, Kỳ Bạch Nghiêm mới hỏi: “Em sao vậy?”

Đường Thi cắn môi, “Cũng không phải chuyện gì lớn.”

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô.

“Hai hôm nữa có hai giáo viên cấp ba của em đến thành phố C đi họp, vì biết chuyện đạo văn, cực kỳ biết ơn chuyện em ở đây có thầy giúp, cho nên muốn mời thầy một bữa, gặp mặt để cảm ơn.” Cô quá căng thẳng, gọi bằng cả kính ngữ đã lâu rồi không dùng.

“Xem ra hai vị giáo viên này rất thân với em.”

Đường Thi quay đầu lại, khẽ nói “Vâng”, “Người cố vấn cuộc sống ạ.”

Người cố vấn cuộc sống của Đường Thi, gặp mặt là chuyện nên làm, Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu hỏi: “Chừng nào họ đến?”

“Ngày mốt.”

Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Đã là thầy cô của em thì không thể nào để thầy cô mời, ngày mốt anh đi đón họ, dùng bữa ở nhà hàng Tường Thụy.”

Đường Thi vội nói: “Không cần không cần. Nếu thầy cô đã muốn mời thì thầy đừng giành với họ.” 

Kỳ Bạch Nghiêm nghe ra được vẻ thân thiết trong giọng điệu của Đường Thi, nghĩ đến gì đó, hỏi: “Không biết là hai giáo viên nào?”

Đường Thi im bặt.

Liếc nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, rồi cúi đầu nói: “Thầy Đường Quốc Văn, với, với cô Triệu Lệ Anh.”

Một lúc sau, Kỳ Bạch Nghiêm thở dài: “Bác trai bác gái muốn gặp anh hả?”

Đường Thi gật đầu, giải thích: “Họ chỉ muốn cảm ơn thầy đã giúp em chuyện đạo văn, vẫn chưa biết…..” Ừm, em với thầy đang yêu nhau.

Kỳ Bạch Nghiêm im lặng một lúc, “Gặp mặt thế này, có hơi gấp gáp.”

Tim Đường Thi thắt lại, cô cắn môi, buồn bã nói: “Nếu thầy không rảnh, em từ chối là được.”

Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì.

Đường Thi cho rằng đây là ngầm đồng ý, lòng càng buồn hơn.

Hai người im lặng suốt đường về, khi tạm biệt nhau, Đường Thi đã mở lời trước Kỳ Bạch Nghiêm lên tiếng: “Lần này gặp mặt đúng là có hơi gấp. Hay đổi sang khác nhé?”

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, không thấy bất kỳ biểu hiện nào khác. Nghĩ đến chuyện cô nhóc này chưa nói với bố mẹ chuyện tình cảm, có vẻ là vẫn chưa sẵn sàng nói sớm thế này, bây giờ bị hoàn cảnh ép buộc mà phải gặp phụ huynh, quả thực không tốt cho cô lắm. Kỳ Bạch Nghiêm quyết định sẽ không ép buộc đối phương về chuyện này, nghe vậy chỉ nói: “Ừm.”

Đường Thi cúi đầu, mắt đỏ hoe.

Hôm sau bố Đường mẹ Đường đến, hỏi chuyện mời ăn, Đường Thi im lặng một lúc, không nhìn họ, vờ như đang tìm trà, nói: “Trùng hợp là trưởng khoa Kỳ phải đến thành phố khác họp ba ngày, thực sự không có thời gian đâu ạ.”

Bà Đường thấy tiếc lắm, cất hộp quà đông trùng hạ thảo đi, nói: “Dù không gặp mặt được nhưng quà thì vẫn phải tặng. Con nhớ tặng cho trưởng khoa Kỳ.” 

Đường Thi gật đầu.

Bố Đường mẹ Đường nghỉ ngơi ở nhà cô một lúc, khi mặt trời lặn, hai vợ chồng nói: “Đến tham quan sân trường đại học C thôi.”

Một nhà ba người dạo quanh sân trường, xem như đi tản bộ trước khi ăn.

Con đường rợp cây bạch quả của đại học C thu hút rất nhiều du khách, hàng cây bạch quả trăm năm tuổi mọc um tùm sum suê, lá xanh chen lẫn lá vàng, loang màu nhẵn mịn, đẹp vô cùng. Cả nhà đi dọc theo con đường cây bạch quả, bà Đường cười nói: “Cũng làm khó người ở đây quá.” Cây bạch quả nơi đây phát triển tươi tốt, bạch quả trên cây tất nhiên cũng phát triển tốt, những quả hỏng đã rụng xuống, mùi không mấy dễ chịu. Ông Đường cười theo: “Ra ngoài nào trông thấy, bạch quả đầy trước mặt.” Cũng là mượn câu thơ để nói đùa. 

Đi hết con đường cây bạch quả, ba người rẽ vào dãy nhà cổ kính trong khuôn viên trường, hết sức tình cờ gặp được Kỳ Bạch Nghiêm, trưởng khoa Phan và thầy Tôn.

Đường Thi buộc bản thân bình tĩnh lại, chào hỏi ba người: “Chào trưởng khoa Phan, trưởng khoa Kỳ, thầy Tôn.” Rồi giới thiệu, “Đây là bố mẹ em.”

Hai bên tất nhiên lời qua lời lại một lúc.

Bà Đường không hề nghi ngờ tại sao Kỳ Bạch Nghiêm vốn dĩ phải đang đi công tác lại vẫn còn ở thành phố C, tự động nghĩ rằng có lẽ trưởng khoa Kỳ muốn đến gặp thầy Tôn, nhưng không hiểu vì lý do gì mà thầy Tôn lại đến thành phố C. Lúc nãy cũng thấy trưởng khoa Kỳ và trưởng khoa Phan vừa đi vừa chỉ vừa nói chuyện, chắc là đang tiếp khách.

Trong mắt bà Đường lúc này, Kỳ Bạch Nghiêm chẳng hề quan trọng, quan trọng là một người khác.

“Không ngờ thầy Tôn cũng đến thành phố C.” Bà Đường mỉm cười.

Thầy Tôn hơi ngạc nhiên trước sự thân thiết của bà Đường, ngơ ngác một lúc mới đáp lại: “Vì chuyến đi nghiên cứu hồi hè ạ.” Thành phố D cũng không xa thành phố C, chỉ mất sáu tiếng cả đi lẫn về, anh rất thường xuyên đến đây.

Có lẽ cũng biết được rằng thành phố C và thành phố D không xa nhau lắm, bà Đường hỏi: “Thầy Tôn thường đến đây hả?”

Thầy Tôn gật đầu.

Bà Đường hài lòng gật đầu.

Thầy Tôn không hiểu mô tê gì.

Đường Thi cũng có phần khó hiểu trước thái độ của bà Đường, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Kỳ Bạch Nghiêm cũng ở đây, cô đã chẳng còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm khi thấy bà Đường chỉ chú ý đến thầy Tôn.

Ông Đường thì là người bình tĩnh, biết một trong những người ở đây là trưởng khoa Kỳ, người đã giúp đỡ đang đứng trước mặt, tất nhiên là muốn nói vài lời cảm ơn, thế là nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Cảm ơn anh Kỳ đã giúp con gái tôi.”

“Không có gì ạ.” Kỳ Bạch Nghiêm bắt tay với ông Đường lần nữa, “Bác đừng lo lắng về chuyện này, đều là những chuyện nên làm trong công việc.”

Trưởng khoa Phan nhìn thấy sự xa lạ và khách sáo giữa hai người, lập tức hiểu ra có lẽ hai vị phụ huynh vẫn chưa biết chuyện họ yêu nhau, cộng thêm vẻ mặt hoảng hốt căng thẳng của Đường Thi, sợ trò chuyện lâu nữa sẽ bị nhìn ra manh mối, bên cạnh còn có một thầy Tôn không biết nhìn sắc mặt của người khác, ông vội nói: “Phong cảnh ở khu này đẹp lắm, sắp tối rồi, cô Đường nhanh dẫn bố mẹ đi ngắm đi, để tối là không nhìn thấy gì nữa đâu. Thầy Tôn còn muốn đi ngắm hồ sen, cũng phải đi nhanh thôi.”

Nghĩ đến chuyện ân nhân và người yêu của con gái cùng ở đây, bà Đường định nhân lúc này hẹn dùng bữa, nhưng rồi lại cảm thấy không thích hợp lắm, phải mời riêng hai người này mới phải, huống hồ Đường Thi vẫn chưa nói ra chuyện đang hẹn hò với thầy Tôn, thế là hai bên tạm biệt nhau.

Đường Thi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nào ngờ rằng, hai bên dạo sân trường xong thì muốn đi ăn, lại bất ngờ gặp nhau ở cổng trường.

Thầy Tôn cười nói: “Đây là duyên phận rồi.”

Đường Thi không cười nổi.

Bà Đường cũng cảm thấy đây đúng là định mệnh, cười nói: “Có duyên, có duyên.”

Thầy Tôn không chút tinh ý cười nói: “Nếu hai bên cũng đi ăn, hay là đi cùng luôn ạ?”

Bà Đường tự nhiên thuận nước đẩy thuyền.

Nhân lúc không ai chú ý, Đường Thi lén liếc nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, trông Kỳ Bạch Nghiêm rất bình tĩnh, không nhìn ra có gì khác thường.

Một bữa cơm, Đường Thi ăn mà tâm trí kiệt sức. Bà Đường không ngừng hỏi đông hỏi tây thầy Tôn, e là ai có con mắt tinh tường cũng nhìn ra được ý của bà. Đường Thi thực sự không biết bà Đường đã hiểu lầm từ khi nào, cô ra hiệu cho bà Đường vài lần trên bàn ăn, bà Đường làm như không thấy, hiểu lầm chỉ thêm nhiều hơn. Ở phía khác, ông Đường và Kỳ Bạch Nghiêm trò chuyện rất hợp rơ, mặc dù không nói về chuyện riêng, nhưng Đường Thi cứ cảm thấy nơm nớp trong lòng, đứng ngồi không yên. Điều khiến người khác còn bất ngờ hơn chính là, sau bữa ăn, Kỳ Bạch Nghiêm và ông Đường còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau.

Kết thúc bữa ăn, Đường Thi đưa bố mẹ Đường về khách sạn. Ngay khi Đường Thi nghĩ rằng sự xáo trộn trong yên tĩnh này sắp bế mạc, rằng cuối cùng cô cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, bà Đường nhìn cô, nói: “Con đúng là làm bố mẹ hết hồn, lần đầu tiên có người yêu, không ngờ yêu tận trưởng khoa Kỳ.”  

Đường Thi: “!!!”

Thấy vẻ mặt của cô, bà Đường liếc xéo cô một cái, “Tưởng bố mẹ mù thật hả?” Trong lúc ăn cơm, Đường Thi năm lần bảy lượt không kìm được chú ý đến Kỳ Bạch Nghiêm mãi, còn đối xử với thầy Tôn thì quá bình thường, bà Đường hiểu rõ con gái như lòng bàn tay, làm sao có thể không nhìn ra được manh mối. 

Bà Đường đã vậy, sao ông Đường có thể không chú ý cho được? Hai vợ chồng ăn ý với nhau, thậm chí không giao tiếp bằng ánh mắt, một người yểm hộ, một người thăm dò tình hình, kỹ năng diễn xuất đỉnh cao.

Đường Thi không nói gì.

Bà Đường thở dài, “Haiz, con sống cảm tính, tính cách thì mềm yếu, tìm một người thế này, không biết là may mắn hay bất hạnh đây.”

Sống cảm tính, cho nên không được người bình thường thích, tìm được rồi thì hóa ra là thần thánh; tính cách mềm yếu, định sẵn sẽ giữ thế yếu trong mối quan hệ này. Bà Đường không biết nhiều về Kỳ Bạch Nghiêm, nhưng chỉ bằng danh tiếng, Kỳ Bạch Nghiêm thực sự hơi “cao” với Đường Thi. 

Một câu nói khiến Đường Thi cảm thấy chua xót, nước mắt chực trào.

Nhưng biết làm sao đây, cô chỉ thích anh thôi.
Bình Luận (0)
Comment