Kết quả siêu âm là bé trai, cũng xem như hai vợ chồng được như mong ước. Trên đường về, Đường Thi hỏi: “Nếu là con gái thì sao anh?”
“Thì là con gái thôi.”
Đường Thi không vui lắm, lầm bầm: “Vậy mà nói chỉ yêu một mình em á.”
Kỳ Bạch Nghiêm bất lực lắm, còn là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác khó xử khi bị phụ nữ vô cớ giận lẫy. Chuyện không có thì anh phải trả lời thế nào đây? Nếu là con gái, không lẽ anh nói không yêu? Nhưng đây là con của hai người, nói không yêu sao được? Nói yêu, tức là phản bác lại lời âu yếm trước đó; nói không yêu, ờ, ăn gan chó à?
Yêu hay không yêu cũng không nói được, cô vợ nhỏ cứ phải giận hờn vu vơ.
Anh phải nói sao đây?
Oan ức là, đây là một chuyện không hề xảy ra, cớ sao anh phải gánh tội này chứ?
Cuối cùng chỉ có thể thở dài. Đàn ông nói lời âu yếm thì phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, thả thính là phải chịu trả giá.
Thấy cô vợ mình thực sự có hơi không vui, Kỳ Bạch Nghiêm đành nói: “Anh mong là con trai, vậy thì cả đời này chỉ yêu một cô gái mà thôi; nếu số phận không cho phép, anh cũng chấp nhận; may mắn là, anh đã được toại nguyện.”
Đường Thi vui vẻ ngay.
Kỳ Bạch Nghiêm dở khóc dở cười.
…
Buổi tối đi ngủ, Đường Thi bị chuột rút, đau không chịu nổi, đặt chân xuống không được mà nhấc chân lên cũng không xong. Kỳ Bạch Nghiêm mát xa cho cô, lần nào cũng tận nửa tiếng. Khi hết chuột rút, Kỳ Bạch Nghiêm hôn cô, “Xong rồi, ngủ thôi.”
Đường Thi muốn trở mình, nhưng cơ thể quá nặng nề, không trở qua được, vậy là Kỳ Bạch Nghiêm giúp cô trở người. Mang thai mệt mỏi vô cùng, Đường Thi giật mình thức dậy rất nhiều lần, cảm giác này giống như lúc phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt —— không giải thích rõ được, nhưng người ngợm ê ẩm, tâm trạng tất nhiên là lúc tốt lúc không.
May là Kỳ Bạch Nghiêm tỉ mỉ và chu đáo, cũng hiểu được lý do, lần nào Đường Thi giận dỗi anh cũng chịu đựng, cô hết giận thì hôn hít cô, ôm ấp cô. Vuốt ve và gần gũi là cách tốt nhất để xoa dịu sự âu lo bất chợt của phụ nữ, Kỳ Bạch Nghiêm luôn làm cực kỳ tốt điểm này.
Hai mươi tuần sau đó, Đường Thi thuận lợi sinh ra một bé trai, đặt tên là Cố Thành Kỷ.
Về lý do đặt cái tên này, Đường Thi đã hỏi Kỳ Bạch Nghiêm từ rất lâu, Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Kỳ là họ thật của đại sư Diệu Giác, lúc trước lấy họ này để anh được đi học, không có ý nghĩa gì đặc biệt. Giờ anh đã là người nhà họ Cố, con cũng lấy họ Cố thôi.”
Cái tên “Thành Kỷ [1]” là do đại sư Diệu Giác đặt cho, cũng là kỳ vọng của Kỳ Bạch Nghiêm. Tên ở nhà của hoàng tử bé là “Thành Thành”, là “Thành” trong Cố Thành Kỷ, cũng là “Thừa” [2] trong Cố Du Thừa, bà Diệp thích vô cùng.
[1] Thành Kỷ (成己): Thành trong trở thành / là, Kỷ là chính mình/bản thân.[2] Thành (成) và Thừa (承) cùng đọc là /chéng/Ai sinh con xong cũng béo lên, chỉ có Đường Thi, nửa tháng sau khi sinh con, vì chuyện gì cũng tự tay làm nên gầy đi 5 ký so với lúc trước khi có con. Vốn dĩ cô đã gầy, bây giờ gầy hơn nữa, làm Kỳ Bạch Nghiêm cực kỳ lo lắng. Mẹ chồng cũng xót xa vô cùng, kiên quyết mời về một hộ lý, còn mời thêm một bảo mẫu, bồi dưỡng từng bữa ăn, chú ý mọi lúc, hai ba tháng sau, mẹ bỉm mới mập lên một chút thịt. Kỳ Bạch Nghiêm vẫn chưa hài lòng, anh quy định lượng ăn cho mỗi bữa ăn, một ngày ăn bốn bữa, không ăn hết không được rời khỏi bàn.
Thêm một tháng sau đó, Đường Thi sờ cổ tay lại to thêm của mình, bất mãn nói: “Béo rồi béo rồi!”
Kỳ Bạch Nghiêm ngồi cạnh nhìn thoáng qua cô, không lên tiếng.
Đường Thi chồm tới, thì thầm, “Béo thật rồi á!” Giơ cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của mình cho anh nhìn, rồi nhéo phần eo của mình, chỉ vào phần thịt trên bàn tay mình, nhìn anh chằm chằm, “Anh nhìn nè!”
Kỳ Bạch Nghiêm làm như không thấy, nói: “Ăn cơm.”
Đường Thi ăn được nửa chén cơm, ăn hết một chén canh cá trích, nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, nói: “Ăn không nổi.”
Trước ngực nhói lên, cô “ui da” một tiếng, lặng lẽ xoa.
“Sao vậy?”
Đường Thi đỏ mặt, đứng lên, “Em đi nhìn con.”
Vào phòng em bé, lấy máy hút sữa và bình sữa, hút ra hết sữa mẹ còn dư cho vào bình, nhìn con trai đang say giấc nồng, hôn chùn chụt lên mặt con, sau đó đi ra.
Vừa ra ngoài, Kỳ Bạch Nghiêm đang ngồi ở bàn ăn chờ cô.
Đường Thi đau khổ, nói đầy đáng thương: “Ăn hết nổi thật mà.”
Kỳ Bạch Nghiêm đẩy một chén salad sữa chua qua, “Ăn hết.”
So với cơm thì tất nhiên Đường Thi có thể chấp nhận món này, ngoan ngoãn nhận lấy, ăn từng muỗng trái cây.
Sữa chua trắng trắng, dính dính, Đường Thi hết cắn rồi liếm rồi hút, Kỳ Bạch Nghiêm đã ăn chay một năm nay nhìn mà miệng khô khốc. Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Đường Thi bỏ muỗng xuống, lấy cái muỗng mới bên cạnh đưa cho anh, “Ăn chung đi anh.”
Lúc đưa muỗng, tay áo của tay đưa muỗng đụng vào chén, muỗng bị vểnh lên, sữa chua văng vào người. Đường Thi kêu “Ấy chết”, đứng lên, rút khăn giấy lau sữa chua.
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn xuống, môi mấp máy, thầm niệm kinh.
Đến bữa khuya hôm đó, cô nàng này không chịu ăn gì hết, ôm anh làm nũng, “Phụ nữ sinh con rồi dễ béo lắm, như bây giờ là vừa đẹp rồi, anh sờ đi, toàn là thịt ——” Rồi nắm lấy tay của Kỳ Bạch Nghiêm đặt lên eo mình, vừa đặt vừa nói, “Anh sờ đi bóp đi, thịt không đây này.”
Kỳ Bạch Nghiêm véo một cái, da cả thôi, thịt đâu ra?
Hai bàn tay nắm lại, còn mỏng hơn so với trong trí nhớ, anh nhướng mày nhìn cô.
Đường Thi chẳng quan tâm nữa, kéo anh đi về phía cân điện tử, “Tụi mình nói chuyện bằng sự thật.” Cô đứng lên cân, cân nặng thực sự tăng lên khá nhiều so với ba bốn tháng trước, cũng nặng hơn vài kỳ so với trước đây. Đường Thi nhìn anh, “Đúng không?”
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Ban đầu quá gầy, bây giờ vỗ béo có hiệu quả thì cứ vỗ nhiều vào.”
Kêu phụ nữ béo lên á? Đừng có mơ!
Đường Thi nhảy xuống cân ôm anh, giận dữ nói: “Không!”
Kỳ Bạch Nghiêm bế cô lên, nói: “Đúng là béo thật.”
Đường Thi nhìn anh, mới có hai ba phút, sao giờ nói khác rồi?
Kỳ Bạch Nghiêm ôm cô đè vào lòng mình, bộ ngực tròn trịa của cô bị ép vào. Bàn tay của Kỳ Bạch Nghiêm còn nhúc nhích.
Đường Thi cảm nhận được, mặt chầm chậm ửng đỏ, vùi đầu vào lòng anh, không lên tiếng, lập tức ngoan ngoãn.
Hai người hiểu rõ mà không nói ra.
Kỳ Bạch Nghiêm muốn, Đường Thi cũng muốn. Nhưng cả hai không làm gì cả, chỉ đứng trong phòng, lặng lẽ ôm nhau. Một bầu không khí mờ ám như có như không dần tỏa ra, trong phòng im ắng.
Lòng bàn tay của Đường Thi đầy mồ hôi, trái tim đập rộn ràng. Cô nép trong vòng tay của Kỳ Bạch Nghiêm, tim của anh cũng đập nhanh hơn bình thường.
Ngay khi Kỳ Bạch Nghiêm định lên tiếng, người trong lòng đột nhiên thốt tiếng “Ưm”, như bị đau.
“Sao vậy em?”
Tất nhiên Đường Thi ngại nói là căng sữa rồi. Bầu không khí lúc này đang tốt vô cùng, Đường Thi biết rất rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cố nhịn lại chút khó chịu, nói: “Không sao.”
Kỳ Bạch Nghiêm bế ngang cô lên, Đường Thi giơ tay vòng qua cổ anh, hai người nhìn nhau, nhịp tim càng nhanh hơn nữa.
Hai người lăn ra giường, Kỳ Bạch Nghiêm ôm cô vợ mềm mại trắng trẻo của mình hôn từ trán xuống hõm vai, xuống chút nữa, lập tức nhìn thấy hai điểm thấm ướt, một mùi sữa tỏa ra. Kỳ Bạch Nghiêm ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Đường Thi, cô ngượng ngùng nhắm mắt lại, sau hai lần thở mạnh, lập tức giơ tay lên che mắt mình đi, xấu hổ đến mức cả người đỏ bừng.
Kỳ Bạch Nghiêm bật cười, hôn cô, cởi quần áo của cô, hôn từ đầu đến chân.
Tối đó, tiếng khóc nỉ non, mồ hôi, tiếng thở gấp, thực sự vừa lộng lẫy vừa triền miên, cả hai đều phóng túng.
Một đêm tình nồng, hai vợ chồng ngủ đến sáng hôm sau mặt trời lên cao chót vót mới thức dậy, trên xương quai xanh của Đường Thi là một hàng vết đỏ dài, lúc tắm rửa không dám nhìn thẳng.
…
Con trai dần lên ba tuổi, tính cách dần rõ ràng hơn, mẹ chồng cô thích lắm, bắt đầu dạy cậu bé cầm bút lông. Có lẽ là thực sự có tài năng của trẻ con nhà họ Diệp, hoàng tử bé rất thích mùi mực nước, cũng thích cầm bút lông. Một tay cầm theo cây bút lông đẩu bút, đi đến đâu kéo đến đó, trở thành báu vật tùy thân của hoàng tử bé.
[3] bút lông đẩu bút: loại bút cực lớn, các thư pháp gia thường dùng viết chữ lớn.Đường Thi là một người có tính cách mềm mỏng, Kỳ Bạch Nghiêm cũng là một người hiền lành, nhưng con trai của hai người hoàn toàn không thừa hưởng tính cách mềm mỏng và hiền lành của bố mẹ, mà lại cực kỳ rắn rỏi. Không chỉ vậy, cậu nhóc còn thừa hưởng dáng lông mày sắc bén đặc trưng của nhà họ Cố, khi nhíu mày, toát ra cảm giác của một ông sếp nhỏ bá đạo.
Đường Thi: “Di truyền cách thế hệ?”
Kỳ Bạch Nghiêm cười: “Ý trời cả.”
Hiển nhiên là Cố Thành Kỷ sẽ không có một cuộc đời tầm thường.
…
Sau khi con trai vào mẫu giáo, áp lực của hai vợ chồng cũng bớt đi rất nhiều. Đường Thi dành nhiều tâm sức hơn cho nghiên cứu khoa học và giảng dạy.
Mấy năm nay, Đường Thi thỉnh thoảng xuất bản luận án về nghiên cứu khúc Nguyên, bài nào cũng có luận điểm riêng, quan điểm độc đáo, tiền bối trong giới học thuật đánh giá cô rất cao. Tuy vậy, Đường Thi càng ngày càng khiêm tốn, đã không tham gia tọa đàm, cũng không tham gia hội thảo, càng không tham gia dự án nghiên cứu, áp dụng thái độ tự do với khúc Nguyên, có quan điểm thì viết, không có quan điểm thì không viết. Nghiên cứu khúc Nguyên dần trở thành một sở thích của cô, nhưng cô càng ít quan tâm thì càng nhận được nhiều lời khen ngợi hơn, những tác phẩm của cô luôn khiến người khác phải trầm trồ.
Đường Thi dành phần lớn tâm sức cho việc giảng dạy. Bây giờ cô không muốn ép mình phải viết luận văn vì chức danh công việc nữa, nên cô không ngại chuyện dạy học cả đời. Cô chuyên tâm giảng dạy, đặt mọi sự chú ý vào chất lượng lớp học, học sinh càng lúc càng thích học lớp cô.
Giang Ương Trác Mã đã thi đậu đại học, đăng ký đại học C, chuyên ngành y học Tây Tạng, nghiên cứu sự phát triển của y học Tây Tạng. Cô bé có kiến thức chuyên ngành giỏi nhất khoa, giảng viên nào trong khoa cũng khen ngợi cô bé không ngớt, Đường Thi cũng cảm thấy vinh dự.
Nhưng cô nhóc này bận nghiên cứu khoa học, cả ngày chỉ mặc áo blouse trắng rộng thùng thình, Đường Thi không nhìn nổi nữa, cứ cách một khoảng thời gian là dắt cô nhóc đi mua quần áo và cắt tóc, thậm chí còn phối từng bộ từng bộ cho cô nhóc, không chỉ giúp tiết kiệm thời gian, còn giúp cô nhóc trở nên gọn gàng chỉnh tề hơn. Dần dà Đường Thi nghe nói trong trường có người theo đuổi cô bé, Đường Thi rất vui, lúc này mới dần thấy yên lòng.
Năm nào Kỳ Bạch Nghiêm và Đường Thi cũng phải đi du lịch một lần, nhưng hai vợ chồng chưa từng chụp ảnh.
Rất lâu sau này, một cuộc triển lãm ảnh thầm lặng nhưng hoành tráng được tổ chức tại Bảo tàng Nghệ thuật thành phố C, diễn ra trong một tuần.
Có hai bức ảnh là báu vật độc nhất của Cố Thành Kỷ – người đứng đầu tập đoàn Diệp Đức và tập đoàn Cố Thị. Hai bức ảnh đều được chụp trong vườn đào, một bức là bóng lưng của một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, mờ mờ ảo ảo; bức ảnh còn lại cũng là người đàn ông đó đang ôm một người phụ nữ, ảnh toàn thân, có thể thấy được nửa khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt của người phụ nữ đã người đó che đi, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân người.
Bức ảnh thứ nhất lấy từ bà Đường Thi – tác gia nghiên cứu khúc Nguyên, được nâng niu nửa đời người, kẹp trong một quyển khúc Nguyên bản gốc nào đó; bức thứ hai, là một bí mật của ông Kỳ Bạch Nghiêm – chuyên gia nghiên cứu Phật giáo, chưa từng cho người khác nhìn thấy.
Buổi triển lãm ảnh này trưng bày các bức ảnh chụp phong cảnh khắp nơi trên thế giới, trong ảnh chỉ có hai người – Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm.
Họ đã đến rất nhiều nơi, đã giúp rất nhiều người, cống hiến hết mình cho sự nghiệp khoa học và giáo dục, ươm mầm cho vô số tài năng nổi tiếng, nhưng họ không chụp chung với nhau một bức ảnh nào.
Nhưng trong triển lãm ảnh này, tất cả những bức ảnh được trưng bày đều là ảnh có cả hai người.
Có ảnh của nhiếp ảnh gia nổi tiếng, của phóng viên báo chí, của người vô danh,…. Danh tính của những người chụp ảnh rất đa dạng, và quốc tịch cũng trải dài khắp bảy châu lục.
Ảnh hai người ngắm băng rime ở Bắc Cực, ảnh hai người ngắm bình minh ở Sarangkot, ảnh hai người hôn nhau trên thuyền ở Venice, ảnh hai người tham quan Phòng trưng bày nghệ thuật Florence,….
Dù bản thân họ không thích chụp ảnh, nhưng cả cuộc đời này của họ, từng được rất nhiều người qua đường chụp lại. Đây là một minh chứng hùng hồn, chứng kiến hai con người huyền thoại này có một tình yêu đáng ngưỡng mộ đến mức nào.
“Mong đời này tình nồng ấm mãi, cõi tiên mây trắng cũng chẳng màng.” Có lẽ họ đã đạt được.
HOÀN