Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 337



- Còn lúc này tại Tây Bắc Thành nơi đại sự, nghị luận của Tây Bắc Thế Gia từ trên xuống dưới đều hết mực răm rắp nghe theo, ngay cả những người theo phe Tây Bắc Cao, vừa bị Phong Tuyết Hùng lúc nãy một chưởng đánh nổ đầu, cuối cùng cũng chịu khuất phục, không giám không nghe theo, chống đối có nghĩa là Tây Bắc Cao không đầu kia là kết quả cuối cùng của bọn chúng, nên bọn chúng phải như con cừu non mà nghe theo lời Phong Tuyết Hùng!

- Lúc này Phong Tuyết Hùng, đôi lông mày chợt nhíu, trong lòng cảm thấy sốt ruột bồn chồn không yên, hắn cảm thấy cực kì bất an,càng lúc điềm báo càng rõ, thân thể hắn không tự chủ được mà run lên từng cơn,cứ như là có ánh mắt của một con độc xà nhìn chằm chằm vào mình vậy, đặc biệt là mấy chỗ tối trong căn phòng này, nhưng hắn quay đi quay lại, không thấy ai khác ngoại trừ đám người Tây Bắc Gia,lúc này hắn đổ thừa là do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi, lúc này mở miệng quát lớn!

“ Tây Bắc Sở đâu ”

“ Tứ trưởng lão gọi gì ạ ”

- Lúc này từ phương xa, Tây Bắc Sở khúm núm đi tới trước mặt Phong Tuyết Hùng nói với hắn, lúc này Phong Tuyết Hùng nhìn chằm chằm Tây Bắc Sở hỏi cực kỳ phách lối nói!

“ Tây Bắc Sở... Ta nghe nói các ngươi là gia tộc lâu đời nhất ở Tây Bắc Thành này, có người còn nói Tây Bắc Gia các ngươi, cũng chính là người đã sáng lập ra Tây Bắc Thành này có đúng hay là không hả ”

- Tây Bắc Sở khuôn mặt cực kì nịnh nọt nói!

“ Bẩm Tứ trưởng lão, là đúng ạ,Tây Bắc Thành này, do tổ tiên Tây Bắc Gia mấy trăm năm trước thành lập, lấy theo họ của mình là Tây Bắc Gia tộc ạ, không biết đại nhân người hỏi điều này, có căn dặn gì không ạ ”

- Phong Tuyết Hùng hỏi Tây Bắc Sở nói!

“ Vậy thì tốt... Ta đang lo không tìm ra người hiểu rõ Tây Bắc Thành này, nếu là gia tộc thành lập ra Tây Bắc Thành này, vậy thì ta không phải tìm ở đâu xa nữa ”

“ Không biết Tứ trưởng lão đại nhân người, có gì căn dặn, chỉ cần chuyện ngài muốn, nếu Tây Bắc Sở ta có thể làm, nguyện chết không từ nan ”

- Tây Bắc Sở cực kì biết vỗ mông ngựa, Phong Tuyết Hùng nghe thấy những lời bùi tai như vậy, hắn không khỏi vui vẻ ở trong lòng, lúc này Phong Tuyết Hùng cười, nụ cười quỷ dị có chút tàn nhẫn cùng lãnh ý nói!

“ Tây Bắc Sở,ngươi là gia chủ của Tây Bắc Gia, ta biết Tây Bắc Gia đã truyền thừa cả mấy trăm năm rồi, ắt phải có trận pháp thủ hộ nữa chứ.... Bằng không Tây Bắc Gia các ngươi không thể nào tồn tại đến được bây giờ ”

- Tây Bắc Sở thấy Phong Tuyết Hùng hỏi thế, không cần suy nghĩ liền nói ra sự thật, hắn cho rằng sau này vứt bỏ cơ nghiệp này, liền phải dựa vào Phong Tuyết Ngân Thành che chở, cần người chống lưng, chỉ cần có thể mua chuộc được Phong Tuyết Hùng trước mặt này, là đủ ôm cây đại thụ này sống cả đời không phải lo lắng, nhưng trước hết Tây Bắc Sở hắn, phải chứng minh được giá trị của bản thân trước đã,lúc này nghe Phong Tuyết Hùng hỏi, Tây Bắc Sở cực kì xum xoe nịnh hót nói!

“ Vâng ạ, đại nhân anh minh, theo như lời người nói quả thật có trận pháp phòng ngự, không phải đẳng cấp Khai Mạch Cảnh đại trận, mà là Trân Pháp cảnh giới Chân Hồ Cảnh Trung Kỳ,là do một vị tổ tiên nào đó của Tây Bắc Gia đi vào trong bí cảnh nào đó, mạng trên người tràn ngập thương thế, cuối cùng khi trút hơi thở cuối cùng, chỉ để lại một cái trận bàn,và đây cũng là gốc rễ để tạo nên Tây Bắc Thành ngày hôm nay ạ ”

- Đang trong lúc Tây Bắc Sở muốn lấy lòng, đang muốn kể ra lý lịch của tổ tiên uy phong ra, làm cho Phong Tuyết Hùng hứng thú, để đầu tư trọng dụng Tây Bắc Gia đặc biệt là Tây Bắc Sở hắn, đối với hắn, ai chết mặc ai, chỉ cần hắn sống tốt là được rồi, người khác, hắn không hề qua tâm tới sự sống và cái chết, đang khi tới cao trở lại bị Phong Tuyết Hùng mở miệng cắt đứt nói với Tây Bắc Cao giọng có vài phần sắt đá cùng thiếu kiên nhẫn nói!

“ Tây Bắc Sở... Ngươi không cần kể thêm chiến tích của gia tộc ngươi, đó là điều ta không muốn nghe.... Bây giờ trả lời cho ta... Các ngươi có trận pháp hủy diệt Tây Bắc Thành này chứ... Ít nhất cũng là Khai Mạch Đỉnh Phong,hoặc Chân Hồ Cảnh Trận pháp, bằng không cũng không cần khoe khoang nữa làm gì, điều đó ta không muốn nghe, ngươi có hiểu lời ta nói ”

- Tây Bắc Cao đang muốn ha miệng nói tiếp về lịch sử huy hoàng của gia tộc, nhưng mà lại bị một lời của Phong Tuyết Hùng làm cho như con ruồi nuốt vào miệng, hắn trong mắt có chút lửa giận, nhưng ai báo hắn đánh không bằng người, liền thế lực cũng thua kém xa, hắn cần phải nín nhịn đối phương không để Tây Bắc Gia Tộc vào mắt cả, lúc này Tây Bắc Sở xum xoe nói!

“ Đại nhân bớt giận... Mong đại nhân thứ tội, là do tại hạ Tây Bắc Sở mu muội không hiểu ý đại nhân người, người đại nhân liền có đại lượng, mong người bỏ qua cho ta ”

- Phong Tuyết Hùng lúc này mới nói!

“ Chuyện khác bỏ qua đi... Tây Bắc Sở ngươi trả lời cho ta biết, Tây Bắc Thành này có trận pháp tự hủy hay không ”

- Tây Bắc Sở nghe thấy câu hỏi này của Phong Tuyết Hùng khuôn mặt chợt đại biến, lúc này hắn mới miễn cưỡng nói!

“ Quả như lời người nói... Quả thật Tây Bắc Thành này có trận pháp tự hủy, do tổ tiên Tây Bắc Gia chúng ta làm ra để, phòng kẻ địch chiếm được thành, liền kích hoạt trận pháp này đồng quy vu tận... Ngọc đá cùng vỡ....không biết tứ trưởng lão đại nhân muốn hỏi điều này có chuyện gì ”

- Nghe thấy thế Phong Tuyết Hùng hai mắt sáng lên nói!

“ Đã vậy thì tốt.... Ngươi mau truyền lệnh của ta,khi chúng ta rời khỏi đây, mau chóng kích hoạt trận pháp làm nổ tung toà thành này.. ”

“ Cái gì..... Điều đó là không thể nào... Tứ trưởng lão, người nên suy nghĩ lại... Tây Bắc Thành là cơ nghiệp mấy trăm năm của Tây Bắc Gia chúng ta, không thể hủy trong lòng bàn tay ta được ”

- Phong Tuyết Hùng có chút cười lạnh trong lòng, nhưng bên ngoài mặt không cười hay tức gì cả,thần sắc không lộ nói!

“ Ngươi cho rằng khi ngươi rời đi, ngươi và gia tộc ngươi qua mặt được Ám Vệ hay sao??? Ngươi nên suy nghĩ kỹ bây giờ ngươi và Phong Tuyết Ngân Thành chúng ta đã ở trên một con thuyền rồi, có chết cùng chết, bây giờ ngươi rời đi, cho nổ tung toà thành này, cùng với Ám Vệ, là diệt trừ hậu hoạn sau này, Tây Bắc Gia các ngươi có thể nghenh ngang rời đi, ngươi không làm như thế Ám Vệ sẽ tiêu diệt ngươi trước khi ngươi kịp ra ngoài ”

“ Đại Nhân việc này..... ”

- Tây Bắc Sở vẻ mặt vô cùng khó xử, thấy thế Phong Tuyết Hùng đứng ra nói tiếp xúi dục!

“ Một Tây Bắc Thành nhỏ nhoi đã là cái gì, chỉ cần ngươi phá hủy Tây Bắc Thành,giúp Ngạo Nam đại nhân diệt trừ Hắc Ma, ta sẽ thay ngươi trình báo công lao này lên, với tính cách có công tất thưởng của Ngạo Nam thành chủ, nếu ngài thấy ngươi vì trợ giúp ngài mà không tiếc tự hủy đi cơ nghiệp, với tính cách của ngài, cộng thêm những lời nói tốt từ ta nữa, cái gì chứ sau khi chiếm lại phía tây tiêu diệt Hắc Ma, cái gì chứ để cho ngươi nắm giữ Hắc Phong Trấn, cùng Hoả Viêm Thành kế bên, không điều gì là không thể a, ta cam đoan, một khi Hắc Ma bị diệt thì cũng là lúc ngươi lên đời, không những ngươi, mà gia tộc của ngươi cũng như thế,ngươi sau này sẽ không bao giờ vì quyết định ngày hôm nay mà hối hận đâu ”

- Nghe thấy Phong Tuyết Hùng rót mật vào tai lời nói, khiến Tây Bắc Sở càng lúc càng nghe càng có lý, lúc này hai mắt Tây Bắc Sở đang mông lung mơ mộng, Phong Tuyết Hùng cũng không quấy rối sự ảo tưởng của Tây Bắc Hùng, hắn trong lòng cười lạnh nói thầm!

“ Tây Bắc Gia có một gia chủ Tây Bắc Sở này quả thật là vô phúc, gia môn bất hạnh, nếu không phải vì không biết cách kích hoạt trận pháp tự bạo, thì Phong Tuyết Hùng hắn cần gì phí lời nói nhiều, thuyết phục Tây Bắc Sở làm cái gì, một chưởng đánh chết như Tây Bắc Cao khi nãy rồi... Nhưng hắn vẫn phải nhịn, dù sao thì phải làm thật gọn, sau đó đổ hết tội lỗi sang cho Hắc Kim, dù sao thì Tây Bắc Gia cũng phải chết không thể nghi ngờ, chỉ có người chết mới không biết nói ra sự thật mà thôi.... Nhưng trước hết phải đem những tên này tới chỗ hẹn với con trai hắn là Phong Tuyết Hoàng nay đã trở thành xác chết không hồn từ lâu rồi ”

- Lúc này Tây Bắc Sở mới hồi thần lại, khuôn mặt đỏ hồng lên vì kích động, lúc này hắn cung kính khom người vái một vái với Phong Tuyết Hùng nói với giọng đầy cung kính!

“ Tứ trưởng lão, ta tin tưởng người không lừa dối ta.... Ta ngay bây giờ liền cho thuộc hạ đi kiểm tra trận pháp, và cho Linh Thạch vào mắt trận, chỉ cần ngài dẫn Tây Bắc Gia chúng ta ra khỏi thành, thì có thể kích nổ, hủy diệt Tây Bắc Thành bất kì lúc nào, việc còn lại xin nhờ tứ trưởng lão nói hộ với i Thành Chủ,Tây Bắc Sở và toàn thể Tây Bắc Gia ta sẽ hậu tạ ngài thật chu đáo nhất ”

“ Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi làm việc không trái ý Phong Tuyết Thành Chủ,ta liền báo cáo đúng sự thật, ngươi cho rằng ta là ai kia chứ, Ngươi mau đi sai thuộc hạ nhanh chóng đi kiểm tra trận pháp ngay đi, chúng ta không có nhiều thời gian ”

“ Vâng.... Vâng....Vâng...ạ, thuộc hạ cho người đi ngay đây ”

- Phong Tuyết Hùng mỉm cười đầy ôn hòa,miệng thì nói lời ngon ngọt, nhưng trong lòng cười lạnh nói thầm!

“ Ngươi không phải cảm ơn ta,chuyện ngươi tiêu hủy tòa thành này đã tiêu diệt 1 Vạn quân của Hắc Ma ta sẽ cam đoan trình báo lên Phong Tuyết Ngạo Nam / Thành Chủ,nhưng mà chiến công lại thuộc về Phong Tuyết Hùng ta, mà không phải Tây Bắc Sở ngươi mà là của ta...Tây Bắc Hùng ”

- Nghĩ tới đây hắn không tự chủ được mà ngửa mặt lên trời cười haha, mà từ trên bàn hội nghị có một dãi ngọc, được khảm nạm vô cùng tinh vi cùng đẹp đẽ, có một viên hết sức tầm thường như bao nhiêu viên ngọc khác, nhưng mà viên ngọc nhỏ bằng ngón tay cái này, lại truyền hết mọi chuyện ở đây, như một máy chiếu 3D vào một viên ngọc khác,cũng chính là viên ngọc giản, mà đang nằm trên tay của Long Thiên vẫn còn giả bộ không biết gì,vẫn còn đứng ở trên tường thành!

- Vào lúc này Long Thiên khuôn mặt vặn vẹo xấu xí đến cực điểm, lúc này Long Thiên cầm trên tay viên ngọc giản khác, nghe Thi Thi báo cáo, vẻ mặt hắn có chút hoà hoãn,hắn liền liên lạc với Thanh Lăng, Lam Linh vẫn một mực ở trên tiền tuyến xem cuộc đấu của Tiểu Bạch và Ưng Bằng kia đang quyết chiến tới hồi sinh tử!

“ Thanh Lăng thiếu phu nhân....Long Thiên có điều muốn báo cáo... ”

- Bên kia Thanh Lăng tay cầm thẻ ngọc, nhìn qua Lam Linh thấy Lam Linh cũng gật đầu, ý tỏ cùng nghe, lúc này Thanh Lăng mới mở miệng ra nói!

“ Đội Trưởng đội 2 báo cáo đi ”

“ Bẩm Thiếu Phu Nhân...!! Kế hoạch có thay đổi mọi chuyện lạ........ / Mong phu nhân hạ lệnh tiếp theo ạ ”

- Sau khi Thanh Lăng thoáng trầm tư một thời gian, sau khi nghe Long Thiên báo về cuộc nội chiến bên trong Tây Bắc Gia, cùng với sự xuất hiện của Phong Tuyết Hùng kia làm thay đổi hết toàn bộ kế hoạch, kế hoạch lúc đầu là Phòng thủ nơi này, sau đó lấy cớ truy sát đánh đuổi thú triều, cùng phối hợp với thú triều đánh đến Phong Tuyết Ngân Thành, nhưng mà bây giờ Tây Bắc Gia muốn nổ tung toà thành này, kế hoạch muốn nổi loạn hết cả lên rồi, lúc này Thanh Lăng mới mở miệng nói!

“ Chuyển Sang kế hoạch B ”

- Long Thiên ở một bên kia hỏi!

“ Người có chắc muốn chuyển qua kế hoạch B ”

- Thanh Lăng giựt khoát trả lời!

“ Bên này thế cục đã định rồi, ngươi cứ làm việc ngươi muốn làm đi... Cứ làm theo kế hoạch dự phòng, hẹn gặp nhau ở Phong Tuyết Ngân Thành ”

“ Vâng ạ... Thuộc hạ xin phép được đi thi hành ”

- Nói xong Long Thiên ở tường thành hai mắt sát cơ có chút thịnh,tay cầm thẻ ngọc khác truyền âm nói!

“ Giết toàn bộ người Tây Bắc Gia cùng với Phong Tuyết Hùng đang ở bên trong phòng họp bí mật đó, tuyệt đối không được để bọn chúng một tên trốn thoát, giết tất cả trừ người của Tây Bắc Gia kích hoạt trận pháp...nhưng người còn lại... Giết không tha ”

“ Rõ....!!”

- Đầu bên kia vang lên một tiếng Rõ,rồi lập tức ngắt liên lạc, mà ngay lúc này ở trong Tây Bắc Gia, Ám Vệ dịch dung làm người của Tây Bắc Gia bắt đầu âm thầm bí mật tàn sát từng người, từng người một của Tây Bắc Gia từng dòng tiên huyết, của huyết mạch dòng chính của Tây Bắc Gia bắt đầu từ từ chảy xuống lòng đất mà không hề ai hay biết....!

- Lúc này trong phòng hội nghị bí mật, Phong Tuyết Hùng lúc này cảm thấy trong căn phòng này có một luồng linh hồn lực rất nhỏ yếu xung động,nếu người bình thường thì không hề hay biết, nhưng Phong Tuyết Hùng là Linh Giả,Khai Mạch Cảnh / Tầng 7, nào có thể che giấu được hắn kia chứ, lúc này hắn cảm thấy trên bàn khảm nạm vô số viên ngọc, kết tinh thành biểu tượng của Tây Bắc Gia, lúc này hắn cầm một viên ngọc hắn cho là khả nghi nhất, cầm lên rót tinh thần lực vào kiểm tra, nhưng bên trong lại phát ra một thanh âm, như nói trực tiếp bên cạnh như nói với linh hồn của hắn rằng!

“ Phong Tuyết Hùng....ngươi nên đi đi sớm một bước thôi.... Con trai của ngươi đang ở dưới địa ngục chờ ngươi xuống đoàn tụ với ngươi kìa ”

“ Ngươi là ai???? ”

- Nhưng đáp lại hắn là một tiếng “ Phập” một thanh kiếm vô cùng sắc bén, hàn quang cực kì lạnh lẽo,có pha chứa loại độc số 1 mà A - Long đưa cho, và duy nhất của có A - Long mới có, một kiếm đâm xuyên qua tim của Phong Tuyết Hùng, từng luồng máu từ tim hắn liên tục chảy ra như suối phun, mà đi theo rãnh máu được nằm trên thanh kiếm kia, lúc này hắn nhìn mặt tên đã ra tay với mình, là một Hắc Y Nhân, mặc áo giáp, đeo mặt nạ kì lạ, không biết từ khi nào đã xuất hiện, đâm cho hắn một kích chí mạng ngay vào tim, mặc dù hắn muốn phản kháng, nhưng mà lại bị độc số 1 đóng băng toàn bộ kinh mạch cùng với Linh Lực trong cơ thể hắn, hắn lúc này trong tai truyền tới một thanh âm nữa từ trong viên ngọc hắn cầm trên tay,chưa kịp rút tinh thần lực ra, thanh âm nó vang lên như bùa đòi mạng!

“ Ta tên là Long Thiên và kẻ giết ngươi được gọi là Ám Vệ, chúng ta đến từ Hắc Phong Trấn...ngươi có thể yên tâm cùng với con trai ngươi là Phong Tuyết Hoàng kia đoàn tụ.... Ở dưới địa ngục đi ”

- Phong Tuyết Hùng lúc này vô cùng kinh hãi phát hiện ra thân thể mình không cách nào di chuyển, cũng không thể nào sử dụng Linh Lực, ngay cả mở miệng ra còn khó nữa là phản kháng, mà điều làm hắn sợ hơn là.... Người tấn công hắn đây là Ám Vệ, áo giáp đen trang bị kín tới tận răng, mặt nạ, trên ngực trái có thêu một lá cờ, màu đỏ, ở giữa có đám mây cùng với cơn gió màu đen vô cùng bắt mắt ở giữa, nhưng mà hắn nghe thấy câu nói cuối cùng hắn còn tuyệt vọng hơn nữa, là Phong Tuyến Hoàng.....

- Long Thiên Âm Lãnh ra lệnh!

“ Giết hắn cho ta ”

- Lúc này Ám Vệ kia như nghe được Long Thiên nói gì, hắn rút thanh kiếm từ ngực của Phong Tuyết Hùng ra, Phong Tuyết Hùng sắc mặt trắng bạch vì lạnh lẽo cùng với đau đớn ở tim bị đâm xuyên thủng qua, miệng hắn cứng lại không nói được nên một lời vì trúng phải chất độc số 1, mà trên đời này không hề có thuốc giải lấy ra từ người của A - Long sau nhiều năm, bị Phượng Gia cho hắn làm dược nô,lão kết hợp độc của Băng Bích Hạt,cùng với máu độc của Thuần Âm Thần Thể mà tạo nên chất độc số 1 này, chất độc này không màu, không mùi không vị, không có thuốc giải, chỉ duy nhất có một thuốc giải đó chính là Niết Bàn Tinh Huyết của A - Long, không phải cứu người, mà là quay ngược lại thời gian trước khi mà bị nhiễm độc mà thôi!

- Lúc này Ám Vệ kia vô cùng tàn nhẫn, một tay cứng như cương thiết, chụp lấy một bên bả vai của Phong Tuyết Hùng kia để giữ hắn không ngã xuống, tay phải cầm đoản kiếm, tiếp tục đâm thêm nhiều nhát vào, đan điền cũng đâm lại tim, thậm chí là đại não để chắc chắn Phong Tuyến Hùng không thể nào chết hơn được nữa, cuối cùng khi Phong Tuyết Hùng đã chết hoàn toàn, liền bị Ám Vệ kia ném đi như ném một bao rác, lúc này hắn lượm lên dưới đất viên ngọc giản nhỏ bằng ngón tay cái,mà Phong Tuyết Hùng đã dùng nó để nói chuyện với Long Thiên, lúc này tên kia mới mở miệng ra nói!

“ Báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành”

- Long Thiên: Tốt lắm.... Đi qua hỗ trợ các huynh đệ đằng xa kia đang dọn dẹp rác đi, chuyện ở đây không cần ngươi lo nữa!

Ám Vê: Rõ rồi thưa đội trưởng!

- Còn ở nơi chiến trường của Tiểu Bạch cũng là trung tâm của đàn thú triều, lúc này hình cầu bằng băng tuyết lúc nãy của Tiểu Bạch và Ưng Bằng đánh nhau tạo nên, nay đã trở nên mờ nhạt cùng biến mất, lúc này Tiểu Bạch toàn thân dính đầy Hoang Kim huyết, nó thân hình vẫn khổng lồ như trước, trong miệng đang cắp cổ một con Ưng Bằng không biết đã chết từ khi nào, vết thương cũng tràn ngập không kém,bây giờ đàn ma thú đã chính thức thuần phục Tiểu Bạch làm thú vương mới của Ma Ảo Sâm Lâm,, lTiêu Bạch kéo lê cái xác đến đâu, ma thú liền nhường thành hàng tránh chỗ cho Yêu Vương của bọn chúng đi qua, lúc này Tiểu Bạch đi tới trước mặt nhị nữ Thanh Lăng và Lam Linh, trước ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu người, lúc này Tiểu Bạch mới mở miệng ra nói!

“ Đại tẩu,muội muốn ngủ..... Nhờ hai vị đại tẩu đem con Ưng Bằng này về dùm muội...nhờ long ca ca nấu cho muội một món thật ngon nha”

- Mọi người: "....."!

Thanh Lăng: "....."!

Lam Linh: "....."!

- Nói xong Tiền Bạch, không đợi mọi người đồng ý hay từ chối gì, Tiểu Bạch vuốt sói giơ cao lên,rồi một vuốt đập xuống đầu Ưng Bằng!

“ Răng Rắc....!!!! ”

- Đầu của con Ưng Bằng kia vỡ nát, Tiểu Bạch nhanh như cắt, mở miệng sói hút một viên Yêu Hạch cực phẩm vào trong miệng “ Ực” một phát, nó nuốt viên Yêu Hạch này vào bụng,cuối cùng thân hình thu nhỏ lại, để lộ ra ngoài một con sói con, thân hình cực kì chật vật, bộ lông trắng như tuyết bây giờ dính không ít chất dịch hoàng kim màu vàng,hai mắt đen láy vô cùng có linh tính, nó như hoá thành tàn ảnh, nhảy vào trong ngực Lam Linh, bắt đầu o o ngủ mất, nó bắt đầu quá trình hấp thụ Yêu Hạch!

- Còn Lam Linh vô cùng yêu thương mà vuốt ve Tiểu Bạch không thôi, mà Tiểu Bạch cũng vô cùng hưởng thụ sự vuốt ve này của Lam Linh và chư nữ vệ,trong đó có cả Thanh Lăng nữa, sau một hồi ve vuốt của chư nữ, Tiểu Bạch nào còn bộ dạng chật như lúc đầu nữa, bộ lông trở nên mềm mượt, không một tia tạp chất, nhưng vết thương với ánh mắt thường có thể trông thấy nó khôi phục một cách nhanh chóng, lúc này một Ám Vệ cung kính khỏi Thanh Lăng rằng!

“ Thiếu Phu Nhân... Bây giờ chúng ta nên....làm gì vậy giờ ”

Kết Chương
Bình Luận (0)
Comment