Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 461

" Thiếu gia!!! Thiếu gia.... im lặng chút,nguy hiểm lắm a " Một tên ám vệ dưới thân phận của Dược Môn đệ tử cho hay, A - Long nghe thấy thế khuôn mặt cứng đờ không vội phát tác hắn liền hỏi tên ám vệ kia rằng!

" Chuyện đéo gì đang xảy ra ở chỗ này vậy, thế méo nào lão tử lại bị nhốt thế này, ngươi biết là tên nào ném lão tử vào đây nói, lão tử cắt nghỉ phép không cho hắn về nhà thăm vợ 10 năm "

A - Long trong lòng còn sinh khí nói ra,mà vừa nói ra lời này tên ám vệ kia khổ sở như hít phải tiêu muốn nói gì rồi lại thôi, A - Long thấy thế cùng kinh nghiệm một đời của mình hắn không đoán ra được sao, hắn mặt như gan heo giọng có điểm sinh khí nói!

" Không phải là chính ngươi đem nhốt lão tử vào chỗ này chứ" Nghe thấy vậy tên ám vệ kia cười khổ sau đó cực kỳ khó khăn gật đầu một cái, thấy thủ hạ gật đầu A - Long khuôn mặt có chút mất hứng nói!

" Ai ra lệnh ngươi ném ta vào chỗ này, lại còn xích tay chân của ta nữa"

Hắn hỏi ra lời này không phải là trách cứ gì tên thuộc hạ cả, chỉ là trong môi trường quân đội của hắn, không có lệnh của cấp trên lính của hắn sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế này, hắn muốn hỏi xem là cấp trên của tên này là có phải một trong những tên khốn nạn đồng bọn mà hắn biết hay không, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, xong việc lần này liền tìm tên kia xui xẻo,mà nghe được lời này của A - Long khuôn mặt ám vệ kia có chút quái dị nhìn về phía hắn, thấy thế A - Long lại sờ sờ mặt của mình hỏi!

" Mặt lão tử dính thứ gì à"

Ám vệ kia lắc đầu, A - Long một mảnh mù mịt hỏi tiếp!

" Thế ngươi nhìn ta như thế làm cái gì, ta cũng không phải mỹ nhân a, vả lại ta cũng không có hứng thú với nam nhân, ngươi cũng không nên nhìn ta như thế ta cũng không có cái khẩu vị gì đặc thù a"

Ám Vệ kia nghe thấy thế ho khan một cái xấu hổ sau đó khó khăn nói!

" Thiếu Gia.... Những chuyện xảy ra... Người thật không nhớ gì sao "

A - Long mặt có điểm đen nói!

" Ta biết hỏi ngươi làm cái gì,mau nói cho ta biết trong lúc ta ngủ, đã xảy ra chuyện gì "

Mà nghe A - Long nói vậy tên ám vệ kia nhanh chóng nói ra những chuyện xảy ra, đó là ngay sau khi hắn hạ thân vừa bị tập kích liền bất tỉnh, mà lúc này Phong Thải Vận không biết từ đâu xuất hiện, cùng cái kia Yêu Tinh đại chiến 300 hiệp đem cái Tư Không Thành cùng cái bí cảnh lẫn tài nguyên dưới đó đánh nát, đem tòa thành trì mấy vạn năm kiên cố san bằng thành bình địa,mà trong lúc hai nàng đánh nhau cũng kéo đến chú ý của hai thế lực là Huyễn Linh Tộc của Yêu Tinh,còn một thế lực khác chính là ám vệ của hắn!

Nghe tới đây A - Long đầu đầy mồ hôi,khỏi phải nghĩ hắn cũng đoán ra những điều tiếp theo,Phong Thải Vận cho rằng yêu tinh kia đánh hắn trọng thương làm hắn bất tỉnh, vậy la nàng ta sử dụng Thiên Long Lệnh mà hắn giao cho nàng,mà Hắc Phong Trấn cũng chỉ có hai cái, một cái ở tay Phong Thải Vận, một cái là mẹ của cái thân thể này đang giữ,sử dụng gọi các ám vệ không kể đường xa chạy tới nhận lệnh của nàng thế là ám vệ tinh anh cùng quyết sống mái với thuộc hạ của Yêu Tinh kia, mà ngay sau khi hắn nghe Ám Vệ kia kể rõ đầu đuôi mồ hôi trên đầu của A - Long còn nhiều hơn trước nữa! ¤Hắn biết lần này mình chơi lớn rồi, hắn nuốt một ngụm nước bọt sau đó hỏi!

" Hai nàng đánh nhau....... Kết quả thế nào "

Ám Vệ kia vẻ mặt hơi khó xử nói!

" Hình như là huề a "

A - Long đầu có chút đen nói!

" Thế nào lại huề a, lại còn hình như nữa "

" À.... Thuộc hạ quên, lúc hai nàng đánh nhau kịch liệt nhất,thì một bộ khô lâu nhảy ra giữa ngăn cản.... Nhưng mà hai nàng lại cho rằng bộ khô lâu kia đứng về phía bên kia nên toàn lực ra tay.... Cuối cùng chỉ còn chừng này "

Nói xong Ám Vệ kia lấy ra một cái hộp,bên trong đựng cái gì đó nghe rất là trống rỗng để trước mặt của hắn, A - Long lúc này một thân mồ hôi lạnh đã ướt đẫm toàn thân, hắn lại nhìn tên kia hỏi tiếp!

" Thế nào mà các nàng lại dừng tay, mà các ngươi giao chiến với huyễn linh tộc, các ngươi tổn thất bao nhiêu.."

Tên kia lúc này mới nở nụ cười đầy tự hào nói!

" Là tọa kỵ của thiếu gia người chạy ra ngăn cản nên hai nàng mới ngừng tay, còn tổn thất quân ta thì chỉ có mấy trăm người bị thương thôi, không chết một ai cả còn huyễn linh tộc toàn bộ bị bắt sống không ai chạy thoát,vì Phong phu nhân không hạ lệnh hạ sát nên chỉ đánh đối phương trọng thương thôi,còn thiếu gia thì được thuộc hạ đem tới đây,lúc đó Phong phu nhân nổi nóng giữ lắm a "

A - Long nghe mà phát mộng lòng thầm mắng!

" Ngươi tự hào cái rắm a, huyễn linh tộc đến đây có mấy trăm người, còn các ngươi có đến mấy ngàn người được ta trang bị đến tận răng,các ngươi không cần ra tay,chỉ cần đem mấy quả rocket cầm tay M4 bắn lên trời,cộng thêm nơi này là bí cảnh áp chế tu vi, các nàng đánh với các ngươi bằng cái rắm ấy, má nó còn bị thương mấy trăm người, ta nhổ vào nàng nổi nóng cái rắm ấy, biết ta bên ngoài có tiểu tam bình dấm của nàng bể thì có "

Hắn hít sâu một hơi sau đó mới chợt nhớ ra thứ gì nói!

" Mà ta quên mất Băng Nhược Thủy thế nào, có bị tổn thương gì không "

" Thưa thiếu gia! nữ nhân kia vẫn một mực được tọa kỵ ( Tiểu Bạch) của người chăm sóc, nên không có chuyện gì xảy ra, nàng bây giờ vẫn chưa tỉnh lại đang ở trong xe ngựa trước mặt cùng hai vị phu nhân a "

Nghe hai vị phu nhân,A - Long đầu một lần nữa thêm to hỏi!

" Thế đéo nào ta lắm phu nhân thế, còn ai trong đó nữa "

" À đó là Hồng Nhan phu nhân.... Chẳng lẽ nàng không phải phu nhân của thiếu gia người sao,vậy hai nàng vì sao đánh nhau a"

A - Long trong lòng phiền muộn phủi tay đuổi ruồi nói!

" Cút... Cút.... Đi chỗ khác chơi đi! Hậu cung của ta nổi lửa có đéo gì hay để hỏi, chuyện người lớn ngươi không nên hỏi, đi chỗ khác chơi đi lão tử muốn yên tĩnh"

Mà tên Ám Vệ kia nghe thấy A - Long đuổi mình như thế trong lòng không khỏi buồn bực lòng thầm nghĩ!

" Thiếu gia ngươi rõ ràng là nhỏ tuổi hơn ta, sao ngươi cứ giả bộ làm người lớn a"

Tên kia nghĩ thế thôi, nhưng hắn cũng không có gan trêu chọc cái này chủ tử nhà mình a, hắn vừa đi đươc vài bước thì sau lưng hắn thanh âm kêu thảm thiết của A - Long vang lên!

" Ám nguyệt a.... Ngươi thật khổ a!!! Ngươi như thế nào mà lại thê thảm như thế này..... Ai nỡ lòng nào đem ngươi từ bộ xương khô đánh cho chỉ còn mẩu vụn thế này "

A - Long oa oa kêu to,một mặt đang cầm trên tay một cái đầu lâu bị đánh vỡ nát hơn nửa,lại trong chiếc hộp kia là vô số xương vỡ, hắn bi thương khóc lóc kêu lớn,hận trời chỉ thiên căm đất hân địa oang oang mắng to, hắn rõ ràng tốn không ít tiền của mới tạo ra được bộ khô lâu này a, thế mà lại bị người đánh nát, trong lòng hắn quả thật là nhỏ máu a, sau nửa ngày từ bi thương quay trở lại người hắn không khỏi rùng mình một cái nếu cái này là hắn thì hạ tràng của hắn sẽ như thế nào đây!

" Của đi thay người.... Của đi thay người a"

Thời gian dần trôi qua!

Cũng đã năm ngày kể từ khi hắn tỉnh lại, hắn một bộ bất cần đời ngồi trong xe tù, lưng dựa ghế tựa tay cầm điếu thuốc, miệng thì ngân nga những câu hát với âm điệu rất kỳ lạ, lúc đầu ám vệ cảm thấy khá là khó nghe, nhưng mà sau một thời gian làm quen thì lại cảm thấy thiếu gia nhà mình ngâm nga dai điệu rất là hay a!

Mà mấy ngày hôm nay Phong Thải Vận lại cùng cái kia Yêu Tinh không ra gặp hắn, hẳn là đang giận dỗi hắn đây một cái bị hắn ăn hết đậu hũ liền không tính, một cái kia bình dấm chua liền khó nói,mà điều làm hắn vui vẻ nhất chính là mấy ngày hôm nay chính là tự do tự tại đi xung quanh, một mực lôi kéo các ám vệ đồng bọn xấu làm những chuyện quả thật khiến người dở khóc dở cười,nào có giác ngộ bị tù phạm a,mà tên cà lơ phất phơ trước mặt này cùng với cái tên Hắc Ma thì càng không liên quan, mà Ám Vệ đi xung quanh đóng giả người áp tải tù phạm cũng liền là giả bộ câm điếc không nói gì mặc kệ những huyễn linh tộc kia tức giận dậm chân vì bị hắn chọc ghẹo không thôi! ai bảo người ngồi trong xe tù kia là chủ tử của bọn họ kia chứ!

Hồ điệp hóa thân từ bức tranh

Ngàn năm trước ai từng ngóng trông

Lãng quên đi thị phi

Cứ nhấp mấy ly nồng cay

Nhân tâm giống như hồng trần

Thênh thang biết sao đo lường

Tự do với thanh thản chẳng lâu

Đời ta mãi phiêu bạt lãng du

Giống như chung rượu cay

Đã uống cứ say càng say

Bao nhiêu ký ức vọng về

Theo cơn gió bay vụt bay

Hòa nước mắt theo từng cơn gió xa

Ai chưa nếm qua “dư vị thăng trầm”

Lành lạnh bao nhiêu tịch mịch bao nhiêu

Rồi than oán mấy lời “nước chảy hoa trôi”

Mà lúc này A - Long đang hát một khúc hát mà hắn hay nghe kiếp trước, hắn lúc nay cảm giác dâng trào, lại nhớ đến kiếp trước bao nhiêu chông gai, hắn chẳng thể nói với ai, chỉ có thể để bao nhiêu thì tình cảm vào trong bài hát mà thôi, nhưng mà ở đây có ai mà không phải là người từng trải kia chứ,mà A - Long hát ra lời này làm cho đám người này trở nên trầm mặc, mà trở về với ký ức mà bọn họ đã lãng quên vẫn ẩn giấu sâu trong lòng bọn họ!

A - Long ngân nga khúc xong, mọi người ở đây đều đứng ra ngây dại, đầu hắn một lần nữa nổi lên đầy dấu hỏi, mà lúc này hai bóng hình xinh đẹp đã đứng trước mặt hắn từ khi nào, một đen một trắng ở trước mặt hắn,đen là Hồng Nhan, trắng là Phong Thải Vận, hai người giống như hai thái cực âm dương vậy!

Thấy hai mỹ nữ nhìn chằm chằm vào mình, A - Long có chút lúng túng nói!

" Hai vị mỹ nhân, không biết hai vị tìm tại hạ có việc gì,mau nói đừng ngại a ta nổi danh thật thà chất phác, không biết liền không nói, mà đã nói liền nói hết a, hai vị mỹ nữ không nên khách sáo với ta làm gì nha "

" Hừ!! " Phong Thải Vận chỉ lạnh rên một tiếng, quay mặt chỗ khác không thèm nhìn tên vô sỉ nào đó, mà lúc này Hồng Nhan xinh đẹp trừng mắt với hắn nói!

" Không biết hắc ma ngươi cũng là một cái tài tử, có thể hát ra câu hát hay đến như thế,là ngươi sáng tác sao? Rất hay làm tỷ tỷ ta phải nhìn lại ngươi a,mà nữ nhân trong câu hát cuối cùng của ngươi, đó là ai mà khiến ngươi phải hát là đẹp nhất sơn hà, để tỷ tỷ ta mệnh danh là yêu cơ phải ghen tị a"

A - Long ho khan không ngừng, mặt mo có chút nóng đây là hắn hát cover lại nha, mà cái kia yêu tinh hỏi như thế hắn mà trả lời chính là muốn chết a, nói một trong hai nàng đẹp cho qua chuyện liền đắc tội người kia, còn nói người đẹp trong bài hát kia là người khác, hắn chắc chắn hắn sẽ là Ám Nguyệt thứ hai bị hai nàng liên thủ đập nát a,hắn còn chưa muốn chết a, hắn liền đá quả bóng này đi nói!

" Không a! Ta chỉ là nghe người ta hát sau đó ta hát lại thôi a,ta chỉ là một tên ham ăn biếng làm chờ chết một đầu cá ướp muối,làm sao có thể sáng tác ra bài hát hay như thế a"

" Không phải hạ thấp mình, ngươi có bản lãnh gì ta liền biết, và ta biết cũng chỉ có ngươi mới có thể nói ra những lời cuối cùng với ta hay đến như thế "

Nói xong Hồng Nhan trừng mắt với hắn,nàng vẫn ghi hận hôm bữa hắn ăn đậu hũ của nàng đây, thấy hồng nhan ai oán nhìn hắn vậy hắn đầu rơi đầy mồ hôi chỉ cười cười cho qua chuyện nói!

" Xung động nhất thời a.... Xung động là ma quỷ a "

" Hừ!!! Tiểu hỗn đản!! Ngươi có thể nghiêm túc được không "

" Ok " A - Long nói!

" Ý gì " Hồng Nhan hỏi?

" Nghĩa là Đồng Ý a" A - Long trả lời!

" Đươc rồi đây không phải chỗ tốt để ngươi mau đi theo ta " Hồng Nhan lườm hắn!

" Không đi nổi a" A - Long lợn chêt không sợ nước sôi nói

" Ngươi đi không nổi " Hông Nhan hỏi

" Ừ!!! Ta mấy ngày hôm nay chịu vô số ủy khuất,phải chịu nhục hình bức cung,đe dọa hãm hại tổn thất tinh thần vô cùng lớn,không được linh chi vạn năm, hổ tiên long gân, bào ngư vi cá vài năm bồi bổ.... Ta sợ không thể rời khỏi chỗ này... Lực bất tòng tâm bồi tiếp hai vị giai nhân...."

A - Long khổ sáp khuôn mặt thở dài nói tiếp!

" Uớc mơ của ta,là cưới một cái không tính là đẹp làm cái lão bà, thương thế của ta thế này ước mơ cũng cũng liền ngâm nước nóng a! "

" Phụt... Phụt... Phụt... "

Không ngừng tiếng phun nước vang lên, cũng bởi vì đám ám vệ bên cạnh đang uống nước bị lời này của A - Long làm cho phun hết ra ngoài lòng thầm kêu!

" Thiếu gia a! Ngươi cũng có liêm sỉ tí đi a! Người nói người bị dùng hình bức cung,tổn thất tinh thần thì cũng thôi đi... Lại còn đòi ăn

được linh chi vạn năm, hổ tiên long gân, bào ngư vi cá vài năm bồi bổ,cái này da mặt là thế nào dày a, rõ ràng người ăn chơi nhảy nhót tưng bừng thế kia, ai giám bắt người tra khảo lại còn ước mơ cuối cùng nữa, vậy Mạc quận chúa cùng Long Nhu phu nhân với người là như thế nào a,có ai không tuyệt sắc mỹ mạo sao, thế mà không tính xinh đẹp lão bà người có muốn để thuộc hạ sống nữa sao"

Kết Chương
Bình Luận (0)
Comment