“Huệ Tiên, từ từ đi, không cần sốt ruột”. Nhìn Đường Uyển
dường như thong dong, thật ra đang âm thầm sải nhanh bước chân hơn,
Triệu Sĩ Trình biết nàng không điềm nhiên như nàng tỏ vẻ.
Còn dám nói vậy nữa — Đường Uyển bất mãn liếc chàng một cái, nếu
không vì chàng ồn ào đòi vẽ mi cho nàng thì dù dậy trễ một chút cũng
không đến nỗi muộn đến giờ này. Tân hôn ngày đầu, cha mẹ chồng và người
lớn trong họ chờ nàng đi kính trà, người này cứ quấy rối hại nàng chậm
trễ, chẳng biến bị người ta chê cười thế nào.
Đường Uyển liếc, Triệu Sĩ Trình biết nàng giận thật, chàng vội vàng cười nói. “Cha mẹ rất khoan hậu, chỉ là chút chi tiết nhỏ, bọn họ sẽ không nói gì”.
“Người lớn trong họ thì sao?”. Đường Uyển đáp lời, bước chân vẫn không chậm lại. “Hôm nay thân thích đến rất nhiều, chắc mọi người sẽ cho là em không biết quy củ”.
“Yên tâm đi, họ nhất định không nói gì”. Triệu Sĩ Trình trấn an Đường Uyển, về phần những người kia thật có nói gì không chàng chẳng quan tâm, cuộc đời chúng ta nếu mọi chuyện đều nhìn sắc mặt kẻ khác mà
làm, suy nghĩ cho tâm tư người ngoài cuộc, vậy sống thật mệt chết đi
được, chàng tin dù bọn họ có ý kiến gì, cha mẹ ngồi đó, cũng không dám
nói năng bậy bạ.
Đường Uyển lại liếc chàng một cái nữa, bước chân dần chậm lại — Không phải Triệu Sĩ Trình thuyết phục được nàng, mà là hai người đã đến cửa
chủ viện, nếu còn vội vội vàng vàng chạy tọt vào trong sẽ rất thiếu đoan trang. Triệu Sĩ Trình cũng dẹp vẻ đùa bỡn, tỏ ra đứng đắn hơn.
“Đại lang và thiếu phu nhân đến”. Vừa mới vào viện, Điền ma ma bên người Lý phu nhân liền cười tươi đón chào, mặt mũi không một tia khác thường, chỉ cười nói. “Lão gia phu nhân và các vị khách quý đều ở sảnh chính chờ tân thiếu phu nhân kính trà”.
“Đợi lâu lắm rồi phải không?”. Triệu Sĩ Trình ra vẻ tùy tiện hỏi, chàng biết Đường Uyển nóng lòng, lo khách quý chờ đợi lâu, kiên nhẫn sắp hao mòn hết.
Là đợi lâu lắm lắm, đến nhà chồng ngày đầu tiên đã trễ nãi, bắt cả một phòng đầy người đợi mình — Điền ma ma thầm oán, nhưng xem sắc mặt Triệu Sĩ Trình không rõ cảm
xúc, lão gia phu nhân cũng chưa từng tỏ vẻ bực dọc mất kiên nhẫn, thậm
chí không cho người đi giục, bà sao dám nói vậy, chỉ cười hiền lành. “Không bao lâu, cũng vừa mới tới đủ”.
“Vậy là tốt rồi”. Triệu Sĩ Trình gật đầu, quay qua Đường Uyển. “Em không sốt ruột nữa đi?”.
Người ta khách sáo mình mà không nghe ra sao? Ngay cả trợn mắt xem
thường Đường Uyển cũng lười so đo với chàng, nàng cười nói với Điền ma
ma. “Làm phiền Điền ma ma thông báo một tiếng”.
Biết Đường Uyển là người yêu quý của Triệu Sĩ Trình, ngay cả Lý phu
nhân còn vì tâm ý của Triệu Sĩ Trình mà chấp nhận thỏa hiệp, Điền ma ma
sao dám tỏ thái độ, bà cười. “Lúc thấy lang quân và thiếu phu nhân ở xa đã có người vào thông báo, thiếu phu nhân cứ đi vào kính trà là
được, không cần chờ bên ngoài”.
“Làm phiền Điền ma ma rồi”. Đường Uyển cười, Hồng Trù đứng
cạnh không đợi nhắc nhở liền đưa qua một cái túi nhỏ, Điền ma ma hơi
liếc qua, Triệu Sĩ Trình chỉ lo tủm tỉm cười nhìn Đường Uyển, giống như
chẳng thấy gì, bà mới thở phào, cười cười nhận lấy, không ước lượng thử
xem bên trong có bao nhiêu tiền thưởng liền nói cảm tạ, tiếp tục dẫn bọn họ vào sảnh chính.
Trước kia Đường Uyển ít khi để ý thưởng cho người hầu, nàng không
phải không biết, chính là thiếu kiên nhẫn với những việc vụn vặt như
vậy, giao toàn quyền xử lý cho Hồng Khởi. Nhưng sau khi nàng học quản
gia rồi mới hiểu được, chuyện thưởng phạt có rất nhiều tri thức và bí
quyết, chẳng những phân thành ba bảy loại, cũng phải nhìn tình huống,
lúc thưởng nói một hai câu cũng khác với bình thường, đôi khi một câu
nói so với tiền bạc càng khiến lòng người thoải mái. Nàng đã quên trước
đây gặp bao nhiêu rắc rối với vấn đề này, cũng chẳng muốn nhớ lại, nhưng về sau nàng không muốn lại bị những chi tiết nhỏ nhặt này ảnh hưởng.
Vào sảnh chính, cả phòng chật ních người, Đường Uyển âm thầm lướt mắt thật nhanh, phát hiện đại đa số bọn họ rất quen, một số ít nàng chưa
từng gặp mặt ngay cả ở kiếp trước, nàng bất động thần sắc đi theo Triệu
Sĩ Trình tiến lên trước mặt Lý phu nhân, quỳ xuống, nhận chén trà Điền
ma ma đưa qua, cung kính dâng trà. “Mẹ, mời mẹ uống trà”.
“Ngoan ngoan”. Lý phu nhân nhìn con trai con dâu, trên mặt
cả hai ngọt ngào hạnh phúc, nét mặt Triệu Sĩ Trình vì Đường Uyển mà ôn
hòa hơn rất nhiều, hiển nhiên đêm tân hôn của chúng rất tốt. Bà mừng rỡ
trong bụng, cười cũng càng hòa ái, làm gì có tâm tư trách móc bọn họ đến muộn, tủm tỉm tiếp chén trà, ý tứ nhấp một ngụm rồi đặt sang bên, sau
đó đưa cho Đường Uyển bộ trang sức bạch ngọc đã sớm chuẩn bị tốt, đây là trang sức bà cố ý tìm người chế tác sau khi đính hôn, vừa thanh lịch
lại không mất cao quý, Đường Uyển mang vào nhất định sẽ rất đẹp.
“Vừa nhìn trang sức này là biết ngay chuẩn bị cho cháu dâu, chị dâu đúng là biết cưng người nha”. Một phu nhân ngồi bên nở nụ cười, Đường Uyển biết người này, cũng là
một phu nhân dòng dõi hoàng thất, nhà mẹ đẻ họ Tống, chồng bà ấy nhỏ hơn cha của Triệu Sĩ Trình – Triệu Định Lân hai tuổi, hai nhà rất khắng
khít, quan hệ vô cùng tốt.
“Tôi chỉ có đứa con trai duy nhất, vất vả lắm mới cưới được vợ nó về, tôi không thương con bé thì thương ai nha”. Lý phu nhân cười khanh khách trả lời, sau đó nói với Đường Uyển. “Đây là Bát thẩm thẩm ở phủ Bình Giang, nhà mẹ đẻ vốn họ Tống, là người rất rộng rãi. Con kính thím chén trà đi, về sau còn phải nhờ thím chiếu cố nhiều”.
“Ôi chao, chị dâu sao có thể giới thiệu như vậy chứ?”. Tống phu nhân vẫn cười, nhưng làm bộ kinh ngạc, nói. “Này không phải dạy cháu dâu có chuyện gì cũng đi tìm em sao?”.
Tống phu nhân vừa nói, các vị phu nhân đều bật cười, không khí cũng
thân thiện hơn hẳn, mà Đường Uyển cũng cười, kiếp trước nàng rất quý
thím, tính tình thím vừa hào sảng vừa nhiệt tình, thím từng hảo tâm khai đạo cho nàng cố gắng quý trọng hạnh phúc trước mắt, buông tha cho
chuyện cũ. Đáng tiếc bản thân khi đó nghe không vô.
Nàng vội dâng trà mời Tống phu nhân, sau đó cười. “Hay nghe phủ
Bình Giang phong cảnh tú lệ khôn cùng, nếu ngày sau rảnh rỗi, cháu nhất
định nói Tử Quy dẫn cháu đến thăm, lúc đó còn phải quấy rầy thím”.
“Nhìn xem, đúng là không phải người một nhà không cùng vào một
cửa, mẹ chồng con dâu nhà này nói chuyện đúng là ăn khớp, người trước
nói tôi rộng rãi, muốn tôi chiếu cố nhiều nhiều, người sau đã đòi đi tìm tôi, ôi chao ~”. Tống phu nhân khoa trương than thở, lại chọc mọi
người cười vang, chờ mọi người ngừng, bà mới nhận chén trà uống một
ngụm, ngoắc nha hoàn đứng bên đưa tráp sang, cười nói. “Thím biết cháu tài danh nổi tiếng, không chuẩn bị cho cháu châu báu trang sức, đây là Vũ trúc của Đông Pha cư sĩ, coi như là quà gặp mặt thím tặng cháu”.
“Cái này quá quý giá”. Đường Uyển nhìn quen đồ tốt mà vẫn bị quà của Tống phu nhân gây hoảng hốt, tranh vẽ của Đông Pha cư sĩ vốn
không nhiều, mà bức Vũ trúc này lại là tinh phẩm trong số các
tinh phẩm, có tiền chưa chắc mua được, nàng nghe tiếng đã lâu, không ngờ lại nằm trong tay Tống phu nhân, càng không ngờ thím chịu tặng nó cho
nàng.
“Thứ này a, phải xem nó nằm trong tay ai, cháu thấy quý, nhưng
thím thấy cũng bình thường, thay vì để nó long đong trên tay thím không
bằng tìm nơi tốt nhất cho nó”. Tống phu nhân đương nhiên biết bức họa quý giá cỡ nào, đó cũng chính là nguyên nhân bà chọn bức họa làm quà tặng.
“Con nhận đi”. Lý phu nhân cười gật đầu. “Thím của con có không ít đồ quý đâu, bức họa này có tính là gì?”.
Lý phu nhân đã nói vậy, Đường Uyển cũng không từ chối nữa, nhận quà
gặp mặt của Tống phu nhân, tiếp tục dâng trà mời những người khác, có
Tống phu nhân mở đường, vài vị phu nhân không coi trọng Đường Uyển cũng
âm thầm giấu những món quà đơn bạc keo kiệt chuẩn bị sẵn về, gỡ ngay
trang sức trên người làm quà tặng, vừa có vẻ vô cùng thân thiết cũng
không tỏ ra keo kiệt, nhìn chung là giữ thể diện cho bản thân và nể mặt
mũi nhà họ Triệu.
“Bà chị thật là có phúc, cưới được cô con dâu đẹp như tiên trên trời, lại có tài danh”. Đương nhiên, không phải ai cũng hòa nhã, ví dụ như em gái của Lý phu
nhân – tiểu Lý phu nhân – từ Lâm An đến tham gia hôn lễ, Đường Uyển đi
đến trước mặt bà ta, chưa bắt đầu dâng trà đã nghe bà ta phun ra một câu âm dương quái khí như vậy.
“Đây là em gái thứ xuất của mẹ, đến Lâm An lo chuyện gia đình”. Lý phu nhân giới thiệu đơn giản, thần sắc lạnh nhạt, giống như không
muốn để Đường Uyển tiếp xúc nhiều với vị tiểu Lý phu nhân này.
Tiểu Lý phu nhân mặt lúc nào cũng giả bộ cười vui, Đường Uyển không
lạ gì, tiểu Lý phu nhân cũng đến tham dự hôn lễ, nhưng nàng khá bất ngờ
là lại gặp bà ta ở đây. Tiểu Lý phu nhân tuy là em gái Lý phu nhân,
nhưng là thân phận thứ xuất, quan hệ với Lý phu nhân chỉ có thể xem là
có biết mặt nhau, chồng bà ta là thương nhân của cải giàu có, Lý phu
nhân cố kị thân phận, không muốn qua lại quá mức thân mật.
Thứ khắc sâu vào trí nhớ của Đường Uyển chính là tiểu Lý phu nhân có
vài cô con gái, cuộc đời tiểu Lý phu nhân hận nhất bản thân thân phận
không đủ cao, chẳng thể gả vào hào môn thế gia, khát vọng lớn nhất là gả con đến nhà quan lại, đương nhiên nếu gả cho dòng dõi hoàng thất lại
càng tốt, Triệu Sĩ Trình chính là đối tượng sáng giá. Bà ta cũng đủ biết điều, con gái bà ta có tốt mấy cũng là xuất thân thương nhân, bà ta chỉ mong cho con gái đi làm thiếp ở nhà họ Triệu thôi, nhưng Lý phu nhân e
ngại dính líu đến bà ta, tị còn không kịp, sao chịu nhận lời. Kiếp trước khi Đường Uyển còn sống, tiểu Lý phu nhân chưa bao giờ bỏ ý định đưa
con gái đi làm thiếp cho Triệu Sĩ Trình, chính là đời này rất nhiều
chuyện đều đã đổi khác, không biết liệu trò khôi hài ở kiếp trước có lặp lại hay không.