Đường Về - Ngải Ngư

Chương 102

Edit: Mây

Vệ Thụ và Lâm Hòa có WeChat của nhau.

Vệ Thụ và Lâm Hòa có quen biết.

Đây là điều mọi người đang nghi ngờ.

Làm thế nào mà đại thần của hai giới hoàn toàn khác nhau lại có thể thêm WeChat của nhau?

Chẳng lẽ…… Hai người thông qua nhóm kịch truyền thanh lén liên lạc riêng với nhau?

Thủy Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng vừa nghịch ngợm vừa tò mò nói đùa: “Hai vị lão sư, xin vui lòng kể câu chuyện xưa của hai người.”

Vệ Thụ còn chưa nói gì, Lâm Hòa rất vui vẻ cười nhạt giải thích: “Mấy ngày trước tôi bị cảm nắng ngất xỉu, thầy Vệ tình cờ gặp được, đã đưa tôi đến bệnh viện.”

“Oa……” Thất Thất kinh ngạc cảm thán nói: “Trùng hợp như vậy sao! Thầy Vệ và cô Mộc thật có duyên!”

Vệ Thụ lại mím môi, liếc mắt nhìn về phía khác.

Dùng cái này để che giấu sự gượng gạo của mình.

Hình như là rất có duyên.

Ngay cả số điện thoại anh mới mua cũng có liên quan đến cô.

“Vậy nói cách khác mấy ngày hôm trước hai người đã biết nhau rồi?” Đường Đỏ cũng tò mò hỏi.

“Không phải, không biết.” Lâm Hòa cười cười, liếc mắt nhìn Vệ Thụ, tiếp tục trả lời Đường Đỏ nói: “Vừa rồi nhìn thấy, mới biết được người giúp tôi chính là thầy Vệ.”

Vệ Thụ cụp mắt xuống, không nói chuyện.

Anh không phải, ngày anh cứu cô anh đã đoán được ngay có thể cô là Mộc Mộc Hòa.

“Nào nào nào, chúng ta ngồi bên này,” Thủy Nguyệt lôi kéo Lâm Hòa đi đến khu nghỉ ngơi, một đám người xôn xao tìm chỗ ngồi xuống.

Vệ Thụ lảng vảng cuối cùng lại không có chỗ, anh đành tùy ý ngồi trên tay vịn sô pha, lại rất khéo lại dựa vào gần Lâm Hòa.

Người đàn ông cúi đầu, lập tức nhìn thấy trên ngón giữa tay trái của Lâm Hòa đeo một chiếc nhẫn.

Cô khẽ mím môi, đang ở dùng ngón trỏ bấu chặt vào chỗ ngón tay cái, cơ thể hình như hơi cứng đờ, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, rất căng thẳng.

Không được tự nhiên?

Vệ Thụ khẽ nhíu mày.

Nhóm người Thủy Nguyệt còn đang bàn chuyện buổi tối muốn đi đâu liên hoan.

“Lục Gia Chủy!” Không biết giọng nói của ai vang lên.

Vệ Thụ ho khan, bỗng nhiên mở miệng nói: “Không phải chiều nay còn phải làm việc sao? Cứ gác sang một bên rồi nói chuyện phiếm?”

Người không được tự nhiên Lâm Hòa như là được cứu, cô cắn thịt mềm trong miệng quay đầu lại ngẩng mặt lên nhìn về phía anh.

Ánh mắt của Vệ Thụ và cô giao nhau, hai người đều chuyển hướng rất nhanh, quay đầu sang một bên.

Thủy Nguyệt vỗ đùi, “Ai da” một tiếng, cười tủm tỉm nói với Lâm Hòa: “Hôm nay là muốn để cho cô Mộc nghe trực tiếp cảnh Thượng Quan Lâm và Sương Linh tạm biệt nhau.”

“Cái gì, chúng ta thu trước? Chuyện ăn cơm này nói sau vậy.”

Lúc này một đám người mới lục tục đứng dậy, mỗi người trở về vị trí của mình.

Lâm Hòa cũng đứng dậy theo, bước chân không nhanh không chậm đi về phía trước, Vệ Thụ đi theo phía sau cô, rõ ràng nhìn thấy cô thở ra một hơi thật sâu, bả vai nhấc lên cũng từ từ hạ xuống.

Thất Thất và Đường Đỏ chen chúc đến chỗ chị gái nhỏ giám chế xem góp vui, đạo diễn Thủy Nguyệt thì dẫn theo Lâm Hòa, Vệ Thụ và Khương Mộng Kỳ vào phòng thu âm.

Thủy Nguyệt đưa cho Lâm Hòa một cái tai nghe, bảo cô đeo lên.

Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, Thủy Nguyệt ở bên ngoài nhìn Vệ Thụ và Khương Mộng Kỳ qua cửa kính trong suốt, hỏi: “Thầy Vệ và Khương Khương chuẩn bị xong chưa?”

Một giây sau tai nghe của Lâm Hòa truyền đến giọng nói cuốn hút của người đàn ông: “Được rồi.”

Ngón tay cô cuộn lại, nắm chặt.

Thủy Nguyệt lại nói: “Được rồi, ghi âm, có thể bắt đầu rồi!”

Cảnh của đoạn này là trước khi Thượng Quan Lâm xuất chinh đã đến thanh lâu tìm Sương Linh để từ biệt, hắn đưa ngọc bội của mình cho nàng, dặn dò nàng không cần chờ hắn.

“A Linh.”

Ngay sau đó Khương Mộng Kỳ lập tức tiếp lời, giọng của nàng nhẹ dàng và tao nhã, ẩn chứa sự kinh ngạc: “Thượng Quan công tử? Hôm nay sao lại đến đây?”

“A Linh,” Hắn hơi chút dừng lại một chút, như là không muốn nói gì nữa, nhưng lại không thể không nói ra: “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”

“Gì…… Chuyện quan trọng gì?” Ngữ điệu của Khương Mộng Kỳ như là đã nhận ra hắn đang nghiêm túc, cũng cảm thấy nặng nề và bất an.

“Ta phải theo phụ thân xuất chinh, ngày mai lập tức khởi hành.”

“Hiện giờ gia quốc loạn lạc, biên quan vô cùng náo loạn, ta làm con trai của tướng lĩnh, tất nhiên là phải dẫn binh xuất chiến.” Giọng của nam nhân hồn hậu, bao la và hùng vĩ, rồi lại xen lẫn sự lo lắng về thế cục giương cung bạt kiếm hiện nay.

Tạm dừng một lát, Khương Mộng Kỳ không lên tiếng, Vệ Thụ gọi: “A Linh?”

“Thượng Quan công tử sẽ bình yên trở về sao?” Giọng của nàng nhẹ đến mờ ảo, gần như làm cho người ta không nắm bắt được.

“Không biết.” Nam nhân thở dài, tiếp tục nói: “Cho nên những lời tiếp theo của ta, ngươi nhất định phải nhớ kỹ trong lòng.”

“Miếng ngọc bội này ngươi nhận lấy giữ dùng khi cần thiết,” Lời nói của hắn vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ: “Đương nhiên là ta mong kiếp này của ngươi luôn bình yên thuận lợi, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng kịp thời ứng phó.”

“Công tử……” Giọng của nàng mang theo tiếng khóc nức nở.

“A Linh,” Giọng của hắn dịu dàng như là nhẹ nhàng dỗ dành, ngay sau đó lại lý trí và bình tĩnh nói với nàng: “Lần này ta đi, không biết ngày về, sinh tử không biết, nếu có lương duyên, ngươi chớ chờ ta.”

Nàng khẽ hít hít mũi, cố gắng ổn định giọng nói, vừa mềm mại vừa kiên định trả lời: “Công tử chỉ cần yên tâm đi, Sương Linh sẽ ở đây, chờ ngày nào đó công tử đại thắng trở về, sẽ chuẩn bị sẵn sàng rượu ngon đồ ăn ngon, chờ công tử đến đây, đàn múa vì công tử.”

“Đến lúc đó, miếng ngọc bội này, A Linh cũng sẽ trả lại cho công tử.”

“Ai,” Hắn thở dài, “Ngươi tội gì phải như vậy?”

“Công tử,” Nàng kiên định nói: “Có thể mong công tử trở về, là chuyện may mắn nhất đời này của A Linh.”

……

Lâm Hòa đeo tai nghe, xem hết cảnh này không bỏ sót một câu nào.

Đồng thời, nước mắt cũng đã sớm rơi đầy mặt.

Lúc trước tạo ra tình tiết chia tay này, là vì tiếc nuối của mình.

Bởi vì cô và Lăng Duyên ngay cả tạm biệt cũng không có.

Bởi vì rơi vào tình cảnh, hốc mắt Thủy Nguyệt cũng đỏ bừng, cảnh này cô ấy vẫn luôn không lên tiếng cắt ngang, là bởi vì Vệ Thụ và Khương Mộng Kỳ phối rất tốt, bất luận là cảm xúc của nhân vật, hay là trong giọng nói, đều không thể bắt bẻ.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Vệ Thụ đặt kịch bản xuống, lấy từ trong túi mình ra một túi khăn giấy đưa tới trước mắt Lâm Hòa vừa mới tháo tai nghe xuống.

Lâm Hòa thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn……”

Vệ Thụ hơi mím, không nói gì.

Sợ anh vừa nói chuyện thì cô sẽ càng khóc lợi dữ dội hơn.

Sau khi anh đưa khăn giấy cho cô thì lập tức đi sang bên cạnh uống nước, Thủy Nguyệt cũng thoát ra khỏi cảnh diễn kia, cười trêu chọc Vệ Thụ: “Không phát hiện nha, thầy Vệ cũng biết quan tâm đến người khác?”

Vệ Thụ lườm cô ấy một cái, ngửa đầu uống liên tục hết một ly nước, khi uống nước yết hầu người đàn ông không ngừng trượt lên xuống, vừa trêu ngươi vừa gợi cảm.

Chẳng qua Lâm Hòa không nhìn thấy, ngay khi cô quay lưng về phía anh, trong tay cầm một tờ khăn giấy, dường như đang ngẩn người.

Sau đó Vệ Thụ và Khương Mộng Kỳ lại vào phòng thu, Lâm Hòa ngồi ở bên ngoài, xuyên qua lớp kính sạch sẽ nhìn anh.

Mỗi lần vừa nghe đến giọng của anh sẽ nhớ tới Lăng Duyên, nhưng khi nghe nhiều, càng về sau sẽ càng cảm thấy, sự khác biệt trong giọng của bọn họ còn rất rõ ràng.

Kỳ thật chỉ là âm sắc giống nhau mà thôi, nhưng giọng điệu nói chuyện, thói quen nhấn vào cuối câu, đều hoàn toàn không giống nhau.

Anh nói càng nhiều, càng để lộ ra nhiều điểm khác biệt với Lăng Duyên.

Vệ Thụ chỉ là Vệ Thụ.

Khi cảnh thứ hai bắt đầu thu, Lâm Hòa nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi bàn đạo diễn.

Những người khác trong phòng làm việc đều đang bận rộn, một mình cô đi ra khỏi phòng làm việc, đứng ở chỗ râm mát bên cạnh cửa.

Tuy rằng đã hơn ba bốn giờ chiều, nhưng ánh nắng mặt trời mùa hè vẫn còn rất gay gắt.

Ngay cả cơn gió thổi qua cũng như là một làn sóng nhiệt.

Lâm Hòa để cảm xúc ổn định lại một lúc, sau đó lấy điện thoại ra.

Cô mở một cái app ra, tìm được một nhà hàng ở gần Lục Gia Chủy, gọi điện thoại đến.

“Alo, xin chào, tôi muốn đặt một phòng riêng.”

“Ừm, tám người là được.”

“Được, cảm ơn.”

Lâm Hòa lịch sự và dịu dàng nói chuyện điện thoại xong, thở phào nhẹ nhõm, sau khi đặt đồ ăn ở nhà hàng này. Giải quyết xong chuyện bữa tối, Lâm Hòa rời khỏi app ăn uống, nhìn thấy người phụ trách của công ty mua lại《Bán sinh linh》sản xuất phim gửi tin nhắn qua WeChat.

【Cô Lâm, tiến độ kịch bản đến đâu rồi? Có thuận lợi không?】

Lâm Hòa cụp mắt, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, trả lời đối phương:【Hoàn thành hai phần ba rồi, xem như thuận lợi.】

Vừa mới gửi tin nhắn này đi, một cuộc điện thoại đến ngay sau đó, Lâm Hòa nhìn ID người gọi, sau vài giây chần chờ, vẫn là nghe máy.

“Alo, mẹ.” Cô nhẹ giọng gọi một tiếng.

Bà Hà ở đầu bên kia điện thoại quan tâm hỏi: “Hòa Hòa, gần đây có khỏe không?”

Lâm Hòa “Ừm” một tiếng, “Khá tốt.”

“Có thời gian rảnh về nhà không?” Bà Hà mong chờ hỏi, rồi sau đó lại nói thêm: “Nếu con không rảnh thì mẹ và ba con sẽ cùng đến thăm con.”

“Chỉ đến thăm con thôi, không quấy rầy công việc của con đâu, đến lúc đó con cứ làm việc của con.”

Lâm Hòa nói: “Không bận, lát nữa con sẽ đặt vé, mấy ngày nữa sẽ về.”

“À, được.” Trong giọng nói của bà Hà ẩn chứa ý cười.

……

Sau khi Vệ Thụ thu xong một cảnh không nhìn thấy Lâm Hòa đâu, còn tưởng rằng cô đã đi rồi, mình muốn trốn ra ngoài hút điếu thuốc, kết quả gặp được cô đang ở trong góc râm mát gọi điện thoại.

Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ nhàng, còn có một chút ngoan ngoãn và mềm mại, hoàn toàn đối lập với sự lễ phép và lạnh nhạt khi ở trước mặt bọn họ.

Mái tóc của cô bay phất phơ trong gió, Vệ Thụ thấy cô đưa tay lên vuốt tóc ra phía sau, đôi môi đỏ khẽ mở ra, ngữ điệu có sự bất đắc dĩ: “Vâng, con biết rồi.”

“Vâng, tạm biệt.”

Lâm Hòa nói chuyện điện thoại xong quay người lại, lập tức nhìn thấy Vệ Thụ đứng ở bậc thang cửa  nhìn cô.

Trong miệng người đàn ông ngậm điếu thuốc, anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt khẽ híp lại, trên người mặc một bộ đồ áo trắng quần đen đơn giản, kết hợp với vẻ mặt lúc này của anh, càng thoải mái và phóng khoáng hơn, thậm chí…… Lưu manh.

Cảm giác nhẹ nhàng và tinh tế của lần đầu gặp mặt mấy ngày trước không còn sót lại chút gì.

Ánh mắt hai người giao nhau, Vệ Thụ lập tức lấy lại tinh thần, anh giải thích: “Tôi ra đây…… Hút thuốc.”

Nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, sửa lại lời nói: “Ngậm chơi, đỡ ghiền.”

Lâm Hòa nhìn ra anh đang lo lắng cho mình, liền cười nhạt nói: “Không sao đâu, anh cứ hút đi, bạn trai tôi……”

Giọng nói đột nhiên im bặt, cô ngơ ngẩn một lúc rồi sau đó mím môi, không nói tiếp nữa.

Thói quen đúng là một thứ đáng sợ.

Vệ Thụ bước từ trên bậc thang xuống, đứng bên cạnh Lâm Hòa, anh nghiêng đầu nhìn về phía đôi mắt ửng đỏ của người phụ nữ, nhìn cô ở trước mặt anh giả vờ tự nhiên không có việc gì, không hiểu sao trái tim lại xuất hiện một loại cảm giác khác thường.

Giống như có một cây kim đầu nhọn đâm sâu vào trái tim anh, mỗi lần nhảy lên, mũi kim sẽ đâm vào trái tim.

Cảm giác đau đớn rất nhỏ kéo dài không dứt, liên tục không ngừng tra tấn anh.

“Cô……” Anh không thể nào khống chế lời nói và việc làm của mình, rất lỗ mãng hỏi thành lời: “…… Có bạn trai rồi?”

“Hiện tại không có.” Khóe miệng cô hơi nhếch lên, ý cười chua xót, âm thanh nói ra hơi run rẩy, dường như có tiếng khóc nức nở.

“Cô Mộc cảm thấy, tình chị em thế nào?” Vệ Thụ giống như chỉ nói chuyện phiếm thuần túy, bình tĩnh hỏi ra.

Lâm Hòa không suy nghĩ gì sâu xa, chỉ coi anh đang giúp cô thoát khỏi đề tài vừa xấu hổ vừa đau lòng này, cũng rất cảm ơn anh đã không tiếp tục truy hỏi nữa.

Cô hít hít mũi, đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, hơi thất thần nhẹ giọng trả lời: “Cũng khá tốt.”

Vệ Thụ nhớ rõ hình như Thủy Nguyệt đã từng nhắc đến một lần, nói ba năm trước Mộc Mộc Hòa tốt nghiệp đại học khi 23 tuổi, năm nay chắc là 26 tuổi.

Mà anh, nhỏ hơn cô một năm.

Không bài xích…… Là tốt rồi.

NOTE: Những xưng hô “ta – người” hay “hắn – nàng” đều là edit theo cốt truyện cổ trang mà nữ chính viết chứ không phải mình edit sót mọi người không thắc mắc nhé!

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment