Đường Về - Ngải Ngư

Chương 110

Edit: Mây

Đêm giao thừa.

Lâm Hòa ăn cơm tất niên cùng ba mẹ xong, đang ngồi ở trong phòng khách xem Xuân Vãn.

Điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên yêu cầu trò chuyện video.

Lâm Hòa nhìn màn hình điện thoại, vội vàng cầm lấy điện thoại đi lên tầng.

Bà Hà cười tủm tỉm nhìn con gái đi lên trên tầng nghe điện thoại video mà như chạy trốn, hơi tò mò, hưng phấn nói với ba Lâm: “Lão Lâm, tôi đoán con gái lại yêu đương rồi.”

Ba Lâm xem TV không chớp mắt, không nói gì, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

“Này,” Bà Hà huých huých ba Lâm, “Nói chuyện với ông đó, có nghe không!”

Ba Lâm thở dài, thản nhiên nói: “Khá tốt.”

Bà Hà liếc mắt nhìn ông, khóe miệng mang theo nụ cười chế nhạo, ghét bỏ nói: “Giả vờ cái gì, trong lòng ông không biết vui vẻ đến mức nào rốt cuộc con gái cũng chịu tiến về phía trước rồi!”

Qua một lát, ba Lâm mới hơi lo lắng, sốt ruột hỏi bà Hà: “Bà nói xem, nếu là Hòa Hòa lại tìm một cảnh sát hoặc là quân nhân thì làm sao bây giờ?”

Bà Hà sửng sốt, “Ông là nói…… Con bé dựa theo tiêu chuẩn của Lăng Duyên để tìm?”

“Ôi,” Bà Hà bất đắc dĩ nói: “Người ra đi thì là ra đi, đau khổ vẫn là người ở lại.”

Trong lúc hai người ở dưới tầng lo lắng cho Lâm Hòa, còn Lâm Hòa thì đang ngồi ở mép giường trong phòng ngủ gọi video với Vệ Thụ.

Ngày đó sau khi anh hôn cô thì không kiềm chế được lại tỏ tình một lần nữa.

Lâm Hòa cũng không biết vì sao mình mơ mơ màng màng đồng ý  anh.

Lúc ấy quả thật là đầu óc cô không tỉnh táo lắm, chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã muộn rồi.

Cho nên lúc này, bọn họ đã biến thành bạn trai bạn gái.

Chẳng qua Lâm Hòa vẫn chưa thích ứng với thân phận đột nhiên thay đổi này lắm, mấy ngày nay khi gọi video với anh ngược lại thấy hơi gượng gạo.

“Ngày nào trở về Bắc Kinh?” Trong video Vệ Thụ dựa vào bên cửa sổ, tư thế rất tùy hứng, trên người người đàn ông mặc một chiếc áo len màu xám nhạt.

Lâm Hòa nhẹ giọng trả lời: “Vẫn chưa biết.”

Rồi sau đó lại hỏi: “Anh thì sao? Khi nào trở về Thượng Hải?”

“Chắc là mùng bảy.” Vệ Thụ cười nói, “Còn mấy ngày nữa, nếu em chưa về thì anh sẽ đến chỗ em chơi.”

Lâm Hòa chớp chớp mắt, rồi sau đó mỉm cười nói: “Được nha, anh đến em sẽ dẫn anh đi ăn hải sản.”

“Nhân tiện có thể thưởng một cái ôm không?” Anh nghiêng đầu, nhếch môi cười.

Lâm Hòa đỏ mặt, không ngờ anh sẽ nói ra yêu cầu như vậy.

Nhưng cô vẫn gật đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Vệ Thụ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, “Thưởng thêm một nụ hôn?”

Lâm Hòa thẹn thùng, giận dỗi nói: “Vệ Thụ!”

Anh rất thích cô gọi tên của mình, không biết vì sao, cũng không có nguyên do, chỉ là thích.

Lâm Hòa bị anh làm cho mặt đỏ tai hồng vội vàng muốn tắt video, Vệ Thụ bật cười, cũng không ép cô tiếp tục trò chuyện cùng mình nữa, trước khi tắt video chỉ nói với cô một câu: “Mộc Mộc, đêm giao thừa vui vẻ.”

Nhưng mà, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp thay đổi.

Vệ Thụ cũng không tới tìm Lâm Hòa.

Bởi vì ông nội Vệ THụ đổ bệnh phải nằm viện, anh không thể dành ra thời gian đến Thiên Tân tìm cô chơi.

Chuyện này đến tối mùng năm Lâm Hòa mới biết được.

Ngày mai là một ngày nghỉ cuối cùng trong kỳ nghỉ của Vệ Thụ, mà anh lại đang ở ngoài phòng phẫu thuật chờ ông nội anh làm phẫu thuật.

Lâm Hòa đột ngột đưa quyết định mùng sáu trở về Bắc Kinh.

Đến trưa hôm sau, Lâm Hòa về đến  nhà, cô gọi người dọn dẹp đến đây quét tước vệ sinh, còn mình thì nhắn tin trên WeChat hỏi Vệ Thụ mấy giờ ca phẫu thuật của ông nội sẽ kết thúc.

Vệ Thụ nói chắc là hai giờ chiều có thể ra khỏi phòng phẫu thuật.

【,: Anh có muốn ở lại bệnh viện trông  chừng không?】

【W: Không cần, phẫu thuật thành công xác định ông nội không có việc gì thì anh sẽ lập tức về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai phải về Thượng Hải bên kia.】

Lâm Hòa đáp một tiếng, nghĩ thầm vậy chắc là buổi tối anh sẽ có thời gian.

Vì thế không nhịn được hỏi【Vậy…… Muốn cùng nhau ăn cơm không?】

Hình như Vệ Thụ ngây ngẩn cả người, Lâm Hòa nhìn thấy trên giao diện trò chuyện dừng lại ở “Đối phương đang nhập…” Một lúc lâu, anh mới trả lời lại.

【W: Em đang ở đâu?】

Lâm Hòa nói:【Bắc Kinh, em đã về rồi.】

Rồi sau đó cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, có thể là lời nói phát ra từ trái tim, cũng như là muốn để cho anh có được một chút an ủi, lại thêm một câu:【Muốn gặp anh, có được không?】

Vệ Thụ thụ sủng nhược kinh, anh đang ngồi trên ghế chờ bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện chợt đứng lên, làm cho những người khác còn tưởng rằng ca phẫu thuật của ông nội đã kết thúc.

Vệ Thụ chỉ hận không thể lập tức chạy như bay đến bên cạnh cô.

Nhưng mà anh còn phải đợi nội kết thúc ca phẫu thuật, sắp xếp tốt mọi chuyện ở bệnh viện.

Vệ Thụ đi sang bên cạnh, đến một nơi yên tĩnh gửi tin nhắn thoại sang cho Lâm Hòa.

“Đương nhiên là được rồi, Mộc Mộc em chờ anh, tối nay anh đến tìm em.”

Lâm Hòa nghe được tin nhắn thoại trả lời của anh, giọng của người đàn ông hơi khàn khàn lộ ra sự vui vẻ rõ ràng, khóe môi không kìm được cong lên.

Lúc chiều tối, Lâm Hòa đi ra ngoài đến siêu thị mua sắm đồ đạc, lúc xách theo đồ về nhà đến trước tòa nhà thì nhìn  thấy Vệ Thụ.

Dáng người đàn ông cao lớn, anh ăn áo khoác dài màu đen, hai tay đút vào túi đứng ở ven đường, giống như một cây bạch dương thẳng tắp.

Lâm Hòa còn chưa mở miệng gọi anh, giống như là tâm linh tương thông cảm nhận được, anh quay đầu nhìn lại.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Hòa, Vệ Thụ lập tức nhấc chân bước nhanh về phía cô.

Ngay sau đó, Lâm Hòa bị anh ôm chặt ở trong lòng.

Đôi mắt Lâm Hòa mở hơi to hơn một chút, cô xách theo nguyên liệu nấu ăn trong tay đứng yên tại chỗ, để mặc cho anh ôm mình.

Lồ/ng ngực người đàn ông rất ấm áp, cô hơi sững người, một lát sau mới mở miệng, khẽ gọi anh: “Vệ Thụ.”

Vệ Thụ từ từ buông cô ra, rất tự nhiên nhận lấy hai túi đồ cô xách trong tay.

Bên ngoài còn gió thổi mạnh, rời khỏi lồ/ng ngực anh làm cho Lâm Hòa không nhịn được rùng mình, cô hít hít cái mũi đỏ bừng vì lạnh, nhẹ giọng nói với anh: “Đi thôi.”

Vệ Thụ liền đi theo cô vào trong tòa nhà, lên thang máy.

Lúc này không có ai khác, trong thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ.

Vệ Thụ vẫn luôn im lặng không nói gì quay đầu lại, cụp mắt nhìn thẳng vào cô.

Lâm Hòa bị anh nhìn không thể hiểu được, hơi mất tự nhiên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Bỗng nhiên anh khom lưng, tiến đến, gần như sắp hôn lên môi cô.

Cả người Lâm Hòa đều dán lên tấm kim loại, cô rất căng thẳng nhìn thẳng vào anh, bất giác khẽ cắn môi dưới.

Cuối cùng Vệ Thụ cũng không nhịn được nữa, mổ nhẹ lên môi cô một cái.

Hàng lông mi của Lâm Hòa giống như cánh bướm vỗ, phe phẩy.

Cô hơi xấu hổ quay đầu sang một bên, Vệ Thụ vừa muốn đứng dậy, Lâm Hòa lại quay đầu lại, như là cố gắng lấy dũng khí rất lớn, nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt anh.

Vệ Thụ sững sờ, cơ thể người đàn ông cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

Thang máy đã đến tầng 20, cửa chậm rãi mở ra, Lâm Hòa bước nhanh ra ngoài trước, giống như con thỏ chạy trối chết.

Vệ Thụ đuổi theo phía sau, anh xách theo đồ đạc đi phía sau cô, đi theo cô vào nhà.

Lâm Hòa vừa mới thay dép lê, người đã bị anh ôm chặt từ phía sau.

Vệ Thụ đặt nguyên liệu nấu ăn sang bên cạnh, giang tay ra ôm chặt cô.

“Mộc Mộc,” Anh ghé sát vào bên tai cô thấp giọng gọi, giọng nói dịu dàng lưu luyến, lại gọi cô một tiếng: “Mộc Mộc.”

“Nhớ anh?”

Hàng lông mi như lông quạ của Lâm Hòa không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau, cô mới “Ừm” một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Vệ Thụ lập tức quay mặt cô sang, để cho cô tựa vào mình, cúi đầu hôn lên.

Lâm Hòa căng thẳng đến nỗi cả người cứng đờ, cô bị anh ôm vào lòng, lông mi run rẩy lung tung, môi bị anh quấn lấy không buông ra, trên cánh môi truyền đến sự cọ xát mềm mại làm cho cô gần như mất đi lý trí.

Sau đó Vệ Thụ xoay người cô lại, để cho cô đối diện với mình, nụ hôn cũng càng sâu hơn.

Trên người Lâm Hòa mặc chiếc áo lông vũ mềm mại, cô vừa khẽ cử động, sẽ có tiếng vải dệt cọ xát vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Lâm Hòa cảm thấy hơi khó thở, cô dùng tay để trên ngực anh, đẩy anh ra một chút, nhưng không đẩy ra được.

Không biết qua bao lâu, Lâm Hòa cũng cho rằng mình sắp ngất đi rồi, Vệ Thụ mới từ từ dừng lại.

Anh ôm khuôn mặt ửng đỏ của cô vùi vào trong lòng, cằm cọ lên mái tóc mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp, khàn khàn và gợi cảm vang  lên trên đỉnh đầu cô.

Lâm Hòa nghe được anh nói: “Anh cũng rất nhớ em, Mộc Mộc.”

Cô thở hổn hển, ngượng ngùng đến mức vùi mặt vào trước ngực anh, rất lâu sau mới trở lại bình thường

Đêm nay Vệ Thụ nhất định phải tự mình ra tay, nói để Lâm Hòa nếm thử tay nghề của anh.

Lâm Hòa không lay chuyển được anh đành phải để mặc anh vậy.

Cuối cùng Lâm Hòa thật sự có lộc ăn một bữa.

Không ngờ Vệ Thụ thế mà thật sự nấu cơm rất ngon.

Năm sau quyển sách ngôn tình cổ trang《Bán sinh linh》của Lâm Hòa cũng bắt đầu được bày bán.

Lâm Hòa nhận được mẫu sách trước vào giữa tháng năm, sau đó lập tức gửi sách cho bạn bè.

Trên mỗi một quyển sách được tặng đều có chữ ký và lời chúc dành cho đối phương.

Tất cả mọi người đều nhận được chữ ký đặc biệt của Lâm Hòa.

Chỉ có Vệ Thụ không có.

Mọi người trong phòng làm việc sôi nổi cầm cầm sách đọc lời nhắn nhủ Lâm Hòa viết cho bọn họ đọc cho nhau nghe, Vệ Thụ hai tay trống trơn đứng bên cạnh, nhíu mày nhìn chiếc hộp trống không, không thể tin được hỏi: “Thật sự không có của tôi sao?”

Thủy Nguyệt cười an ủi anh: “Không cô Mộc muốn tìm một cơ hội tự mình tặng cho anh đó!”

Vệ Thụ không nói gì, chỉ mím môi tránh đi.

Ngay khi anh trốn ra ngoài phòng làm việc một mình hút thuốc suy nghĩ xem có phải là Lâm Hòa đã quên chữ ký đặc biệt của anh hay không, điện thoại truyền đến âm thanh thông báo tin nhắn.

Vệ Thụ mở ra, nhìn thấy Vệ Lâm gửi ảnh sách có chữ ký của cô, còn có cả tiếng thét chói tai của em gái.

Vệ Thụ càng buồn bực.

Vệ Lâm cũng đã nhận được, anh thì sao?

Sẽ không thật sự quên đâu, phải không?

Vệ Thụ không nhịn được gọi điện thoại cho Lâm Hòa.

Chỉ là……

Cho đến khi tự động cúp máy cô cũng không nghe máy.

Anh gọi lại vài lần, Lâm Hòa cũng không nghe máy.

WeChat cũng giống vậy, tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, tất cả các cuộc gọi đều không nhận.

Vệ Thụ nhíu mày thật chặt.

Làm gì vậy?

Sao lại không nghe điện thoại?

Lúc này Lâm Hòa đang ở nghĩ trang.

Coo đứng ở trước bia mộ của Lăng Duyên, trong tay ôm một bó hoa.

Người phụ nữ cụp mắt nhìn ảnh chụp người đàn ông mặc đồng phục đặc cảnh, hơi cong môi cười nhạt.

Lâm Hòa đặt bó hoa trước bia mộ anh, rất nhẹ nhàng nói với Lăng Duyên: “Lăng Duyên, đây là lần cuối cùng em đến thăm anh.” “Cảm ơn anh đã đến với cuộc đời em.”

Những điều đó qua đi, mặc kệ là vui vẻ tốt đẹp, hay là đau lòng khổ sở, đều sẽ trở thành quá khứ.

Về sau, em chỉ muốn nhìn về con đường phía trước, quý trọng người hiện tại, ôm chặt người trước mắt.

Sau khi Lâm Hòa đi ra khỏi nghĩa trang mới lấy điện thoại ra, không ngờ tất cả cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc đều là Vệ Thụ liên lạc với cô.

Các cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc và điện thoại WeChat đã lần lượt bị tự động cúp máy.

Lâm Hòa để điện thoại ở chế độ im lặng, mở âm lượng lên.

Vừa rồi ở nghĩa trang, cô không muốn làm ồn ào ảnh hưởng đến những người yên nghỉ ở đây, cho nên đã tắt âm lượng điện thoại đi.

Vì vậy cũng không biết Vệ Thụ gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như vậy.

Lâm Hòa lập tức gọi điện thoại lại cho Vệ Thụ, đối phương nghe máy rất nhanh, giọng nói lo lắng của người đàn ông từ trong ống nghe truyền tới, “Mộc Mộc, em làm gì vậy? Sao lại không nghe điện thoại?”

“Thật xin lỗi,” Lâm Hòa chậm rãi giải thích: “Em mới đi từ trong nghĩa trang ra, trước đó tắt chuông điện thoại nên không nghe được.”

Vệ Thụ nghe được hai chữ “nghĩa trang” này im lặng một lúc, không nói gì.

Lâm Hòa sợ anh để ý, tiếp tục giải thích: “Hôm nay là ngày giỗ Lăng Duyên, em đến đây thăm anh ấy.”

“Một lần cuối cùng.”

“Anh đừng để ý.” Lâm Hòa nhẹ giọng lấy lòng nói.

Vệ Thụ bình tĩnh nói: “Anh không để ý.”

“Nhưng em gửi sách cho những người khác, chỉ bỏ quên một mình anh, anh rất để ý.”

Lâm Hòa không nhịn được khẽ cười, giả vờ như thật nói: “Em thật sự đã quên……”

“Chờ em về nhà gửi cho anh, đừng giận.”

Vệ Thụ làm sao có thể không tức giận, anh hầm hừ nói: “Quên đi, em cũng không quan tâm đến anh.”

Lâm Hòa vừa oan uổng vừa uất ức nói: “Sao em lại không quan tâm anh được chứ.”

Anh gượng gạo nói, “Quan tâm anh thì có thể quên phần của anh được sao? Những người khác đều có, chỉ có anh trông mong nhìn theo, hâm mộ muốn chết……”

Lâm Hòa không chịu được nữa mỉm cười, “Đừng giận, trở về em sẽ gửi cho anh ngay.”

Đương nhiên không phải là Vệ Thụ thật sự muốn cãi nhau với Lâm Hòa, anh đâu nỡ, chẳng qua nổi một chút tính tình, để cho cô biết mình đang ghen mà thôi.

Sau một cuộc điện thoại, tâm trạng của Vệ Thụ tốt hơn rất nhiều.

Những người khác có sách thì sao nào, tác giả quyển sách cũng là của anh, anh không cần hâm mộ những người đó.

Tám giờ tối, Lâm Hòa gửi tin nhắn trên WeChat nói cô đã gửi cho anh rồi, bảo anh đến lúc đó nhớ ký nhận.

Vệ Thụ đáp một tiếng, sau đó Lâm Hòa lại nói:【Tối nay em phải họp với đoàn phim mới đến trễ, không thể gọi video với anh được.】

Vệ Thụ rất rộng lượng nói:【Không sao, em cứ làm việc của mình đi.】

Không có Lâm Hòa ở cùng, Vệ Thụ đành phải nhàm chán mở buổi phát sóng trực tiếp ghi âm trả nợ, hiệu suất còn rất cao.

Phát sóng trực tiếp đến 0 giờ Vệ Thụ mới tắt.

Anh vừa định lên giường ngủ, điện thoại lại đột nhiên kêu lên một tiếng, là tiếng thông báo WeChat.

Vệ Thụ cầm lấy điện thoại, người đàn ông vừa mới ngồi xuống mép giường đột nhiên đứng lên, ném điện thoại đi vội vàng chạy ra ngoài phòng ngủ.

Màn hình điện thoại còn dừng ở khung trò chuyện của anh với Lâm Hòa.

Tin nhắn mới nhất là Lâm Hòa gửi đến một phút trước.

【,: Mở cửa.】

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment