Đường Về - Ngải Ngư

Chương 118

Edit: Mây

Cô gái  nhỏ trong lòng thành một khối mềm mại, như là không có xương cốt.

Ngay từ đầu Tưởng Phóng chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó lại từng chút từng chút siết chặt cánh tay và lực, càng ôm càng chặt.

Cho đến khi cô nhẹ nhàng rầm rì thành tiếng, giật mình hoàn hồn lại anh mới biết được mình đã dùng quá sức.

Tưởng Phóng đang định buông cô ra, bỗng nhiên Điền Trà cọ cọ vào trước ngực anh, tựa như một chú mèo con làm nũng với chủ nhân mình vậy.

Thậm chí…… Cô thế mà lại bắt đầu bám lấy anh muốn leo lên trên.

Tưởng Phóng luống cuống.

Anh bắt đầu lùi lại phía sau, không ngừng di chuyển bước chân, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Điền Trà lại không chịu buông tay.

“Điền Trà,” Trong lòng Tưởng Phóng rối bời, đưa tay lên, không dám đụng vào cô, “Em đừng……”

Điền Trà mờ mịt ngửa khuôn mặt đỏ bừng lên, dùng đôi mắt ướt sũng mê ly nhìn anh, ngay sau đó nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, giọng điệu cao hơn, rất vui vẻ gọi anh: “Phóng Phóng! Phóng Phóng ma ma đến rồi!”

Ma ma là cái quỷ gì vậy……

Tưởng Phóng dở khóc dở cười, sau đó không cẩn thận, chân đụng vào bàn trà bên cạnh, đau đến tê dại, làm cho anh ngã thẳng xuống trên sô pha, Điền Trà nắm chặt lấy quần áo anh cũng thuận thế nằm sấp trên người anh.

Tưởng Phóng choáng váng trong chốc lát, rồi sau đó lập tức ngồi dậy, đồng thời còn cẩn thận dùng tay bảo vệ ở sau lưng Điền Trà, sợ cô ngã xuống trên đất.

Ai ngờ Điền Trà lại ngồi ở trên đùi anh, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn ôm lấy gương mặt gầy gò của anh, xoa tới xoa lui, vừa xoa vừa mềm mại gọi anh: “Phóng Phóng, Phóng Phóng ơi……”

Yết hầu của Tưởng Phóng trượt lên xuống, anh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ say khướt ở trước mặt, không biết là vì sao, thế mà đáp lại cô, thấp giọng nói: “Ừm.”

Điền Trà chớp chớp mắt, ngay sau đó lập tức dùng hai cánh tay vòng qua cổ anh, vùi đầu vào cổ anh, vừa buồn bực vừa tủi thân oán thán: “Phóng Phóng, anh đừng khổ sở nha, em sẽ ở bên cạnh anh.”

“Phóng Phóng, Phóng Phóng thật sự xin lỗi  hu hu hu hu, đều là vì em nên anh mới bị mắng, thật sự xin lỗi……”

Tưởng Phóng khẽ thở dài, nói: “Không liên quan đến chuyện của em.”

Điền Trà làm sao có thể nghe lọt tai lời anh nói, hiện tại cô đã say đến mức đầu óc mơ màng.

Cô không nói gì nữa, chỉ là ở cọ tới cọ lui vào cổ anh, thở ra hơi nóng đều phả vào trên làn da anh.

Tưởng Phóng có chút như là ma xui quỷ khiến, một lần nữa ôm chặt cô gái ở trong lòng.

Anh cúi đầu, trán đặt trên bờ vai nhỏ gầy của cô, vùi mặt im lặng.

Thỉnh thoảng Điền Trà sẽ gọi anh một tiếng: “Phóng Phóng, Phóng Phóng ơi……”

Tưởng Phóng cũng thấp đáp lại ngay: “Ừm.” Không biết gọi bao nhiêu lần, cũng không biết đã trả lời bao nhiêu lần.

Hai người không chê phiền phức, người tới tôi đi, giống như như vậy là đã an ủi được nhau.

Không biết vì sao, vào giờ này phút này Tưởng Phóng lại cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có được, như thể tất cả gánh nặng đều được dỡ bỏ trong sự nhẹ nhàng ngắn ngủi này, có thể cho phép anh hít thở một hơi.

Một lúc lâu sau, Điền Trà mơ màng sắp ngủ, còn không biết mệt mỏi mà nỉ non: “Phóng Phóng.”

“Ừm.”

“Ma ma yêu con.”

Tưởng Phóng: “……”

“Em không phải là mẹ tôi, đừng nói lung tung.” Anh nói một cách bất đắc dĩ.

Điền Trà chậm rãi ngẩng cái đầu nhỏ lên, ánh mắt cũng mông lung, nhìn anh, gằn từng chữ: “Ma, ma, yêu, con!”

“Bắn tim!” Nói xong, cô lập tức giơ tay lên, nghiêng đầu tạo thành một trái tim thật lớn ở trên đỉnh đầu.

Trên mặt cô gái nhỏ hiện lên một nụ cười rạng rỡ, còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

Làm cho Tưởng Phóng dở khóc dở cười.

Anh thờ phào nhẹ nhõm, hỏi: “Còn không đi xuống sao?”

Điền Trà lại vội vàng ôm chặt lấy cổ anh một lần nữa, không chịu buông tay, “Sao mà ngay cả ở trong mơ anh cũng không cho em ôm đủ được chứ? Em không muốn xuống, muốn ôm ôm!”

Trong mơ?

Tưởng Phóng không nói nổi nữa rồi.

Cả người anh cứng đờ, từ sau khi ngồi dậy sau anh cũng chưa từng cử động, bị cô ôm như vậy, sống lưng anh cũng căng ra.

“Không chỉ có muốn ôm một cái, em còn muốn hôn hôn.” Điền Trà làm càn cười hì hì nói ra, còn lẩm bẩm nói: “Dù sao cũng là nằm mơ, phải chiếm được hời chứ!”

Tưởng Phóng: “……”

Anh còn chưa kịp đặt cô lên sô pha, Điền Trà đã dùng hai bàn tay nhỏ bé nâng mặt anh lên.

Vẻ mặt của cô gái nhỏ rất nghiêm túc, đôi mắt nai con xinh đẹp chớp chớp, nhìn qua rất vô tội và mềm mại.

“Phóng Phóng! Em đến rồi!” Cô giống như một kẻ ngốc chu môi, chậm rãi tiến đến gần.

Tưởng Phóng mím môi, trái tim trong lồng ngực đập quá mãnh liệt, bên tai đều là tiếng tim đập thình thịch, quấy nhiễu làm cả người anh không được tự nhiên, nhưng lại cứng ngắc không làm được bất kỳ động tác nào.

Anh trơ mắt nhìn cô tiến đến từng chút từng chút một.

Cái miệng nhỏ của cô gái đỏ bừng, giống như một quả anh đào nhỏ khiến người ta thèm nhỏ dãi, không nhịn được muốn cắn một miếng.

Tưởng Phóng biết rõ là cô say, cảm thấy là mình không biết xấu hổ nhưng cũng không muốn né tránh.

Thậm chí anh còn rất mong chờ đối với sự chủ động của cô.

Chẳng qua nụ hôn này cuối cùng cũng không thành hiện thực.

Bởi vì một loạt tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí mập mờ lại nhẹ nhàng này.

Thậm chí làm cho Điền Trà bị say rượu cũng tỉnh táo hơn một chút.

Cô nhìn thấy mình ngồi ở trên đùi anh, cắn chặt môi, vì hoảng loạn mà lăn xuống dưới, ngã vào sô pha, sau đó lập tức vùi đầu vào trong sô pha, giả chết không chịu nhúc nhích.

Tưởng Phóng làm như không có chuyện gì đứng lên, đi tới cửa mở màn hình lên, sau khi nhìn thấy người ngoài cửa là ai, anh đứng yên tại chỗ, không mở cửa.

Người kia gọi là người đại diện của anh.

Người ở bên ngoài ấn chuông cửa một lúc lâu thấy không có ai trả lời, lập tức bắt đầu gọi anh: “Tưởng Phóng? Tưởng Phóng anh biết cậu đang ở bên trong! Mở cửa cho anh đi!”

Điền Trà ngẩng đầu lên từ trên sô pha, bám lấy tay vịn sô pha nhìn về phía huyền quan, phát hiện Tưởng Phóng đứng đờ ra ở đó, bàn tay buông xuống chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, biểu cảm trở nên hờ hững thậm chí là lạnh lẽo.

Tuy rằng Điền Trà say rượu, nhưng vừa rồi ý thức đã bị tiếng chuông cửa gọi về một chút, lúc này cũng không phải là cái gì cũng không biết.

Cô chú ý tới cảm xúc của Tưởng Phóng không ổn, áp lực quanh người đều thấp xuống, bò dậy từ trên sô pha, đi qua, ngửa mặt nhìn về phía anh.

Ánh mắt của cô gái vừa vặn đối diện với đôi mắt đang cụp xuống của Tưởng Phóng, Điền Trà chớp chớp mắt vài cái, bỗng nhiên nhón chân lên, duỗi tay bịt kín lỗ tai anh lại.

Cô cắn cái miệng nhỏ, bởi vì nhón chân mà không thể đứng vững được, có hơi lung lay, giống như là giây tiếp theo cơ thể sẽ không thể đứng thẳng được.

Khoảng cách giữa hai người được kéo gần, Điền Trà chớp chớp đôi mắt long lanh, mở miệng dùng âm thanh vô cùng nhỏ nói với anh: “Không thích nghe thì bịt lỗ tai lại sẽ không nghe thấy.”

Tiếng chuông cửa bên tai vẫn còn vang lên dồn dập, nhưng giọng nói của cô lại rất rõ ràng.

Điền Trà không giữ thăng bằng được cơ thể lung lay một chút, Tưởng Phóng đột nhiên vươn tay ra, nhanh tay ôm lấy được eo cô.

Trong nháy mắt đó, cơ thể của hai người kề sát vào nhau, Tưởng Phóng lùi lại phía  sau hai bước, dựa vào trên tường, Điền Trà ngã thẳng vào trong lòng anh.

Tay cô vẫn còn bịt lỗ tai lại giúp anh.

Tưởng Phóng nặng nề thở ra một hơi, lông mi rũ xuống, nhìn về phía cô gái nhỏ đang dựa vào trong lòng mình.

Dù sao thì cô gái này cũng đã uống rượu, cho dù lúc này không phải là hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng vẫn rất không giống với lúc bình thường.

Cô giống như hoàn toàn không biết cô như vậy quyến rũ như thế nào.

Đôi môi mỏng của Tưởng Phóng khẽ mím lại, rồi sau đó lẩm bẩm: “Em có còn muốn không?”

Điền Trà chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội mờ mịt hỏi: “Muốn cái gì?”

“Hôn……” Cô nuốt nước miếng, không nói nữa.

Chuông cửa vang lên không biết mệt mỏi, người ở bên ngoài dường như không muốn để anh được dễ chịu như vậy, chậm chạp không chịu rời đi, thậm chí còn bắt đầu hung hăng đập cửa, miệng gọi: “Tưởng Phóng, mở cửa cho tôi!”

Tưởng Phóng mắt điếc tai ngơ, anh chỉ nhìn cô gái ở trước mắt cố gắng nhón chân bịt tai lại cho anh này, cô gái này cất giấu ý nghĩ muốn hôn anh vào tận đáy lòng, à anh cũng nổi lên ý nghĩ giống như cô.

Chi là, anh không nên như vậy.

Anh không thể kéo cô vào thời điểm mấu chốt này.

Ngay cả khi…… Cũng nên chờ anh xử lý xong mọi chuyện, xác định có thể bảo vệ được cô, không để cho cô phải chịu tổn thương mới được.

Anh đè nén chút kích động đang ngo ngoe rục rịch kia xuống đáy lòng, vừa mới lý trí muốn buông cô ra, cũng đẩy cô ra.

Kết quả lại đột nhiên mở to hai mắt.

Tưởng Phóng không thể tin nhìn cô gái dán đôi môi anh đào mềm mại lên đôi môi hơi lạnh của anh, trái tim gần như ngừng đập.

Hô hấp cũng không còn nữa.

Cô chỉ là đơn giản làm cho bọn họ môi chạm môi, rồi sau đó lập tức rút lui.

Điền Trà ngửa mặt lên mỉm cười với anh, nhỏ giọng nói với anh: “Anh là nói cái này sao! Cho anh đó!”

Dây đàn trong cơ thể Tưởng Phóng lập tức đứt ra.

Vốn là muốn buông cô ra, cái này cánh tay lại càng siết chặt hơn, anh gần như là siết chặt eo cô làm cho chân cô cũng rời khỏi mặt đất, xoay người, hai người thay đổi vị trí.

Tưởng Phóng nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên.

Bả vai Điền Trà hơi run lên, sự cọ xát trên cánh môi làm căng thẳng nắm lấy lỗ tai của Tưởng Phóng, cầm ở trong tay.

Hai người cứ trốn trong phòng thân mật hôn môi trong tiếng đập cửa hỗn độn và tiếng chuông cửa.

Ồn ào như vậy, bên kia cánh cửa có người đứng, càng tăng thêm kí/ch thích cho nụ hôn này.

Không biết từ khi nào, xung quanh trở về với sự yên tĩnh, chỉ có một âm thanh rất nhỏ còn đang lan tràn.

Người ở bên ngoài đã đi rồi, tiếng chuông cửa cũng dừng lại.

Nụ hôn còn chưa kết thúc.

Khi một nụ hôn kéo dài dừng lại, Điền Trà thở hổn hển, trong mắt ngập tràn ánh nước lấp lánh.

Hô hấp của Tưởng Phóng cũng không ổn định, hơi thở nặng nề.

“Còn tỉnh táo không?” Anh ôm cô vào lòng, thấp giọng nỉ non hỏi: “Ngày mai có còn nhớ không?”

Hay em sẽ chỉ xem nó như là một giấc mơ mà thôi?

Điền Trà nghiêng đầu dựa vào trong lòng anh, lỗ tai kề sát vào ngực trái của anh, có thể nghe được tiếng tim đập của anh một cách  rõ ràng.

Cô có chút kinh ngạc lẩm bẩm: “Phóng Phóng hôn tôi, có phải là sắp tới tôi được ngủ cùng thần tượng rồi không……”

Tưởng Phóng: “……” Hình như là không quá tỉnh táo.

Cô đột nhiên lại ngẩng đầu lên, với khuôn mặt đỏ bừng, chớp chớp mắt rất nghiêm túc hỏi: “Anh muốn ngủ · với fan sao?”

“Em là fan của tôi?”

“Ờ……” Cô cắn cắn môi, “Fan não tàn trung thành đáng tin phấn đều là em.”

“Không phải là fan ma ma là được.”

Đôi mắt Điền Trà chợt lóe lên, vẫn không dám tin tưởng: “Anh thích em sao?”

Tưởng Phóng cụp mắt, vài giây sau im lặng, anh gật đầu, thấp giọng trả lời: “Ừ.” 

Điền Trà như là thụ sủng nhược kinh, lại bắt đầu lẩm bẩm nói một mình: “Phóng Phóng thích tôi à……”

“Vì sao? Bởi vì em nấu cơm ngon sao?”

Điền Trà lại bắt đầu nói nhiều hơn.

“Phóng Phóng, Phóng Phóng thích em à?”

“Ừm, thích.”

“Anh thích điều gì ở em? Thích em nấu cơm cho anh sao?”

“Thích.”

……

“Em buồn ngủ quá đi Phóng Phóng, em muốn đi ngủ.”

“Ngủ đi.”

Điền Trà ngủ thiếp đi, Tưởng Phóng cả đêm không chợp mắt, cứ ngồi ở bên cạnh, nhìn cô cả đêm.

Giống như một người đàn ông si tình.

Sau đó sáng sớm hôm sau, Điền Trà vừa mở mắt, đã nhìn thấy Tưởng Phóng ngồi ở mép giường, nhìn mình không chớp mắt.

Cô mờ mịt mà chớp chớp mắt, rất tò mò hỏi: “À, Tưởng Phóng, sao anh lại ở nhà tôi thế?”

Tưởng Phóng cảm thấy nhẹ nhõm.

Đây là…… Không hề nhớ gì sao?

Anh ho khan một tiếng, có hơi mất tự nhiên nhắc nhở cô: “Đây là nhà tôi.”

Điền Trà đảo mắt nhìn khắp nơi, phát hiện đúng là như vậy.

Cô bò dậy, ngồi ở trên giường, có hơi mờ mịt gãi gãi tóc, lại có chút ngượng ngùng, thấp thỏm hỏi: “Tôi…… Tôi sao lại ở nhà anh thế?”

Tưởng Phóng mím môi, anh cố gắng làm cho mình bình thường, bình tĩnh thấp giọng nói: “Tối hôm qua em chạy tới muốn ôm.”

“À……” Vẻ mặt cô bừng tỉnh hiểu ra, giống như là nhớ tới chuyện tối hôm qua, ngay sau đó lại cắn cắn ngón trỏ, vừa cắn tay vừa hỏi anh: “Vậy đã làm rồi sao?”

Tưởng Phóng nhìn cô một cái, lại quay sang một bên, sau đó nhẹ nhàng trả lời: “Không, nói là chờ em tỉnh táo rồi sẽ cho.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment