Đường Về - Ngải Ngư

Chương 12

Edit: Mây

Lục Trọng Cẩn đưa theo Quý Du Nhiên đến chỗ ở của mình.

“Bình thường không trở về, vẫn luôn để không.” Anh nói, khom lưng lấy ra một đôi dép lê nam đưa đến trước mặt Quý Du Nhiên, còn mình thì cứ để chân trần giẫm lên trên sàn nhà trơn bóng sạch sẽ.

Quý Du Nhiên cởi giày cao gót của mình ra, xỏ chân đôi dép lê cơ siêu lớn kia, chậm rãi mà đi theo anh đi vào.

Đôi dép lê trên chân lắc lư, Quý Du Nhiên phải rất cố gắng mới không đá nó bay ra ngoài.

Lục Trọng Cẩn cầm ấm đun nước nóng, Quý Du Nhiên nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi xách ra, nhắn tin cho Đường Tuệ Quyên, nói với bà đêm nay mình ở bên ngoài chơi cùng bạn bè, không quay về ngủ.

Đường Tuệ Quyên dặn dò cô vài câu rồi buông tha cho Quý Du Nhiên, ngược lại cũng không bám theo Quý Du Nhiên hỏi là ở cùng ai.

Quý Du Nhiên đứng bên cạnh sô pha, cầm điện thoại di động trong tay, đang rất nghiêm túc suy nghĩ khi nào sẽ dẫn Lục Trọng Cẩn về nhà gặp Đường Tuệ Quyên, bóng dáng cao lớn của Lục Trọng Cẩn che khuất phía sau.

Người đàn ông dừng ở bên cạnh cô, Quý Du Nhiên ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn anh mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: “Khi nào cùng em về nhà?”

Đuôi lông mày Lục Trọng Cẩn hơi nhướng lên, “Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng.”

Quý Du  Nhiên bật cười, trêu chọc nói: “Mấy năm nay anh mua cho em nhiều thứ như vậy, có phải là muốn hối lộ mẹ vợ trước hay không?”

“Ở một mức độ nào đó, có thể xem là vậy.” Anh vô cùng phối hợp trả lời theo.

Thật ra bọn họ cũng đều biết, đương nhiên là không phải.

Lục Trọng Cẩn ngồi trên tay vịn của ghế sô pha đơn, chân dài hơi cong lại, dáng ngồi có chút lười nhác.

Anh duỗi tay ra kéo Quý Du Nhiên qua, người phụ nữ đến gần, đứng ở giữa hai chân dang rộng của anh, cúi đầu nhìn anh.

Lục Trọng Cẩn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, giọng điệu nhẹ nhàng, thong thả nói: “Có phải em còn nợ anh một thứ không?”

Trong chốc lát Quý Du Nhiên không kịp phản ứng lại, “Hả?” Ánh mắt cô rất bối rối vô tội, “Nợ anh cái gì?”

Lục Trọng Cẩn gia tăng thêm sức lực, Quý Du Nhiên lập tức ngồi tới xuống trên đùi anh, rơi vào vòng tay của anh, người phụ nữ vòng tay ôm lấy cổ anh, trên môi nở nụ cười, quyến rũ lại gợi cảm.

Lục Trọng Cẩn siết chặt tay, ấn vào sau lưng làm cho cô dính sát vào mình, nhẹ nhàng nâng cằm lên, cắn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của cô một cái.

Quý Du Nhiên khẽ hừ lên tiếng, mi tâm hơi nhíu chặt lại.

Ngay khi cô cho rằng sẽ có hành động lớn tiếp theo, thì người đàn ông đột nhiên ngừng lại, xem như không có chuyện gì nhắc nhở cô: “Ảnh chụp.”

Lúc này Quý Du Nhiên mới nhớ tới tất cả những người khác trong đội cứu hỏa đều có album ảnh, nhưng cô không gửi cho anh.

Khóe môi cô hơi cong lên, ngón tay nhẹ nhàng cọ vòng quanh cổ anh, giọng điệu vô cùng tiếc nuối, có hơi thiếu đòn: “Không có anh đâu.”

“Em chỉ có bản điện tử.”

Lục Trọng Cẩn cười nhẹ, rất ngắn ngủi, nhưng hoàn toàn thoát ra khỏi lồng ngực.

Quý Du Nhiên đang dựa chặt vào trong ngực anh cũng cảm nhận được cảm giác chấn động này.

“Có phải là lâu rồi chưa bị chỉnh đốn lại đúng không?” Anh gần như vừa cắn vào lỗ tai cô vừa khàn khàn nói với cô.

Quý Du Nhiên không hề sợ hãi, thậm chí còn rất hứng thú hỏi: “Vậy anh muốn chỉnh lại thế nào?”

Nói tay xong tay lập tức không thành thật luồn vào trong cổ áo anh.

Ngón tay hơi lạnh ngón xẹt qua làn da nóng bỏng, giống như là băng và lửa va chạm nhau.

Nước sôi đun trong phòng bếp đã chậm rãi sôi lên,  phát ra tiếng động ùng ục.

Nhiệt độ trong phòng khách đột nhiên tăng cao, cùng với đó là hơi thở và hương vị ngọt ngào, ngập tràn trong không khí.

Quý Du Nhiên ngẩng cao đầu, chiếc cổ thiên nga thon dài vẽ ra một đường cong vô cùng duyên dáng, cô nhìn lên trần nhà, trong con ngươi phủ một lớp nước mỏng, sương mù mờ mịt.

Khi nước nóng trong ấm đun nước đã hoàn toàn sôi phát ra một tiếng “cạch”, người phụ nữ được Lục Trọng Cẩn ôm vào trong lòng phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại từ cổ họng.

……

Lúc Quý Du Nhiên mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm, lười biếng nói với Lục Trọng Cẩn: “Ở trong túi xách của em, tự anh đi lấy đi.”

Người đàn ông mở túi xách của cô ra, ngay lập tức nhìn thấy được một quyển album.

Anh lấy ra, bắt đầu lật xem.

Tấm ảnh đầu tiên chính là khi cô vừa mới vào đội cứu hỏa, anh đưa cô đi nhận quần áo, cô đi ở phía sau cố ý gọi anh, nhân lúc anh xoay người chụp lại.

Trên ảnh chụp, anh mặc bộ đồng phục màu xanh lửa, ánh mắt lạnh lùng lại cương nghị, biểu cảm có hơi nghiêm túc, không có một chút ý cười nào.

Anh lật qua, phát hiện bên trái trang thứ hai cô không dán ảnh chụp vào, đập vào mắt chính là hai dòng chữ rõ ràng ở phía sau tấm ảnh đầu tiên:

Đẹp trai không?

Người đàn ông của tôi.

Lục Trọng Cẩn không khỏi bật cười.

Anh nhìn về phía bên phải trang thứ hai, vẫn là ảnh chụp một mình của anh, lại lật qua, bên trái cũng không có ảnh chụp, chỉ có chữ viết ở mặt sau của tấm ảnh:

Bất cứ lúc nào cũng muốn nhắm ống kính về phía anh.

Tất cả đều là lỗi của anh vì anh quá đẹp trai, cho nên em mới bị phân tâm.

“Giảo biện.” Anh cười lẩm bẩm.

Lục Trọng Cẩn lật xem từng tấm ảnh một, phía trước nhiều ảnh như vậy cũng chỉ có ảnh chụp một mình anh, rất nhiều tấm ảnh được chụp lại đều là trong tình huống anh không hề hay biết, điểm quan trọng nhất chính là mỗi khoảnh khắc cô chụp đều có thể chụp được hoàn mỹ nhất.

Mỗi một tấm ảnh phía sau đều có lời cô viết, Lục Trọng Cẩn xem vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Sau đó dần dần có ảnh anh với chỉ đạo viên và các thành viên trong đội chụp ảnh chung.

Cho đến khi Lục Trọng Cẩn lật đến một tấm ảnh khác.

Là ảnh cô tự chụp chính mình, nhưng trong khung cảnh đó của cô có anh.

Hai người cùng mặc một bộ huấn luyện màu xanh, anh đứng ở cách đó không xa, hai chân kéo rộng ra, rộng gần bằng vai, hai tay chắp ra sau lưng, dáng người thẳng tắp đĩnh bạt đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm khắc.

Mà anh cô tự chụp lại vẻ mặt tươi cười, vô cùng tươi đẹp động lòng người.

Lục Trọng Cẩn lật qua đến tấm ảnh ở trang cuối cùng, thấy được những lời cô để lại cho anh.

“Lục Trọng Cẩn, em đã trở về.”

“Về sau mặc kệ cỡ có khó khăn như thế nào em cũng sẽ không rời khỏi anh.”

“Lời hứa này em sẽ dùng cả đời để thực hiện, đồng ý với em, anh cũng phải dùng cả đời để chứng kiến giám sát nha.”

Lục Trọng Cẩn rũ mắt nhìn nhưng câu cô đã viết, ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên đó, khóe môi khẽ cong lên, thấp giọng trả lời: “Được.”



Nửa tháng sau, Lục Trọng Cẩn và Quý Du Nhiên cùng đến nhà cô gặp Đường Tuệ Quyên.

Đường Tuệ Quyên vừa nhìn thấy Lục Trọng Cẩn đã bị điều kiện ngoại hình đẹp trai của người đàn ông này hấp dẫn, bởi vì Lục Trọng Cẩn thật sự là quá nổi bật, cho dù đặt anh ở trong đám người, cũng đều là sự tồn tại chỉ cần liếc mắt một cái là có thể chú ý tới.

Sau đó nói chuyện phiếm với anh, Đường Tuệ Quyên lại cảm nhận được cái gì gọi là thật sự có giáo dưỡng.

Không hổ là đứa trẻ lớn lên ở đại viện  trong gia đình có cách giáo dục nghiêm khắc từ, nhất cử nhất động đều làm cho người khác rất hài lòng.

Kỳ thật Đường Tuệ Quyên có thể có ấn tượng tốt như vậy với Lục Trọng Cẩn, còn có một nguyên nhân khác.

Từ trước khi Quý Du Nhiên đưa Lục Trọng Cẩn về nhà thăm hỏi thì anh đã tìm cơ hội nói với Đường Tuệ Quyên về chuyện trước kia của con gái và Lục Trong Cẩn, bao gồm cả những món quà có giá trị xa xỉ bà nhận được trong mấy năm gần đây, đều là Lục Trọng Cẩn lặng lẽ tặng.

Trong lòng Đường Tuệ Quyên cũng cảm thấy, hai đứa nhỏ cũng đã chia tay, anh còn có thể quan tâm như vậy, thật sự rất không dễ dàng.

Cho nên mới có ấn tượng tốt như vậy với Lục Trọng Cẩn.

Muốn nói có điểm gì không quá hài lòng, thì Đường Tuệ Quyên không thể nào thích được nghề nghiệp của Lục Trọng Cẩn.

Nhưng là Quý Du Nhiên cũng đã sớm đoán được Đường Tuệ Quyên sẽ có phản ứng này, tận tình khuyên bảo nói tốt với Đường Tuệ Quyên một lúc, mới có thể thuyết phục được Đường Tuệ Quyên không đưa ra đề nghị đổi công việc với anh.

Bởi vì Quý Du Nhiên đã thâm nhập vào được trong đó, công việc này vô cùng tốt đẹp, lần gặp mặt này rất thành công, về tổng thể Đường Tuệ Quyên rất hài lòng về Lục Trọng Cẩn, đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản hai người bọn họ yêu đương.

Ăn cơm tối xong, lúc tiễn Lục Trọng Cẩn về, Quý Du Nhiên đi theo anh xuống dưới.

Một giây trước khi Lục Trọng Cẩn lên xe, Quý Du Nhiên bất mãn nói: “Anh cứ đi như vậy sao?”

Người đàn ông xoay người lại, Quý Du Nhiên mở hai tay ra, “Ôm em một chút.”

Lục Trọng Cẩn khẽ cười, bước đến ôm lấy cô kéo vào trong lòng ngực.

Sau đó cúi đầu xuống hôn lên trên trán cô.

“Thời gian triển lãm ảnh đã được định rồi, là vào thứ bảy, đến lúc đó có thời gian rảnh, anh tổ chức cho đội viên đi xem một chút đi.” Quý Du Nhiên ở trong lòng ngực anh ngửa đầu lên nói.

“Ừm.” Lục Trọng Cẩn đáp.

“Bên ngoài lạnh, trở về đi.” Anh buông cô ra, bảo cô về nhà.

“Nhìn anh đi rồi em lại lên.” Quý Du n*ng ở trước tòa nhà mỉm cười vẫy tay với anh, “Tạm biệt, đến nơi thì báo với em một tiếng.”

“Trên đường chú ý an toàn, chạy chậm một chút.”

Xe jeep màu đen tiến vào trong đêm đen, biến mất ở khúc cua.

Lúc này Quý Du Nhiên mới xoay người, lên trên lầu về nhà.



Sáng thứ bảy, triển lãm ảnh được tổ chức theo kế hoạch.

Toàn bộ ảnh chụp trong phòng triển lãm đề do Quý Du Nhiên và ông chủ tỉ mỉ lựa chọn ra, màn hình trên tường trong phòng triển lãm chiếu đoạn phim ngắn Quý Du Nhiên phỏng vấn bọn họ khi mọi người vừa kết thúc nhiệm vụ ngồi trên xe cứu hỏa trở về đội.

“Lúc ở trong đám cháy anh có suy nghĩ gì?”

“Cứu người dập lửa.”

“Có sợ hãi không?”

“Lúc ấy sẽ không, nhưng sau đó thì có.”

“Mỗi lần sau khi hoàn thành nhiệm vụ, muốn liên lạc với ai nhất, muốn nói gì với người đó?”

“Anh đã trở về.”

“Muốn liên lạc với bố mẹ tôi, nói cho bọn họ biết tôi đã an toàn.”

“Bạn gái của tôi, để cho cô ấy không cần lo lắng tôi, yên tâm làm việc.”

“Liên lạc với vợ và con tôi, điều muốn nói nhất với bọn họ là tôi không sao, tất cả đều rất tốt.”

……

Video vẫn luôn được chiếu trong phòng triển lãm, người đến tham quan có người đang nghiêm túc xem video, có người đang ở xem xét những tấm ảnh.

Có một số cô gái trả chỉ tấm ảnh vào trên tường nhỏ giọng bàn tán: “Tấm ảnh này thật đẹp!”

“Đẹp trai quá! Nhìn kìa, tớ muốn tìm một lính cứu hỏa để kết hôn!”

Quý Du Nhiên đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Lục Trọng Cẩn, Lục Trọng Cẩn đang bảo đội viên xếp hàng định dẫn bọn họ đến triển lãm ảnh tham quan lấy điện thoại di động ra, nghe máy.

“Alo.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và hùng hậu.

“Mọi người có đến không?” Quý Du Nhiên mong chờ hỏi.

“Đang xếp hàng, chuẩn bị lên xe.” Anh nói đúng sự thật.

Trên mặt Quý Du Nhiên xuất hiện nụ cười, giọng điệu cũng cao hơn: “Vậy một lát nữa……”

Lời nói của cô còn chưa dứt, bên kia bỗng nhiên có tiếng chuông báo cháy vang lên.

Ngay lúc đó Quý Du Nhiên chỉ nghe thấy được âm thanh lộn xộn vội vàng chạy đi, sau đó là cuộc gọi đã bị cắt đứt.

Cô rũ mắt, khẽ mím môi.

Lục Trọng Cẩn, anh phải nhớ kỹ những gì anh đã hứa với em đêm đó.



“Xem xong ảnh rồi à?”

“Ừm.”

“Vậy anh đã chuẩn bị tốt phải dùng thời gian cả đời để giám sát em thực hiện lời hứa chưa?”

“Đương nhiên.”

Anh nhất định phải trở về, khỏe mạnh đứng ở trước mặt em, nói với em câu nói kia ——

Anh đã trở về.
Bình Luận (0)
Comment