Đường Về - Ngải Ngư

Chương 128

Edit: Mây

Khi Tiếu Hứa xuất hiện ở nhà Tiếu Nặc là vào buổi chiều, Tiếu Nặc đang rèn luyện sức khỏe cùng Hình Niệm ở phòng tập thể thao.

Chính xác hơn là ở so sánh thể lực.

Lúc Tiếu Nặc mở cửa thì trên người là một chiếc áo tay lửng màu đen, dưới người ngoại trừ một chiếc quần bó tập thể hình chuyên dụng, còn mặc thêm một chiếc quần đùi màu đen.

Đầu người đàn ông đầy mồ hôi, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên, hơi thở dồn dập.

Tiếu Hứa kinh ngạc nhìn anh bước vào, không chắc chắn lắm hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Tiếu Nặc dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, lại thở ra một hơi, mới mở miệng trả lời cô ấy: “Tập thể hình, nhìn không ra à?”

Đuôi lông mày Tiếu Hứa khẽ nhướng lên, chế nhạo nói: “Em không nói chị không dám chắc.”

“Sao lại đột nhiên nhớ tới tập thể hình thế?”

Tiếu Nặc còn chưa kịp trả lời, từ cửa phòng tập thể thao cửa có một cái đầu thò là Hình Niệm cười cao giọng trả lời: “Là em muốn thi thể lực với Tiếu đại ca, đội trưởng!”

Hình Niệm nói xong, Tiếu Nặc mới tìm được cơ hội có thể nói chuyện: “Không phải đột nhiên muốn tập thể hình, mỗi ngày em đều có rèn luyện, đã hiểu chưa?”

Tiếu Hứa cũng không để ý đến anh, chỉ tự động chọn lọc nghe lọt được lời Hình Niệm nói, càng có hứng thú, cong môi cười hỏi: “Thi đấu à? Ai giỏi hơn ai?”

Hình Niệm nhún vai, gọn gàng dứt khoát nói: “Tiếu đại ca không chịu nhận thua, nhưng thật ra anh ấy đã thở dốc rồi!”

Tiếu Nặc bị những lời này của cô làm cho hai tai đều đỏ lên, ngay sau đó cố gắng đè xuống hô hấp không ổn định, như là đang giải thích vì không phục, nói: “Tôi còn có thể tiếp tục, vì sao phải nhận thua.”

Nói xong lập tức đi nhanh về phía phòng tập thể thao,kiên định nói: “Tiếp tục đi!”

Tiếu Hứa hiếm khi khẽ cười, cô ấy đi theo phía sau, vỗ vỗ bả vai em trai mình, nửa thật nửa đùa nói: “Em như thế nào chẳng lẽ chị không biết? Đừng cậy mạnh.”

Hình Niệm cũng không muốn ngược anh nữa, còn hơi lo lắng hỏi: “Tiếu đại ca, anh có được không?”

Tiếu Hứa chợt ho khan một tiếng, mắng Hình Niệm: “Hình Niệm, sao lại nói chuyện như thế chứ? Đàn ông không thể nói không được, đã biết chưa?”

Hình Niệm lập tức cười hì hì trả lời: “A a a! Em sai rồi! Em không nên hỏi như vậy! Tiếu đại ca nhất định được! Tiếu đại ca cố lên!”

Tiếu Nặc luôn chậm nửa nhịp hoàn toàn không nói nên lời: “……”

Giống như bị hai người phụ nữ đùa giỡn, Tiếu Nặc vừa ngượng ngùng vừa bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy Hình Niệm cười vui vẻ như vậy, tựa như một chút gánh nặng cũng không có, bỗng nhiên anh lại cảm thấy, nói đùa thì cứ nói thôi.

Chỉ cần vui vẻ là được.

Trận đấu thể lực này cuối cùng kết thúc với chiến thắng của Tiếu Nặc, người không chịu thua.

Kỳ thật là vì Hình Niệm để ý đến mặt mũi đàn ông, chủ động làm ra yếu hơn, tỏ vẻ mình không tiếp tục được nữa trước, nhận thua.

Tiếu Hứa làm sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ của Hình Niệm.

Ở trong quân đội cho dù không kiên trì được nữa thì cũng không được chủ động nhận thua như thế này.

Tiếu Nặc cũng không ngốc, đương nhiên có thể cảm nhận được ý tốt của Hình Niệm.

Đồng thời cũng cảm thấy cô gái này, kỳ thật là một cô gái có tâm tư tỉ mỉ.

Khi Tiếu Hứa và Hình Niệm đi từ trong nhà Tiếu Nặc ra thì đã là chạng vạng.

Hoàng hôn chậm rãi buông xuống, ánh sáng màu đỏ cam nhuộm xung quanh thành một vầng sáng có màu vàng.

Hai người đắm chìm trong ánh chiều tà hoàng hôn, cùng nhau đi bộ đến cửa ga tàu điện ngầm.

Ở trên đường Tiếu Hứa nói với Hình Niệm: “Hình như Tiếu Nặc không hài lòng lắm khi em nói nó là Tiếu đại ca.”

Hình Niệm bị một câu không đầu không đuôi của đội trưởng làm cho ngơ ngác: “Hả?”

“Nó thế mà lại cảm thấy em gọi nó như vậy, sẽ làm cho nó già đi rất nhiều.” Tiếu Hứa càng nói càng không giấu được nụ cười.

Vốn dĩ chỉ là câu nói vui đùa, nhưng mà Hình Niệm lại rất nghiêm túc hỏi ra, “Có sao?”

“Ý của chị không phải là ý đó……”

“Vậy nếu không em đổi cách xưng hô? Đổi thành cái gì đây?”

Hình Niệm bắt đầu nhíu mày đau khổ suy nghĩ.

“Bác sĩ Tiêu? Anh Tiếu?”

Tiếu Hứa thuận miệng nói tiếp: “Tiếu ca ca.”

Hình Niệm sửng sốt, hai má chợt đỏ bừng, rồi sau đó nhìn thấy Tiếu Hứa thực hiện được mục đích trêu chọc cô, vừa xấu hổ vừa buồn bực hờn dỗi gọi “Đội trưởng!”

“Lại trêu chọc em. Thế này thì thôi, sao ngay cả em trai chị cũng lấy ra trêu đùa được vậy?”

Tiếu Hứa nhướng mày, “Chị luôn như vậy.”

“Thích đấu võ mồm với nó nhất, bởi vì nó đấu không lại chị, không theo kịp tốc độ nói chuyện của chị.”

Ở trong quân Hình Niệm đã tận mắt chứng kiến miệng của Tiếu Hứa độc như thế nào cười rộ lên, “Vậy thì Tiếu đại ca thật là thảm mà.”

Hai người trò chuyện một lúc thì đã về đến bộ đội, còn Tiếu Nặc thì đang ở nhà lập kế hoạch tăng cường thể lực cho mình.

Anh là một người đàn ông cao lớn, sao có thể không bằng thể lực của một cô gái được chứ.

Cho dù Hình Niệm có là quân nhân, vậy thì anh cũng không thể thua cô được.

Lập kế hoạch rèn luyện mỗi ngày xong, Tiếu Nặc ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm bút máy, không kìm được mà nhớ lại ấn tượng Hình Niệm lưu lại trong ngày hôm nay cho anh.

Ban đầu hơi ít nói và câu nệ, sau đó quen thuộc hơn một chút, cô hoàn toàn thả lỏng, không chỉ có nói nhiều hơn, hành vi cử chỉ cũng tự nhiên và hoạt bát hơn.

Tư thế oai hùng hiên ngang, từ trong xương cốt của cô cũng có sự quan tâm săn sóc.

Không chỉ là một cô gái mạnh mẽ co được giãn được, mà còn là một cô gái có tâm tư tỉ mỉ.

Chính là một đóa hoa hồng rực rỡ, cho dù có trải qua mưa gió cũng sẽ không yếu ớt điêu tàn.

Cô sẽ chỉ càng ngày càng nở rộ càng tỏa sáng và quyến rũ hơn.

Sau khi về đến bộ đội, khi Hình Niệm chuẩn bị chia tay với Tiếu Hứa, Tiếu Hứa gửi cho Hình Niệm một dãy số điện thoại.

Là Tiếu Nặc.

“Lưu lại đi, sau này có thể trực tiếp liên lạc với nó, nếu chị có việc không thể đi cùng thì em tự mình đi đến nhà nó là được.” Tiếu Hứa dặn dò.

Hình Niệm gật đầu, đồng ý: “Vâng.”

Trước khi Tiếu Hứa xoay người rời đi Hình Niệm lại vội vàng nói thêm: “Đội trưởng! Cảm ơn!”

Tiếu Hứa hơi cong, nói: “Món quà tốt nhất cho chị, là phải nhanh chóng khỏe lại.”

Hình Niệm khẽ cắn môi, đột nhiên thẳng sống lưng, kính quân lễ với Tiếu Hứa: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Chờ sau khi rời Tiếu Hứa rời đi, Hình Niệm mới chậm rãi bỏ tay xuống.

Cô mím chặt môi, ở trong lòng tự nói với mình nhiều lần là phải làm được, không thể làm đội trưởng thất vọng, ngay sau đó mới bước chân đi về phía ký túc xá.

Cô sống trong ký túc xá sáu người một phòng.

Hình Niệm vừa mới đi tới cửa, cách cánh cửa nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

“Cả ngày hôm nay huấn luyện cũng không thấy Hình Niệm xuất diện, cho dù là đi tư vấn tâm lý đi nữa, cũng không thể trị liệu hết cả ngày chứ?” Dương Thanh Thanh khó hiểu nói.

Sau đó Cố Phán tiếp lời, âm dương quái khí nói: “Không chừng là giả vờ lấy tâm lý trị liệu để đi ra ngoài chơi đùa giải sầu thì sao? Dù sao người ta cũng được đội trưởng phê chuẩn, lãnh đạo cấp trên cũng đặc biệt cho phép, có cơ hội tốt như vậy, còn không nắm chắc được à. Tôi không hiểu, rõ ràng trong bộ đội có bác sĩ tâm lý, vì sao phải đi ra ngoài trị chứ? Là sợ chúng ta biết trong lòng cô ta có vấn đề sẽ cười nhạo cô ta sao? Nhưng cô ta đi ra ngoài chữa trị chúng ta cũng sẽ biết được mà, giấy không gói được lửa.”

Mạnh Tuệ ho khan một tiếng, nói: “Nếu trong lòng biết rõ ràng Hình Niệm đang tiếp nhận tâm lý trị liệu, nên hiểu rõ chuyện kia đã tạo thành ảnh hưởng lớn với cô ấy, đến bây giờ còn ôm thành kiến với cô ấy, thật sự thấy bất bình thay đội trưởng sao? Hay là nói, chính các cô ghen ghét với cô ấy, cho nên mới bỏ đá xuống giếng như vậy?”

Mạnh Tuệ là tiểu đội trưởng, cũng là một trong số ít người không tham gia vào khiển trách cô.

Tính tình của cô ấy thẳng, có một nói một, giống như hiện tại, có cái gì nói cái đó, chưa bao giờ sợ đắc tội với người khác.

Cho nên có đôi khi Mạnh Tuệ nói chuyện sẽ rất khó nghe, nhưng tuyệt đối không có ý xấu.

“Cô ta có cái gì mà chúng tôi ghen ghét?” Nhìn quanh có hơi chột dạ, ngữ điệu nói chuyện cũng yếu đi, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chúng tôi ghen ghét cô ta nổ súng làm đội trưởng bị thương sao?”

Hình Niệm không nghe tiếp, trực tiếp đẩy cửa ra, sải bước đi vào ký túc xá.

Cố Phán hoảng hốt né tránh, cô nhìn không chớp mắt đi tới bên giường mình, lấy đồng phục huấn luyện ra, thay bộ thường phục trên người xuống. Rồi sau đó tự mình sửa sang lại quần áo của mình.

Cố ý lắc qua lắc lại trước mắt các cô ấy, làm cho mấy người nhìn cô không rời mắt cuối cùng không chịu được rời khỏi ký túc xá.

Mạnh Tuệ cũng đứng dậy muốn đi xử lý chút việc, trước khi đi quay đầu nói với Hình Niệm: “Chưa ăn cơm thì đến nhà ăn tìm dì làm tô mì gì đó lấp bụng, một lát nữa xuống lầu tập hợp, phải huấn luyện.”

“Được,” Hình Niệm ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Tuệ, lời nói trầm tĩnh nhưng lại như là mang theo cảm xúc: “Cảm ơn tiểu đội trưởng.”

Huấn luyện sau bữa tối kỳ thật là một buổi diễn tập.

Lại là một buổi diễn tập với người thật và súng thật.

Hình Niệm đứng trong đội ngũ, khi nghe được hạng mục huấn luyện và nội dung cũng đã có một chút triệu chứng muốn phát tác.

Ánh mắt của cô rất mơ hồ, không biết nên nhìn về phía nào, từ tận đáy lòng có một giọng nói đang nói đừng để tôi huấn luyện, đừng bảo tôi bắn súng.

Nhưng cuối cùng cô vẫn là dựa vào lý trí và tinh thần cầm lấy súng, chuẩn bị sẵn sàng giống như những đội viên khác.

Rồi sau đó, buổi diễn tập bắt đầu.

Hình Niệm cùng nhóm với người vừa rồi nhìn cô cực kỳ chướng mắt ở trong ký túc xá là Cố Phán và tiểu đội trưởng Mạnh Tuệ.

Lúc ba người trong nhóm đối phương xông tới, Hình Niệm ghìm súng như là choáng váng, rõ ràng là cô có thể dẫn đầu đánh chết một người bên đối phương, nhưng cô lại không làm ra được bất kỳ động tác gì, tay như là không nghe theo sai khiến, hoàn toàn không bóp được cò súng.

Ngay khoảnh khắc đối phương muốn bắn Hình Niệm thì Mạnh Tuệ đã đẩy Hình Niệm một cái, đồng thời cướp lấy khẩu súng trong tay Hình Niệm, ném súng của mình ném cho Hình Niệm, xoay người chính là một trận càn quét điên cuồng.

Hình Niệm kinh ngạc nhìn Mạnh Tuệ, giật mình đứng yên tại chỗ.

Mà kết quả cuối cùng của buổi diễn tập cho thấy: Hình Niệm giết được 2 người, Mạnh Tuệ giết 0 người.

Tiếu Hứa giữ Mạnh Tuệ và Hình Niệm lại, để những người khác trở về.

Sau đó không nói hai lời, trực tiếp phạt đeo tấn chạy 10 vòng.

Đương nhiên Tiếu Hứa biết vì sao Mạnh Tuệ muốn làm như vậy.

Bởi vì có quy định, nếu lần này Hình Niệm vẫn không thể nào giết được người khác, thì phải chịu hình phạt tương ứng.

Nhưng quân đội không phải bảo các cô giúp đỡ lẫn nhau như vậy.

Cho nên trừng phạt lần này, Mạnh Tuệ cũng muốn cùng nhau chịu, hơn nữa trừng phạt tăng gấp đôi.

Lúc chạy Hình Niệm rất áy náy xin lỗi Mạnh Tuệ, đổi lấy là một câu lạnh lùng của đối phương: “Nếu thật sự cảm thấy có lỗi, thì phải quý trọng mỗi một lần có cơ hội diễn tập cho tôi, đừng để cho tôi khinh thường cô.”

Hình Niệm cắn môi, thấp giọng nói: “Tôi sẽ nhanh chóng xử lý tốt.”

Khi đeo tấn chạy 10 vòng kết thúc thì đã gần đến 10 giờ.

Hình Niệm và Mạnh Tuệ kéo lê bước chân nặng nề đi vào ký túc xá.

Lúc đi đến cửa ký túc xá, lại nghe được Cố Phán châm chọc Hình Niệm: “Đã nói cô ta là tai họa mà, hết gây họa cho đội trưởng rồi lại đến tiểu đội trưởng, sớm hay muộn gì đội của chúng ta cũng phải bị cô ta gây họa một lần.”

Mạnh Tuệ đẩy cửa đi vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh cảnh cáo, Hình Niệm đi theo phía sau không nói một tiếng nào, đi đến mép giường mình ngồi xuống.

Hình Niệm xem như mình không nghe thấy, cô cầm lấy điện thoại xem thời gian, không cẩn thận bấm vào WeChat, nhìn thấy số điện thoại Tiếu Hứa gửi cho cô vào chiều nay.

Ban đầu Hình Niệm lưu vào trong danh bạ, kết quả ngón tay không nghe theo khống chế, trực tiếp ấn gọi đi.

Hình Niệm không kịp phản ứng lại, ngẩn người một lát thì đối phương đã nghe điện thoại.

Cô lập tức đứng lên, cầm điện thoại đi ra khỏi ký túc xá, sau đó mới đặt điện thoại ở bên tai.

Giọng của Tiếu Nặc dịu dàng, trong trẻo đi qua ống nghe chui vào lỗ tai cô: “Alo, là Hình Niệm sao?”

Hình Niệm cũng không biết vì sao, nghe được giọng nói của anh nhẹ nhàng và kiên nhẫn như vậy, đôi mắt đột nhiên hơi đau nhức nóng lên.

“Hình Niệm?” Anh lại nhẹ giọng gọi.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment