Đường Về - Ngải Ngư

Chương 130

Edit: Mây

“Có muốn em nói cho anh biết em đã nghĩ ra cho câu hỏi đó bây giờ không?”

Đuôi lông mày Tiếu Nặc hơi nhướng lên, chậm rãi trả lời: “Được thôi.”

Hình Niệm tìm từ ngữ chỉnh sửa lại một chút, bắt đầu nối tiếp lời anh: “Con mèo này đưa hoa hồng bị thương về nhà, tuy rằng bình thường nó rất lười biếng, nhưng vì để chăm sóc hoa hồng, nó bắt đầu trở nên chăm chỉ, mỗi ngày đều vô cùng quan tâm quan sát hoa hồng có tốt lên chút nào hay không, tưới nước cho nó, xới đất cho nó, nuôi dưỡng nó giống như một cô công chúa nhỏ yếu ớt.”

“Sau đó vào sáng sớm hôm nọ, còn mèo này tỉnh dậy, khi nhảy lên cửa sổ đi xem hoa hồng có tốt hơn ngày hôm trước hay không, thì phát hiện hoa hồng đã nở rộ trong một đêm.”

Sau khi Hình Niệm nói xong thì lập tức ngẩng mặt lên, nhìn về phía Tiếu Nặc.

Trong đôi mắt của người đàn ông ngập tràn ý cười, đuôi mắt còn hơi nhếch lên, khóe miệng hơi cong, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt thâm thúy và bình yên, làm cho người khác sau khi nhìn thấy đôi mắt kia của anh sẽ bất giác xóa bỏ hết mọi bất an từ tận đáy lòng.

“Tiếu đại ca,” Hình Niệm chớp chớp mắt, hỏi anh: “Đoạn em bổ sung tiếp theo, cho thấy điều gì?”

Tiếu Nặc cười cười, rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng, rồi sau đó mới mở miệng nói: “Kiểu câu hỏi này vốn dĩ liền không có đáp án tiêu chuẩn, bổ sung như thế nào cũng đúng.”

“Phần tiếp theo mà em nói, chỉ có thể phản ánh được khát vọng từ trong lòng em có được cuộc sống giống như con mèo và hoa hồng vậy, hơn nữa nếu tôi hiểu chính xác, thì hẳn là em đã xem mình là nhân vật hoa hồng.”

Trái tim Hình Niệm run lên, cô hơi hoảng loạn mà nhanh chóng dời tầm mắt sang một bên, không dám liếc nhìn anh một lần nào nữa.

Thậm chí sợ anh nói tiếp.

Năng lực quan sát của bác sĩ tâm lý đều đáng sợ như vậy sao?

Đột nhiên cô cảm thấy mình ở trước mặt anh giống như trong suốt, tất cả suy nghĩ của cô, ý nghĩ trong đầu cô, mỗi một chữ mỗi một câu ẩn chứa ý tứ sâu xa, đều không trốn thoát được đôi mắt và lỗ tai của anh.

Tiếu Nặc dừng lại, không nói thêm gì.

Điều này làm cho Hình Niệm còn sợ hãi trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng kỳ thật trong lòng Tiếu Nặc đã sớm đọc được khát vọng Hình Niệm che giấu từ trong câu chuyện xưa mà cô nói ra.

Bởi vì tất cả sự chăm sóc mà hoa hồng nhận được, cũng là những gì cô muốn.

Từ tận đáy lòng cô có khát vọng có được một người như vậy, có thể ở bên cạnh cô khi yếu ớt và bất lực, cho cô một chút sự quan tâm.

Khát vọng được quan tâm, được chăm sóc, được yêu thương.

Nhưng rồi cô lại không phải là một người dễ dàng tin tưởng người khác, mở rộng lòng mình.

Cho nên chỉ có khi người kia hoàn toàn chiếm được sự tin tưởng của cô, hoàn toàn chữa khỏi thật tốt vết thương trong lòng cô, thì cô mới có thể giống như hoa hồng vậy, không hề giữ lại nở rộ về phía anh.

Sau khi Tiếu Nặc ăn sáng xong thì bưng vào phòng bếp thu dọn sạch sẽ, ngay sau đó dẫn theo Hình Niệm vào phòng tâm lý trị liệu.

Cũng giống như lần trước, ký ức bị anh đánh thức làm cô có bóng ma và bị chấn thương, sau đó bắt đầu tiến hành trị liệu bằng giải mẫn cảm chuyển động của mắt.

Sau khi trị liệu kết thúc Hình Niệm luôn tập trung lực chú ý độ cao lập tức thả lỏng, sự mệt mỏi từ nơi sâu thẳm trong cơ thể cũng theo đó không ngừng tuôn ra bên ngoài.

Lần này Hình Niệm cũng không cần Tiếu Nặc nói, tự mình chủ động đi đến bên giường, vừa nằm xuống mắt đã nhắm lại.

Ngay cả chăm cũng không đắp.

Tiếu Nặc khẽ thở dài, đi qua mở chăn lông ra, động tác nhẹ nhàng đắp chăn giúp cô.

Rồi sau đó người đàn ông nhẹ nhàng bước chân rời khỏi phòng tâm lý trị liệu.

Tuy rằng tâm lý trị liệu là khơi thông áp lực tâm lý của cô, làm cho cô từ từ thoát ra khỏi bóng ma kia, nhưng sau khi cô kết thúc tâm lý trị liệu, cảnh trong mơ sẽ luôn lặp đi lặp lại và khiến cô trải qua tai nạn đó một lần nữa.

Cô tận mắt nhìn thấy đội trưởng lại một lần nữa bị viên đạn bắn trúng, ngã xuống ở trước mặt cô.

Trong mơ hai tay cô run rẩy ném khẩu súng xuống, cả người đều choáng váng.

Hình Niệm cuộn tròn người mình trên chiếc giường mềm mại khóc nức nở nói mớ: “Đội trưởng…… Đội trưởng thật xin lỗi…… Thật sự xin lỗi……”

Cơ thể của cô không ngăn được run rẩy, như là rất lạnh.

Kỳ thật cũng không phải là lạnh, mà là hoảng hốt và sợ hãi.

“Hình Niệm? Hình Niệm?” Có giọng nói hình như truyền đến từ nơi rất xa, hư vô mờ mịt làm cho cô không nắm bắt được, không hề có cảm giác chân thật.

Giống như có sự ấm áp đang tới gần cô.

Hình Niệm không có cách nào khống chế được hành vi tay chân của mình, trong đầu cô hỗn độn, chỉ muốn trốn thật kỹ vào trong sự ấm áp kia.

Tiếu Nặc đang trầm giọng gọi Hình Niệm đang gặp ác mộng, ai ngờ cô gái vốn dĩ nằm trên giường đột ngột ngồi dậy, gần như đồng thời, mình đã bị cô ôm lấy thật chặt.

Trong đôi mắt người đàn ông hiện lên sự kinh ngạc, cả người anh cứng đờ ngồi ở mép giường, phía sau lưng cột sống thẳng tắp.

Cô gái trong lòng còn đang không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng rầm rì nho nhỏ, như là sắp khóc.

Tiếu Nặc từ từ lấy lại tinh thần, canh chậm rãi nâng tay lên, rất cẩn thận cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy cô, một tay khác vỗ nhẹ trên lưng cô, thấp giọng dịu dàng trấn an: “Không có gì, đừng sợ.”

“Không sao đâu, Hình Niệm.”

Giọng nói của anh dần dần rõ ràng hơn, rốt cuộc Hình Niệm cũng mở mắt ra.

Cô mờ mịt nhìn một mảnh màu xám trước mắt, giật mình không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Hình Niệm không tỉnh táo lắm, trong con ngươi còn ánh lên lớp nước trong suốt, cô từ từ ngẩng mặt lên, cuối cùng nhìn thấy được khuôn mặt dịu dàng của Tiếu Nặc.

Hình Niệm hơi mê mang gọi anh: “Tiếu đại ca?”

Tiếu nặc trầm giọng trả lời: “Ừm.”

Rồi sau đó lại quan tâm hỏi cô: “Khá hơn chút nào chưa?”

Lúc này Hình Niệm mới cảm nhận được có bàn tay lớn đang vỗ nhẹ sau lưng cô, giống như người lớn đang vỗ về để dỗ trẻ con ngủ vậy.

Cô lập tức trợn tròn mắt.

Cô thế mà lại…… Thế mà lại được Tiếu đại ca ôm ở trong lòng?!

Hình Niệm chợt tránh ra, nhảy từ trong lòng anh ra, sau khi đứng ở mép giường thì liên tục lùi lại hai bước.

Dép lê cũng không kịp mặc,trên chân chỉ có một đôi tất màu trắng.

Tiếu Nặc hơi buồn cười nhìn về phía cô.

Hình Niệm vội vàng xin lỗi, giải thích với anh: “Thật xin lỗi em quá đáng…… Đầu óc em không rõ ràng, không phải cố ý muốn ôm anh……”

“Hình Niệm,” Tiếu Nặc nghe thấy cô ấp a ấp úng nói chuyện, chậm rãi ngắt lời, ngay sau đó giọng nói trầm tĩnh và nhẹ nhàng nói: “Không cần xin lỗi, không sao đâu.”

Mặt Hình Niệm đỏ lên, lỗ tai cũng ửng đỏ, đuôi mắt càng là quá hơn, một tầng màu đỏ mơ màng.

Hình Niệm nghe được lời anh nói, khẽ cắn môi, không nói gì nữa.

Tiếu Nặc đứng dậy, trong nháy mắt đã cao hơn Hình Niệm một khoảng lớn, người đàn ông cúi đầu cụp mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Em nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi, sau đó rửa mặt cho tỉnh táo rồi ra ngoài ăn cơm trưa.”

“Vâng…… Được, cảm ơn Tiếu đại ca.” Hình niệm gục xuống đầu, biểu tình ảo não hổ thẹn, lời nói đều nói không nhanh nhẹn.

Tiếu Nặc chưa từng nhìn thấy cô thẹn thùng như vậy, bỗng cảm thấy cũng rất thú vị, người đàn ông khẽ cười, khi nhấc chân đi ra ngoài còn không quên nhắc nhở Hình Niệm: “Mặc dép vào, đừng để bị cảm.”

Hình Niệm vội vàng đi vào dép lê.

Cô đi theo phía sau anh ra khỏi phòng tâm lý trị liệu, lúc Tiếu Nặc đi vào phòng bếp bưng thức ăn, Hình Niệm trốn vào phòng vệ sinh.

Hai tay cô chống trên thành bồn rửa tay sạch sẽ, vừa ngước mắt lên là lập tức thấy được một khuôn mặt giống như khuôn mặt của thiếu nữ thẹn thùng.

Hình Niệm cảm thấy hiện tại người trong gương này hoàn toàn không phải là cô.

Từ trước đến nay cô chưa nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

Thẹn thùng cái gì chứ?

Có cái gì mà phải thẹn thùng?

Nhưng rất kỳ quái, chỉ cần cô vừa nhớ tới cảnh tượng khi vừa tỉnh ngủ, cả người giống như là đăng lắp đặt một chiếc lò sưởi, không kìm được mà nóng lên, nóng bỏng, nóng rực đến nỗi chân cô không đứng vững được.

Cô vội vàng mở vòi nước ra, dòng nước mát lạnh chảy qua đầu ngón tay cô, bắt đầu đi lên trên cơ thể nóng rực của cô.

Hình Niệm cúi người xuống, hứng một vốc nước hất lên trên mặt, tình thần chợt sảng khoái hẳn lên.

Bữa trưa lần này không phải là lẩu, mà là các món xào.

Hình Niệm đi từ phòng vệ sinh đi ra thì đã khôi phục lại như thường, cảm xúc cũng đã được che giấu tốt.

Cô đi đến kéo ghế ra, thực kinh ngạc hỏi Tiếu Nặc: “Tiếu đại ca, khả năng nấu ăn của anh giỏi như vậy sao?”

Tiếu Nặc bật cười, nói giỡn: “Thôi nào, còn chưa ăn mà đã nói nấu ăn ngon.”

Hình Niệm cười hì hì, nói: “Bởi vì trước khi ăn nhìn đồ ăn anh làm cũng đã có màu sắc và hương vị bắt mắt rồi! Sắc và hương đều có, hương vị chắc chắn sẽ không tệ.”

Tiếu Nặc nhướng đuôi lông mày, bị lời này của Hình Niệm nịnh nọt rồi.

Người đàn ông cầm lấy đôi đũa, gắp cho Hình Niệm một miếng thịt kho tàu.

Hình Niệm đương nhiên là sẽ không từ chối, gắp lên cho vào trong miệng ăn, rồi sau đó nhai miếng thịt trong miệng nói không nên lời cô trực tiếp bật ngón tay tán thưởng lên với Tiếu Nặc.

Thật sự ăn rất ngon, thịt kho tàu béo mà không ngán, vào miệng là tan, nùng hương hương vị hạ tràn ra hơi ngọt.

Hình niệm cơ hồ ở trong nháy mắt liền yêu cái này hương vị.

Sau đó Tiếu Nặc lại một lần hiểu thêm về phụ nữ tham gia quân ngũ, ăn cơm có sẽ nhanh nhẹn đến mức nào.

Khi trong chén cơm của anh còn hơn nửa chén, chén của Hình Niệm đã sạch sẽ không còn một hạt gạo nữa.

Sau khi ăn cơm xong Hình Niệm vẫn như trước tranh nhau muốn rửa chén đĩa, cô thật sự ngượng ngùng nói: “Ăn chực uống chực còn làm phiền anh giúp em trị liệu, em cũng chỉ rửa chén đĩa mà thôi, nếu không một lát nữa em giúp anh lau nhà?”

Tiếu Nặc dở khóc dở cười, “Không cần.”

“Rửa xong chúng ta ra ngoài, dẫn em đến chỗ này.”

Lúc này Hình Niệm mới nhớ tới, buổi sáng Tiếu Nặc đã có nói, chiều nay muốn đưa cô đến một chỗ.

Cô rất tò mò hỏi anh muốn đi đâu, Tiếu Nặc cũng chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười, không chịu nói.

Cho đến khi, Hình Niệm và Tiếu Nặc xuống xe ở bên ngoài một viện phúc lợi.

Tiếu Nặc mở cốp xe ra, bên trong đặt hai cái thùng lớn, một thùng là đồ dùng học tập giấy, bút và các loại văn phòng phẩm khác cho bọn trẻ, một thùng khác là các loại đồ chơi mua cho bọn trẻ.

Hình Niệm và Tiếu Nặc mỗi người bưng một thùng đi vào.

Vừa mới đi vào trong viện, đã có rất nhiều trẻ con lao từ trong phòng học ra như một tổ ong.

Hình Niệm và Tiếu Nặc cùng nhau bị bọn trẻ vây quanh ở giữa trong thoáng chốc.

Bọn trẻ ríu rít gọi anh là anh Tiếu Nặc, thoạt nhìn rất quen thuộc với anh.

Tiếu Nặc liền ngồi xổm xuống trên mặt đất, mở cái thùng ra, phân chia đồ cho mấy đứa trẻ, Hình Niệm muốn giúp đỡ, vì thế cũng học theo anh, bắt đầu chia những “món quà” cho mấy đứa trẻ.

Những món đồ chơi Tiếu Nặc mang đến cho bọn trẻ là súng bắn nước và súng bong bóng.

Những cậu bé thích chơi súng bắn nước, còn các bé gái thích súng bong bóng hơn.

Sau đó, có một cậu bé muốn chơi “đấu súng”.

“Hình Niệm!” Tiếu Nặc bỗng nhiên gọi Hình Niêm đang đứng bên cạnh nhìn mình chơi đùa vui vẻ với mấy đứa trẻ.

Cô gái nghe thấy quay đầu, sau đó nhìn thấy Tiếu Nặc ném về phía cô một khẩu súng đồ chơi, cô theo bản năng mà vững vàng bắt được.

Hình Niệm cầm súng đồ chơi hoa hòe lòe loẹt, đang tò mò mà đùa nghịch, bỗng nhiên có một vài cậu bé nghịch ngợm đồng loạt bắn nước về phía cô.

Cô sợ hãi kêu lên cười đùa né tránh, giây tiếp theo, Hình Niệm bỗng nhiên được bảo vệ từ phía sau, lồ/ng ngực rộng lớn của người đàn ông dán lên lưng cô, anh ôm lấy cô xoay người, phần lớn nước bắn ra từ súng bắn nước của bọn trẻ đều rơi xuống trên lưng anh, thấm ướt một mảng quần áo.

Trái tim trong lồ/ng ngực đập thình thịch, Hình Niệm trợn tròn mắt, bừng tỉnh mất đi hô hấp.

Trước mặt có một cô bé vừa chạy xung quanh bọn họ vừa cầm súng bong bóng không ngừng bắn về phía bọn họ, bong bóng có những vầng sáng với màu sắc rực rỡ bay lơ lửng trong không trung, vây quanh hai người đang ôm nhau.

Tiếu Nặc thì thầm với Hình Niệm: “Tương tác với cô bé một chút, bắn lại đi.”

Hình Niệm rất nghe lời từ từ nâng tay lên, nhưng khi khẩu súng đồ chơi trong tay sắp đối diện với cô bé, bỗng nhiên cô lại buông tay xuống.

Tiếu Nặc kịp thời vươn tay nắm lấy tay cô, cưỡng ép không cho cô rụt tay về.

Vẻ mặt Hình Niệm hơi sợ hãi, trong ánh mắt đều là sự hoảng loạn, cơ thể cũng bất tri bất giác run lên.

“Hình Niệm, đừng hoảng hốt, đừng sợ,” giọng của Tiếu Nặc rất nhẹ nhàng, anh chậm rãi và nghiêm túc nói từng câu từng chữ với cô: “Sẽ không là người khác bị thương, em không cần quá để tâm.”

Lời anh nói như có một loại ma lực, làm cho cơ thể không ngừng run rẩy của cô chậm rãi thả lỏng từng chút từng chút một.

Hình Niệm cố gắng làm cho mình vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng, cô cảm nhận được rõ ràng anh đang nắm tay cô, bóp cò súng đồ chơi.

Rồi sau đó, có một chuỗi bong bóng xinh đẹp với màu sắc rực rỡ bay ra bao lọc lấy cô bé mỉm cười rạng rỡ trước mặt cô.

Hình Niệm tận mắt nhìn thấy cô bé đó rất vui vẻ xoay vòng ở giữa chuỗi bong bóng màu sắc kia duỗi tay ra chọc chọc bong bóng.

Đứa trẻ bị khẩu súng trong tay cô chĩa vào, không bị mất đi một cọng lông tóc nào, bình an vô sự.

Cô thở ra một hơi thật dài, cả người hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng mà trái tim Hình Niệm vừa mới hạ xuống, ngay sau đó lại đột nhiên bị ném lên giữa không trung.

Bởi vì có mấy đứa trẻ tiến đến gần, trong đó một giọng nói rất ngây thơ và hồn nhiên dùng giọng nói trong veo hỏi: “Anh chị ơi, vì sao hai người lại ôm nhau vậy? Không thấy xấu hổ sao?”

Câu hỏi này vừa thốt ra, một đám trẻ vây quanh hai người bọn họ cũng cười vang.

Hình Niệm vốn vừa mới thả lỏng thần kinh rất thoải mái lập tức chạy ra khỏi lồ/ng ngực Tiếu Nặc.

Xấu hổ cái gì mà xấu hổ!

Được rồi, cô xấu hổ muốn chết đi được.

Hình Niệm vừa thẹn vừa giận, dứt khoát, nhanh nhẹn xoay người, dùng súng bong bóng trong tay mình bắn ra một chuỗi bong bóng về phía Tiếu Nặc, lại cảm thấy chưa hết giận, cô không nói không rằng cầm lấy súng bắn nước từ trong tay cậu bé, liên tục bắn về phía Tiếu Nặc.

Sau khi bắn xong xấu hổ Hình Niệm nhanh chóng nhét súng bắn nước vào lại trong lòng cô gái, xoay người hốt hoảng nhanh chân chạy trốn.

Cả người Tiếu Nặc đều ướt đẫm bất đắc dĩ lau khuôn mặt ướt đẫm, nhìn bóng dáng cô chạy trối chết, cong môi khẽ cười.

Có cô bé ngửa đầu khó hiểu hỏi: “Anh ơi, chị ấy bắn vào anh, anh thua rồi, sao còn vui vẻ như vậy ạ?”

Khóe miệng Tiếu Nặc cong lên, ngước mắt lên, nhìn phía Hình Niệm dựa vào cây cổ thụ, chậm rãi thở dài nói: “Bởi vì, hoa hồng sắp nở rồi.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment