Đường Về - Ngải Ngư

Chương 137

Edit: Mây

Chu sóc lái xe chạy thẳng đến nơi ở của Du Cẩn Niên, đến bấm chuông cửa một cái.

Du Cẩn Niên mở cửa cho anh ta, anh ta cầm tờ giấy có chữ ký không bị ướt một góc kia, khoe khoang với Du Cẩn Niên: “Anh Du, anh nhìn xem đây là cái gì?”

Du Cẩn Niên vốn dĩ không có hứng thú, nhưng Chu Sóc cứ cầm một tờ giấy lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt anh mãi, làm cho anh không muốn xem cũng nhìn thấy được.

Kết quả này vừa thấy, vẻ mặt Du Cẩn Niên đã ngẩn ra.

Ngay lập tức, tôi muốn giữ mảnh giấy này trong tay.

Nhưng lại bị Chu Sóc linh hoạt né đi.

Chu Sóc nói với Du Cẩn Niên: “Anh, thứ này là em đổi với người ta, anh nhanh lấy một tấm ảnh ký tên lên cho em, em sẽ đưa nó cho anh ngay.”

Du Cẩn Niên liếc mắt nhìn Chu Sóc một cái, không nói một tiếng nào mà xoay người đi đến phòng khách, lấy một tấm ảnh ra, ký tên của mình.

Chu Sóc lập tức dâng tờ giấy có chữ ký của Thư Vãn lên bằng hai tay, không quấy rầy Du Cẩn Niên nghỉ ngơi nữa, cầm tấm ảnh có chữ ký chạy đi.

Du Cẩn Niên ngồi xuống trên sô pha phòng khách, cụp mắt nhìn hai chữ “Thư Vãn” rồng bay phượng múa trên tờ giấy này ngẩn người rất lâu.

Anh đã từng nhìn thấy chữ ký của cô trên tạp chí, cũng thấy chữ ký của cô trên bảng chữ ký tại một sự kiện trên TV.

Từ rất lâu trước kia, anh đã nhìn thấy cô vô số lần trong sách vở của mình, trên bài thi, viết xuống hai chữ “Thư Vãn” ngay ngắn và đẹp đẽ.

Nhưng từ trước đến nay chưa từng tận mắt nhìn thấy thấy chữ ký viết tay của cô.

Vãn Vãn đã trưởng thành.

Ngay cả viết tên của mình cũng không còn nhỏ xinh như vậy nữa, mà là càng ngày càng có phong cách.

Du Cẩn Niên đứng dậy, cầm tờ giấy này, đi vào phòng ngủ.

Anh nhập mật mã, mở ngăn tủ bị khóa ở đầu giường ra, lấy một cuốn sổ rất dày nặng và lớn từ bên trong ra.

Mở bìa ra, tất cả bên trong đều là những nội dung phỏng vấn có lên quan đến cô trong mấy năm gần đây anh cắt ra rồi dán vào.

Du Cẩn Niên kẹp tờ giấy có chữ ký vào cùng một trang với tấm vé buổi hòa nhạc tối nay không bán ra.

Sau đó lại thả quyển sổ dày này vào trong ngăn tủ.

Trong ngăn tủ ngoại trừ quyển sổ này ra, còn có vài quyển tạp chí hoặc là tuần san, tất cả đều có liên quan đến nhân vật hoặc là tin tức về cô.

Du Cẩn Niên đóng ngăn tủ lại.

Như là khóa mật mã đáy lòng mình vậy.

Đêm nay khi anh bước lên xe RV, khi bảo Chu Sóc đến đưa Vãn Vãn về, Chu Sóc khó hiểu nói: “Anh Du, anh không để cho cô ấy ngồi cùng một chiếc xe với anh em có thể hiểu được, là vì anh không muốn bị phóng viên chụp lại, sợ liên lụy đến cô ấy mang đến phiền toái không cần thiết cho cô ấy.”

“Nhưng vừa rồi chào hỏi một tiếng cũng được mà, cho dù là thần tượng và fan, gặp ở cửa địa điểm của buổi biểu diễn, nói một câu cũng không sao mà, đúng không?”

“Vì sao anh lại không để ý tới cô ấy, anh xem người ta lúc ấy…… Ấm ức sắp khóc……”

Du Cẩn Niên nằm trên giường, nhắm mắt lại thở dài một hơi.

Vì sao lại không để ý tới cô?

Bởi vì cô sợ phải đối mặt với anh, bởi vì cô không biết phải nói gì với anh.

Bởi vì, mâu thuẫn từ tận đáy lòng của Vãn Vãn, Vãn Vãn không biết cô phải ở chung với anh như thế nào.

Nếu anh vẫn đối xử với cô giống như trước kia, ngược lại sẽ làm cô hoảng sợ giật mình mà chạy trốn.

Khó khăn lắm mới đợi được đến khi cô trở về, anh tình nguyện để mình đứng nhìn cô từ xa, cũng không muốn cô biến mất ở trước mặt mình, vĩnh viễn trốn tránh mình.

Vãn Vãn……

Khi Du Cẩn Niên hoàn toàn mất đi ý thức rơi vào giấc mơ, vẫn không kìm lòng được mà nghĩ đến cô.

Một cô bé mười mấy tuổi mặc mặc váy tutu trắng tinh khiết và nhẹ nhàng khi múa ba lê, trên đùi đi đôi vớ trắng, trên chân là một đôi giày múa ba lê.

Mái tóc dài của cô bé được vấn lên, khuôn mặt tươi cười, ánh mắt hoạt bát, xinh đẹp và trong suốt.

Cô nhón mũi chân, tư thế tiêu chuẩn ở trên sân khấu múa《Hồ thiên nga》.

Anh bừng tỉnh khi nhìn thấy một con thiên nga nhỏ trắng tinh và xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhảy múa ở trước mặt anh.

Sau khi cô bé múa xong thì lập tức chạy về phía anh, trên mặt treo nụ cười tươi tắn xán lạn, cao giọng gọi anh: “Chú út!”

Cô chạy đến trước mặt anh, vui mừng hào hứng hỏi anh: “Chú út, vừa rồi cháu múa có đẹp không?”

Anh nhẹ nhàng cười sờ sờ đầu cô, khen ngợi: “Vãn Vãn múa vô cùng xinh đẹp, rất đẹp, giống như một con thiên nga trắng duyên dáng.”

Hình ảnh chợt chuyển, anh trở lại năm cô 15 tuổi đó, sau khi cô gái giành được một giải thưởng thì ôm giấy chứng nhận và cúp chạy đến trước mặt anh, khuôn mặt tươi sáng ngập tràn ánh sáng, cô nhét hết giấy chứng nhận và cúp vào trong lòng anh, khẽ mỉm cười mang theo một sự ngượng ngùng của thiếu nữ, nhưng vẫn là rất to gan mà nói với anh: “Du cẩn Niên, em thích anh, anh làm bạn trai của em được không?”

“Vãn Vãn, chú là chú út của cháu.” Anh bất đắc dĩ mà bật cười, lời nói lại nghiêm túc, không giống như là nói giỡn một chút nào.

“Nhưng anh và em cũng không có quan hệ huyết thống, chỉ là bởi vì hai nhà chúng ta có quan hệ tốt, chỉ là bởi vì ba em và anh trai của anh vẫn luôn hợp tác với nhau, chúng ta cũng không phải thật sự là chú và cháu gái.” Cô không phục mà ngưỡng mặt lên đối diện với anh.

“Không thể, Vãn Vãn.” Anh giơ tay lên, muốn sờ đầu an ủi cô như trước kia, lại bị cô quật cường và kiêu ngạo đẩy ra, mạnh miệng tức giận nói: “Không thể thì không thể, đừng chạm vào cháu! Chỉ có bạn trai của cháu mới có thể sờ đầu cháu thôi.”

Không lâu sau đó, anh đã dỗ dành được cô, cô không nhắc đến chuyện muốn ở bên anh nữa, anh lại từng ngày từng ngày một, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Vốn dĩ muốn chờ đến khi cô 18 tuổi, nhưng bị cô làm loạn, anh có hơi mất kiên nhẫn, muốn làm rõ vào ngay năm cô 16 tuổi.

Cô muốn tham gia Cuộc thi múa ba lê Quốc tế Lausanne, trước khi ra nước ngoài anh đã dịu dàng nói với cô: “Vãn Vãn, cháu thi đấu tốt nha, chờ đến khi cháu trở về, chú sẽ tặng cho cháu một món quà.”

“Vâng.” Cô cười trả lời.

Nhưng…… Anh cũng không thể ngờ được, sau khi cô trở về, thứ chờ đợi cô, là anh trai anh qua đời, là ba cô bị bắt vào tù, là nhà của cô bị niêm phong trong một đêm, là mẹ cô kêu trời khóc đất đến khi ngất đi.

Đúng, anh và cô không thể xem như người xa lạ.

Những cảnh tượng trong mơ đó đã từng thật sự xảy ra, mỗi một khung cảnh, giống như một bộ phim, lặp lại lặp lại.

Người nằm trên giường bất tri bất giác đổ mồ hôi.

“Thật sự xin lỗi……” Cô đứng dưới cơn mưa lớn, cả người ướt đẫm cúi đầu xuống, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ biết nghẹn ngào nói với anh: “Du Cẩn Niên, thật sự xin lỗi……”

Thư Vãn khóc lóc giật mình tỉnh dậy, gối đầu cũng ướt một mảng lớn.

Cô mờ mịt mà trợn tròn mắt, vẫn không khống chế được khóc nức nở.

Sau một lúc lâu, tinh thần của cô ổn định hơn một chút, cảm xúc cũng khôi phục không ít, liền chậm rãi ngồi dậy.

Thư Vãn sờ đến điện thoại, mở màn hình muốn xem đã mấy giờ rồi, kết quả lại thấy được vài cuộc điện thoại của mẹ.

Tối hôm qua, sau khi cô uống canh gừng và uống thuốc trị cảm xong, lúc ngủ thì chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cho nên không biết mẹ gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như vậy.

Ngoại trừ gọi điện thoại còn có rất nhiều tin nhắn mới  hiện ra.

Thư Vãn mở WeChat ra, nhìn thấy mẹ gửi đến hơn mười mấy tin nhắn.

【Mẹ: Vãn Vãn, con nói cho mẹ biết hiện tại ở nước ngoài đi!】

【Mẹ: Bọn họ đang lừa mẹ, đúng không? Con vẫn còn ở lại nhà hát, đúng không?】

【Mẹ: Con gái à, con là niềm tự hào đời này của mẹ, nhất định phải cố gắng tiến lên cao, đừng từ bỏ cơ hội tốt.】

【Mẹ: Con chính là diễn viên múa ba lê độc diễn trẻ tuổi nhất, tương lai vô hạn!】

【Mẹ: Đừng làm chuyện ngốc nghếch, ngoan ngoãn ở lại nhà hát múa ba lê Mỹ đi.】

……

【Mẹ: Con đừng mơ tưởng con và Du Cẩn Niên có thể ở bên nhau! Đời này các con cũng không thể! Nhà bọn họ sẽ không chấp nhận con!】

【Mẹ: Thấy được thì gọi điện thoại lại cho mẹ, nếu không thì mẹ sẽ lập tức đến Mỹ tìm con.】

Thư Vãn hơi đau đầu, thở dài.

Cô từ bỏ điều kiện ưu đãi của nhà hát múa ba lê M, lựa chọn về nước phát triển, chuyện này cô cũng không nói với mẹ mình.

Bởi vì Thư Vãn biết, mẹ sẽ không bao giờ đồng ý.

Cho nên cô mới tiền trảm hậu tấu.

Nhưng chung quy trốn không thoát được cửa ải phải giải thích chuyện này với mẹ.

Chẳng qua chỗ tốt duy nhất là, hiện tại cho dù mẹ có không đồng ý, cũng phải đồng ý.

Bởi vì cô đã cắt đứt con đường rồi.

Thư Vãn dùng tay vuốt mái dài mềm mại từ trước ra sau, hít sâu một chút, gọi điện thoại cho mẹ.

Vạn Tĩnh một đêm không ngủ rốt cuộc cũng chờ được điện thoại của con gái, gần như là lập tức nghe máy.

Giọng nói của bà vừa hoảng loạn vừa rất muốn nghe được câu trả lời khẳng định từ miệng Thư Vãn hỏi: “Vãn Vãn, Vãn Vãn con nói cho mẹ biết, bây giờ con đang ở Mỹ……”

“Mẹ,” Thư Vãn trầm giọng, bình tĩnh nói: “Con về nước rồi.”

Đối diện bỗng nhiên không có âm thanh gi, lắng xuống.

Một mảnh yên tĩnh, Thư Vãn không nhanh không chậm nói: “Con từ chối đãi ngộ hậu hĩnh của nhà hát, lựa chọn về nước phát triển. Mẹ, kỳ thật không có gì khác cả, con ở đâu cũng có thể……”

“Làm sao mà có thể không khác được!” Vạn Tĩnh đột nhiên điên cuồng hét lớn, “Làm sao mà có thể không khác được chứ!”

“Đó là nhà hát múa ba lê Mỹ, là đoàn múa ba lê đẳng cấp thế giới! Con trở về làm cái gì? Mẹ hỏi con trở về làm cái gì!”

“Thư Vãn, con muốn bị người chọc vào cột sống bám theo phía sau con mắng nhiếc, có phải hay không? Có phải con muốn nghe người ta nói con là con gái của tội phạm giết người không? Hay là con muốn nghe người khác châm chọc con có cha tất có con gái, nói con cũng là một con sói mắt trắng lấy oán trả ơn!”

“Vãn Vãn……” Vạn Tĩnh khóc đến mức không thể thở nổi, “Mẹ cầu xin con, cầu xin con trở về đi, những thứ này để một mình người mẹ này chịu đựng là được, cô không thể bị làm bẩn, con gái mẹ là nữ hoàng múa ba lê cao quý và thanh khiết nhất, không thể bị vấy bẩn một chú, không thể……”

“Mẹ……” Thư Vãn nhíu chặt mày, “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút……”

“Con bảo mẹ bình tĩnh như thế nào đây!”

……

Một buổi sáng hỗn loạn.

Chờ đến khi Thư Vãn ra ngoài, đã gần đến tám giờ.

Hôm nay hẹn đoàn trưởng Trung Ba gặp mặt nói chuyện, Thư Vãn mặc một chiếc áo khoác màu nâu, đeo khăn quàng cổ màu xám nhạt rồi ra khỏi phòng khách sạn.

Khi đi đến quầy lễ tân, cô bỗng nhiên dừng bước, xoay người trở về.

Cô gái làm việc tối qua đang chuẩn bị tan tầm, sau khi nhìn thấy cô thì mỉm cười ngọt ngào với cô một cái.

Thư Vãn nhẹ nhàng cong môi, đi qua nói cảm ơn với cô ấy rất chân thành: “Canh gừng và thuốc trị cảm tối hôm qua, cảm ơn cô.”

Cô gái nhỏ ngẩn người, rồi sau đó mới phản ứng lại.

Cô ấy nhất thời hơi ngượng ngùng, hai má hơi ửng đỏ, lúng túng nói: “Cô Thư, thật ra…… Những thứ đó đều không phải là tôi cho người chuẩn bị cho cô.”

“Tuy rằng có hơi xấu hổ, nhưng tôi cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng với cô, tôi không dám tranh công.” Cô gái rất thành thật, thẳng thắn nói với Thư Vãn: “Thuốc trị cảm gì đó là người đại diện của thầy Du Cẩn Niên mua đem đến khách sạn nhờ chúng tôi đưa đến phòng của cô.”

“Còn có canh gừng, cũng là anh ta cố ý yêu cầu!”

Thư Vãn kinh ngạc, ngơ ngẩn một lát.

Cô hoảng hốt đi ra ngoài, sau khi ra khỏi khách sạn đến ven đường, hoàn toàn không chú ý tới đèn xanh lối đi bộ đã chớp chớp, rồi sau đó đèn đỏ lập tức sáng lên.

Cô thất thần cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Trong đầu chỉ còn lại tất cả mọi chuyện từ tối hôm qua cho đến bây giờ.

Nếu như bản nhạc dương cầm đầu tiên có thể xem như là ngẫu nhiên và trùng hợp.

Vậy thì chuyện sau đó thì sao?

Bản nhạc dương cầm cuối cùng《Vãn》, là để cho cô nghe.

Trong buổi hòa nhạc có một chỗ trống nào đó, là anh cố ý để dành lại cho cô.

Người đại diện của anh đưa cô về khách sạn, là theo yêu cầu của anh.

Ngay cả canh gừng và thuốc trị cảm được bưng đến trước mặt cô, cũng là do anh sắp xếp.

Bên tai truyền đến tiếng còi xe vang dội.

Thư Vãn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đã bị người nào đó nắm lấy cổ tay kéo lại, cả người không khống chế được mà lùi lại phía sau.

Trong nháy mắt xoay người, cô rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc đã lâu không cảm nhận được.

Đôi mắt Thư Vãn đột nhiên mở to, tim đập giống như dừng lại.

Cô duỗi thẳng cổ, từ từ ngửa đầu lên một cách máy móc.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment