Đường Về - Ngải Ngư

Chương 142

Edit: Mây

Thường Trăn Ly ở trên tầng, cửa không đóng chặt, bà nghe thấy Du Cẩn Niên nói như vậy với Thư Vãn, không thể làm gì khác ngoài thở dài.

Đều nói Thư Vãn không sai Thư Vãn vô tội.

Nhưng bà là mẹ của nạn nhân, muốn bà phải chấp nhận con gái của hung thủ, không khác gì bảo bà đi tha thứ cho Thư Ninh Viễn, người đã hại chết con trai bà.

Nhưng mà bà không chấp nhận Thư Vãn, Cẩn Niên biết làm sao bây giờ?

Thường Trăn Ly thường nghĩ, mình đã mất đi con trai lớn, không thể lại để mất đi con trai nhỏ được nữa.

Người đã chết không có cách nào sống lại được, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống.

Nếu như có thể, bà tình nguyện để cho Cẩn Niên sống nhẹ nhàng và vui vẻ hơn một chút.

Nếu có thể.

Thường Trăn Ly cảm thấy, chắc chắn là anh trai của Cẩn Niên cũng không muốn để Cẩn Niên bỏ lỡ cô gái mình yêu cả đời bởi vì anh ấy.

Bà biết sớm muộn gì mình cũng phải gặp mặt Thư Vãn, cho nên không bằng nhân lần này gọi Thư Vãn tới.

Nếu năm đó cô gái này có thể trốn đi, năm năm cũng chưa từng liên lạc với Cẩn Niên, đã nói lên trong lòng cô ấy có sự áy náy, cô không biết phải đối mặt với bọn họ như thế nào, nếu không cũng sẽ không chạy trốn.

Nhưng sự tội lỗi thay cho phần của ba cô này cũng không thể đi cùng với cô cả đời.

Cũng không thể…… Mỗi lần, khi đối mặt với người họ Du, cô đều cảm thấy cô chính là người phạm sai lầm, rốt cuộc nói đúng ra, năm đó cô cũng chỉ là là một đứa trẻ vô tội.

Thường Trăn Ly không phủ nhận cái tát vừa rồi là dưới tình huống bà bị mất khống chế, nhưng thật ra bà có thể dừng lại.

Chỉ là bà không dừng.

Bà là mẹ của nạn nhân, không thể nào nhẫn nhịn hết tất cả mọi thứ, dễ dàng tha thứ cho người nhà họ Thư.

Điều đó không thực tế, bà không phải là đại thánh mẫu bạch liên hoa.

Vào thời điểm cái tát kia giáng xuống, cũng đã kết thúc.

Thư Vãn muốn sự tha thứ, bà cho.

Cô tìm kiếm sự giải thoát, bà cũng tự mình cho.

Từ nay về sau, Thường Trăn Ly bà sẽ không bao giờ lấy Thư Ninh Viễn ra làm khó dễ Thư Vãn nửa phần.

Chỉ mong đứa con trai nhỏ này của bà, có thể bình an thuận lợi, hạnh phúc an khang.

Thư Vãn bị những lời nói của Du Cẩn Niên làm cho bật khóc, đứng ở trước mặt anh nước mắt lạch cạch rơi xuống, không nói một tiếng nào.

Thật lâu sau, cô trả lại túi chườm nước đá cho anh, lẩm bẩm nói câu cảm ơn, rồi lập tức xoay người đi ra ngoài.

Cô không biết nên nói cái gì.

Hơn nữa vẫn còn ở nhà anh, mẹ anh vẫn đang ở trên tầng.

Thư Vãn sợ mình nói thêm một câu, lỡ như bị Thường Trăn Ly nghe được, sẽ tức giận đến mức ngã bệnh.

Cô đang định sau khi rời khỏi đây sẽ bắt taxi đến đoàn múa, kết quả cổ tay lại đột nhiên bị người ta kéo lại.

Du Cẩn Niên không nói gì chỉ nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô đi về phía chiếc anh anh dừng.

Thư Vãn bị kinh ngạc, muốn thoát ra khỏi xiềng xích của anh, nhưng chỉ vô ích.

“Du Cẩn Niên……” Bởi vì vừa rồi đã khóc, giọng nói của cô còn dính giọng mũi nặng nề và tiếng nức nở, nghe ra mềm như bông.

“Du Cẩn anh buông em ra…… Rất đau……”

Người đàn ông lạnh mặt, như là bị mất khống chế, sau khi mở cửa xe phía sau ra lập tức đẩy mạnh Thư Vãn vào.

Cô gái ngã xuống trên ghế sau, tiếp theo chính là sự áp bức của anh đè xuống.

Du Cẩn Niên quỳ một chân xuống ở mép ghế, tay giữ chặt cô, chống tay ở hai bên đầu cô.

Anh khom lưng, sắc mặt khó phân biệt cảm xúc, con ngươi sâu thẳm giống như một đêm đen tĩnh lặng, rồi lại tựa hồ là gió êm sóng lặng trước khi bão táp ập đến.

“Em nhất định phải ép anh đến phát điên em mới vui vẻ sao?” Tiếng thở dốc của anh nặng nề, cảm xúc dao động rất lớn, giọng khàn khàn hỏi cô: “Rốt cuộc là em có muốn anh hay không?”

Hốc mắt Thư Vãn ửng đỏ, hai mắt đẫm lệ mông lung giãy giụa, “Du Cẩn Niên, anh tránh ra trước……”

Đây chính là nhà của anh!

Nói không chừng…… Nói không chừng mẹ anh còn đang ở trên tầng nhìn……

Sao lại có thể như thế này được……

“Trả lời anh!” Du Cẩn Niên bởi vì bị cảm xúc kích động, lồng ng/ực phập phồng kịch liệt, rất nhanh ngữ điệu chợt ổn định lại, như là đang thấp giọng dụ dỗ cô, nghe ra như là đang cầu xin: “Đừng giày vò anh, Vãn Vãn, anh đừng tra tấn anh nữa, được không?”

Nước mắt cô chảy ra  khụt khịt, nhẹ giọng nói: “Em không…… Không tra tấn anh.”

“Chú út……” Một tiếng “chú út” này vừa vang lên, Thư Vãn giống như đột nhiên bị sụp đổ, khống chế không được mà khóc nức nở, cô vừa khóc vừa đứt quãng nói: “Em…… Em không biết phải đối mặt với mọi người như thế nào, em đã rất cố gắng, rất cố gắng lấy dũng khí trở về gặp anh, anh bảo em…… bảo em làm sao bây giờ? Em không muốn anh xem em như một người lạ, nhưng mà mà bà nội Du…… Bà……”

Những lời còn lại không thể nói thành lời, tất cả đều chìm đắm trong nụ hôn gần như hung ác của Du Cẩn Niên.

Trong xe rất yên tĩnh, loại yên tĩnh này càng là cho âm thanh mập mờ khi hôn môi càng rõ ràng hơn.

Có lẽ nó cũng không lớn như vậy…… Nhưng Thư Vãn cảm giác, ở bên tai, vô cùng rõ ràng, làm cho cô không nhịn được mà giật mình sợ hãi, rồi lại cảm thấy kíc/h thích và hưởng thụ.

Cô không có cách nào đẩy anh ra, cũng không muốn đẩy anh ra.

Môi bị anh ma xát đến tê dại thậm chí là đau đớn, hoàn toàn không làm lơ đi được.

Thư Vãn khó chịu hừ một tiếng, cùng với tiếng khóc nức nở, rất đáng thương.

Lúc này Du Cẩn Niên mới từ từ tìm về được một chút lý trí, bắt đầu trở nên dịu dàng.

Anh híp mắt, nhìn thấy hai má cô gái nhỏ trước mặt đỏ lên, nhuộm thành màu đỏ, chỗ khóe mắt có vết nước mắt chảy xuống, tựa như độn/g tình, lại giống như là ấm ức.

Dáng vẻ yếu đuối động lòng người như vậy còn quyến rũ hơn trăm vạn ngàn vạn lần so với khi cô nhảy múa trên sân khấu.

“Vãn Vãn,” Ngón tay thon dài của Du Cẩn Niên nhẹ nhàng cọ qua gò má cô, giúp cô lau đi những giọt nước mắt trong suốt, giọng nói khàn khàn ẩn chứa sự lưu luyến và dịu dàng, nói với cô: “An chỉ hỏi em một câu.”

“Em có muốn anh hay không?”

Thư Vãn đỏ mắt, khẽ khụt khịt, hít hít mũi, giọng nói nhẹ nhàng trả lời: “Muốn.”

“Chú út, em muốn anh.”

“Được.” Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, dỗ dành nói: “Có những lời này của em cũng đủ rồi, những thứ khác để anh giải quyết.”

“Đừng lo lắng.”

Thư Vãn khẽ mím môi, khi anh từ từ lùi ra cô cũng ngồi dậy, rồi sau đó ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh cửa ghế sau, “Em và anh cùng nhau đối diện, em đã không còn là trẻ con nữa rồi……”

Anh nhếch môi, dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ở phía sau anh là được.”

“Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Anh thở ra một, rốt cuộc cảm xúc cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng khôi phục là dáng vẻ quân tử khiêm tốn cấm dục của ngày thường.

Thư Vãn ngoan ngoãn ngồi xong, nói: “Đoàn múa.”

Du Cẩn Niên cụp mắt thấy cô không có ý định xuống ghế sau, híp mắt khẽ chậc, “Vẫn ngồi ở đây?”

Thư Vãn cắn môi, gật đầu.

Ngay sau đó mới hơi ngượng ngùng nói: “…… Chân nhũn rồi.”

Cho nên không thể di chuyển chỗ ngồi lên ghế phụ được.

Du Cẩn Niên bật cười, đóng cửa xe thay cô sau vòng đến bên kia lên xe.

Ở trên đường Thư Vãn nói với anh chuyện tối hôm qua hai người bọn họ bị chụp được, còn vì thế cố ý dặn dò Du Cẩn Niên: “Lát nữa anh…… Cho em xuống ở chỗ ngã tư là được rồi, em tự mình đi vào.”

Du Cẩn Niên thở dài, nói: “Ở ngã tư thì sẽ không bị chụp sao?”

Thư Vãn cắn môi, hơi nhíu mày, trầm tư suy nghĩ: “Vậy…… Vậy nếu không……”

Cô còn chưa nói hết câu nếu không, Du Cẩn Niên dịu dàng trấn an cô, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Không cần lo lắng những chuyện khác, anh đều sẽ giải quyết tốt.”

Trong lòng Thư Vãn dâng niềm vui không thể nói thành lời, là cảm xúc đã lâu rồi cô không cảm nhận được.

Hai nhà đã từng hoà thuận vui vẻ, cô chưa bao giờ để ý đến loại tâm trạng nhỏ nhặt này, chờ đến khi cô biết quý trọng, thì cô và anh đã trời nam biển bắc.

Năm năm này vô số ngày đêm, cô vẫn luôn đều nâng niu ký ức với anh thuộc như lòng bàn tay, đem những ký ức có anh đặt vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng, phong ấn nó lai.

Cô ngồi ở giữa trên ghế sau, nghiêng người về phía trước, tay nắm lấy lưng ghế trước, đầu gối lên trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cDu Cẩn Niên đang lái xe, hơi ngẩn người suy nghĩ, có phải là mình đang nằm mơ không, sao mà có thể ở bên cạnh anh thuận lợi như vậy chứ? Thuận lợi……

Cũng không thể nói là như vậy.

Dù sao mẹ và mẹ anh bên kia, cũng còn chưa xử lý xong.

Những người khác nói như thế nào nhìn thế nào như thế nào bàn tán gì đi nữa, cô cũng có thể không quan tâm, nhưng là Vạn Tĩnh và Thường Trăn Ly lại không thể nào không để ý được.

Cô muốn hai người chấp  nhận chuyện tình cảm của cô và Du Cẩn Niên.

Đương nhiên, nếu cuối cùng hai người mẹ vẫn không đồng ý, cô cũng chỉ có thể phụ lòng hai người, làm một người con bất hiếu.

Cho dù mọi người trên thế giới này đều không coi trọng bọn họ cũng không chúc phúc cho bọn họ, cô vẫn muốn ở bên cạnh anh.

Đến đèn xanh đèn đỏ, Du Cẩn Niên dừng xe xong, quay đầu phát hiện Thư Vãn đang nhìn mình đến ngẩn người, người đàn ông khẽ cong môi, nghiêng người lại gần hôn lên cánh môi mềm mại của cô.

Thư Vãn tạm thời lấy lại tinh thần, mặt đỏ bừng, vội vàng lùi lại, dựa ra phía sau.

Du Cẩn Niên nhìn nửa bên trái của cô, tuy rằng kịp thời chườm lạnh, nhưng vẫn là rất đỏ, thậm chí còn hơi sưng lên, vết trầy xước móng tay trên má cũng không thể làm lơ được.

Anh âm thầm thở dài, nhẹ nhàng hỏi cô: “Hôm nay phải đi sao? Không thể xin nghỉ ngơi một ngày?”

Thư Vãn hơi nhíu mày, khó xử nói: “Ngày đầu tiên chính thức nhập đoàn, còn phải báo cáo, không đi không được……”

Du Cẩn Niên bất đắc dĩ, chỉ phải đưa người đưa đến.

Lúc đến cửa Thư Vãn muốn xuống xe, Du Cẩn Niên cởi dây an toàn xoay người ra phía sau, nói với cô: “Vãn Vãn, lại đây.”

Cả người Thư Vãn cứng đờ, cổ cô máy móc quay đầu nhìn về phía anh, biểu cảm hơi gượng gạo, thăm dò hỏi: “Làm gì……”

“Để anh xem mặt của em.” Du Cẩn Niên thở dài nhẹ nhàng dỗ.

Cô theo bản năng đưa tay lên che má trái của mình lại, cắn môi hơi thấp thỏm hỏi anh: “Rõ ràng lắm sao?”

Du Cẩn Niên nhân cơ hội giữ chặt tay cô, không nói gì kéo người đến trước mặt mình.

Thư Vãn không khống về đước ngã nhào về phía trước, một cái tay khác của cô vội vàng ấn lên trên lưng ghế phụ.

Du Cẩn Niên nâng mặt cô lên, làm cho cô ngửa đầu lên một chút.

Mi tâm người đàn ông nhíu chặt lại, ngón tay muốn chạm vào, lại sợ làm cô đau, cuối cùng từ bỏ, chỉ nhẹ nhàng thổi thổi cho cô.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi nóng người đàn ông thổi ra phả lên trên mặt cô, làn da của cô nóng lên.

Con ngươi của Thư Vãn không tự chủ được mà run lên, cô hơi cắn thẳng cắn phần thịt mềm trong miệng, lông mi cụp xuống hơi ngước lên, lại bất ngờ đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh.

Trái tim Thư Vãn bỗng dưng cứng lại, hơi thở cũng theo đó trở nên rối loạn.

Cho đến khi cánh môi bị chạm vào, cô mới bừng tỉnh lập tức tỉnh táo lại, mở to hai mắt, chợt chậm rãi khép lại.

Ngón tay nắm lấy lưng ghế gần như muốn kéo gối cổ xuống.

Cằm cô bị anh nhẹ nhàng nâng lên, khuôn mặt xinh đẹp hơi ngửa ra, bị động đón lấy nụ hôn dịu dàng như nước của anh.

Trong cơn mê loạn Thư Vãn hơi tránh đi, bởi vì má trái bị chạm vào.

Du Cẩn Niên khẽ hôn lên sườn mặt cô, rồi sau đó ghé sát vào bên tai cô, giọng nói gợi cảm hơi khàn dụ hống thì thầm với cô: “Buổi tối anh tới đón em?”

Thư Cãn ý lo/ạn tình mê, nghe thấy anh dịu dàng dỗ dành như vậy, lập tức ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: “Vâng.”

Chờ đến khi cô bước từ trên xe xuống dưới, vào đoàn múa.

Ở trên đường bị gió lạnh thổi một lúc, sau đó mới đột nhiên ý thức được vừa rồi ở trong xe làm chuyện gì, rồi đồng ý với anh cái gì.

“Buổi tối anh tới đón em?”

“Vâng.”

“Về bên kia cùng anh?”

“Được.”

Thư Vãn: “???”

Cô đã đồng ý với anh chuyện gì? Buổi tối về chỗ bên kia của anh làm cái gì?

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment