Đường Về - Ngải Ngư

Chương 47

Edit: Mây

“Vậy em, thích tôi không?”

Khi anh hỏi ra những lời này, đợi một lúc lâu sau Tần Họa cũng chưa lên tiếng.

Sau đó, cô gái hơi lung lay đứng lên, đối diện với anh.

Gió đêm thổi tới, ở trên cao có thể cảm nhận được hơi lạnh nhè nhẹ.

Chóp mũi Tần Họa ửng đỏ, mái tóc rối tung bị gió thổi rối tung, cô giơ tay lên đè xuống, nhìn về phía người đàn ông trước mắt chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng.

Cúc áo sơ mi được cài lại chỉnh tề, vạt áo hợp sơ vin vào trong quần tây màu đen, làm nổi bật đường eo hoàn mỹ gợi cảm, làm cả người anh thoạt nhìn càng thêm cấm dục.

Cô gái không có phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, chỉ là không chắc chắn lắm hỏi anh: “Đau lòng là thích sao?”

Hàng lông mi rũ xuống của Tống Kỳ run rẩy, đối diện, tầm mắt hai người đan chéo vào nhau, qua vài giây, Tần Họa nhìn vào môi anh, ngay sau đó người đàn ông nói từng chữ một, nói: “Đúng vậy.”

Tần Họa đột nhiên lùi lại phía sau, dựa thẳng vào vách tường.

Đôi mắt của cô gái cụp xuống, quay đầu sang một bên không dám nhìn anh, giọng nói rất nhỏ mà nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi, thích anh.”

Trái tim giống như bị thứ gì đó kéo đi, Tống Kỳ Hạc nhìn bằng ánh mắt mơ hồ không ngừng nhìn về phía cô, trái tim trong lồng ngực tựa như đã chết, bắt đầu nhảy nhót lung tung.

Từ sau khi ba mẹ xảy ra chuyện, tình cảm trong anh nhạt nhòa đến cực hạn, tựa như không có gì có thể làm cho anh sinh ra một chút gợn sóng trong cảm xúc.

Nhưng mà, cô gái đã kéo anh trở về vào lúc cận kề cái chết vào đêm đó, đã làm anh cười.

Liền cầm lòng không đậu cười thành tiếng.

Chính anh cũng rất kinh ngạc.

Sau đó mỗi lần gặp nhau ở cùng với cô, cô lại liên tiếp làm anh mà cảm nhận được rõ ràng, mình vẫn còn sống.

Là một con người sống.

Mà không phải là cái xác không hồn.

“Không ngại sao?” Anh cụp mắt nhìn cô chăm chú, nghiêm túc thấp giọng hỏi.

Tần Họa ngửa mặt lên, ánh mắt mờ mịt.

Hiển nhiên là không nghe hiểu anh đang hỏi cái gì.

“Không ngại,” An dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Tôi có bệnh trầm cảm……”

Anh còn chưa nói xong, Tần Họa đã lắc đầu, cô cắn môi, hai tay đan vào nhau, sau một lúc lâu mới mở miệng.

Giọng của cô gái vừa dịu dàng vừa kiên định: “Bệnh trầm cảm cũng không sao, tôi có thể cùng anh chữa khỏi.”

“Cho dù anh không phải là Tống Kỳ Hạc, tôi cũng thích anh.”

Tần Họa nói xong lại giang hai tay ra, ngửa mặt nhìn về phía anh mỉm cười đẹp như ánh mặt trời rực rỡ, khẽ lẩm bẩm hỏi: “Có cần ôm một cái không?”

Tống Kỳ Hạc bước về phía trước vài bước, giơ tay ôm lấy cô.

Người đàn ông hơi khom lưng, cúi đầu, gần như vùi cả mặt vào bên cổ cô, hơi thở nóng bỏng thở ra đều phả vào làn da của Tần Họa.

Tần Họa ôm lấy anh an ủi, cô dịu dàng nỉ non ở bên tai anh: “Tống Kỳ Hạc, vòng tay của tôi đều dành cho anh, bất cứ lúc nào, chỉ cần anh muốn.”

Hai người yên tĩnh mà ôm nhau một lúc mới chậm rãi buông nhau ra, tay cô còn vòng eo thon gầy nhưng rắn chắc của anh, Tần Họa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tối màu của anh, ánh mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: “Anh đồng ý với tôi một chuyện, được không?”

“Ừm.” Yết hầu người đàn ông trượt lên xuống, đồng ý.

“Anh còn chưa biết tôi muốn nói gì nữa mà.” Tần Họa thở dài.

“Đều đồng ý.” Anh nói rất tự nhiên và ngắn gọn, cũng đủ thẳng thắn.

Tần Họa không nhịn được cười rộ lên, nâng một bàn tay lên sờ sờ đỉnh đầu bị gió thổi hơi rối của anh, “Ngoan quá đi.”

Tống Kỳ Hạc: “……”

“Chính là,” Tần Họa cũng khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, “Chuyện đêm đó, anh không được làm lại nữa.”

“Đừng làm cho mình ở trong tình huống nguy hiểm, tôi sẽ lo lắng.”

Tống Kỳ Hạc hiểu được ý tứ của cô, cô đang nói chuyện lần đó anh lên trên sân thượng muốn nhảy lầu tự tử.

Thì ra là cô đã nhận ra.

Người đàn ông gật đầu rất nhẹ, “Được.”

Lúc này Tần Họa mới yên tâm, lại dựa vào trong lòng ngực anh, ôm chặt eo anh.

Tống Kỳ Hạc nhìn ra được đêm nay Tần Họa có điểm không giống với thường ngày, đổi lại như bình thường, cô tuyệt đối sẽ không nói chuyện thân mật với anh như vậy, cũng sẽ không tự nhiên tới gần anh như thế.

Cô chắc chắn sẽ mặt hồng tai đỏ, xấu hổ không biết phải làm sao bây giờ.

Đôi mắt của người đàn ông nhìn sang  chiếc bàn bên cạnh, bốn chai.

Say rồi.

“Anh đi lên từ lúc nào?” Đầu Tần Họa dán vào trước ngực anh, lẩm bẩm hỏi: “Lúc tôi gọi điện thoại với Tình Tình sao?”

Sớm hơn một chút.

Anh đã ở chỗ này từ trước khi cô gọi điện thoại.

Nhìn thấy dường như tâm trạng của cô không tốt, vẫn liên tục uống rượu.

Ban đầu muốn đi tới, kết quả cô lại gọi điện thoại cho bạn.

Sau đó, anh nghe được những lời này của cô.

Nghe vậy, không kìm nén được nên đã đi tới.

Cô gái ngồi trên ghế, lạnh đến mức hơi run rẩy, anh lập tức cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô.

Anh khẽ thở dài một tiếng, trả lời cô: “Ừm.”

Từ khi anh đi lên trong lúc cô đang gọi điện thoại.

“Tống Kỳ Hạc,” Cô khẽ cử động, dùng trán chống vào trước ngực anh, “Anh phải thật tốt đó nha.”

Bàn tay anh đặt trên gáy cô, xoa vài cái thật nhẹ, đồng ý: “Được.”

Tần Họa cũng không biết mình đi từ trên sân thượng xuống như thế nào, cũng không biết bước vào thang máy như thế nào.

Chờ đến khi cô có ý thức, thang máy đang chậm rãi chạy xuống, lúc sắp đến tầng 6.

Mà cô dựa sát vào anh, quanh hơi thở là mùi hương thoang thoảng trên người cô.

Đến tầng 6, cửa thang máy từ từ mở ra.

“Tôi tới rồi.” Tần Họa nói xong lập tức đi ra ngoài, vốn dĩ Tống Kỳ Hạc muốn đưa cô tới cửa, kết quả cô lại không cho.

“Tôi có thể tự đi.” Cô gái cong môi khẽ mỉm cười với anh.

Nhưng trong nháy mắt cô đi ra ngoài kia, lại xoay người.

Chân Tần Họa giẫm lên vùng cảm ứng của cửa thang máy, không cho cửa khép lại.

“Tống Kỳ Hạc.” Con ngươi của cô hơi mông lung, khuôn mặt ửng đỏ, khóe miệng cong lên.

Tống Kỳ Hạc bước chân đi về phía trước, vừa mới đứng ở trước mặt anh, cô gái bỗng nhiên giơ tay lên ôm lấy cổ anh, hơi nhón mũi chân, miệng hơi chu ra, in lên môi anh.

Nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng này của cô khiến cơ thể Tống Kỳ Hạc chợt cứng đờ, trong đôi mắt đen nhánh của anh không còn là cảm xúc lạnh nhạt nữa, mà là tự như bỗng nhiên có sóng to gió lớn cuồn cuộn, mãnh liệt, tràn ngập.

Cũng chỉ là, đơn giản là môi chạm môi.

Vài giây mà thôi.

Gót chân Tần Họa chạm đất, tay cũng rời khỏi cổ anh, mỉm cười rạng rỡ, ngữ điệu vui vẻ nói với anh: “Ngày mai gặp lại.”

Nói xong, cô gái lập tức xoay người đi.

Khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của cô dần dần biến mất ở trước mắt mình.

Tống Kỳ Hạc vẫn luôn quên hô hấp ngay khoảnh khắc cửa thang máy khép lại mới hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Vẻ mặt của anh hoảng hốt bước chân lâng lâng đi ra tầng 5, máy móc mở cửa đi vào nhà.

Sau khi trở lại phòng ngủ, người đàn ông ngây ngốc ngồi ở mép giường, thật lâu sau, anh mới đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào nơi vừa rồi bị cô hôn môi lên.

Cái loại xúc cảm mềm mại mang theo mùi rượu này dường như vẫn còn đọng lại trên môi anh.

Tống Kỳ Hạc nằm ngửa ra, nghiêng người, xoay người nằm thẳng.

Sau khi lăn qua lăn lại một lúc lâu, anh nhìn  bức tranh cô gái treo ở đối diện giường quay lại mỉm cười, cực kỳ nhẹ, khóe miệng chỉ cong lên một chút.

Cô nói với anh ngày mai gặp lại, chính là một  tín hiệu có thể ngập tràn mong chờ và hy vọng.

Là động lực có thể giúp anh chịu đựng từ từ vượt qua một đêm dài khó khăn.

Đêm nay lúc ở trên sân thượng vô tình nghe được những lời kia vang lên bên tai mình, Tống Kỳ Hạc thử nhắm mắt lại.

Lần này xuất hiện, là một cô gái.

Bởi vì chuyện xảy ra vào đêm nay, Tống Kỳ Hạc nhất định sẽ bị giấc mơ quấn quanh.

Anh  vẫn là sẽ mơ thấy những cảnh tượng đẫm máu khinh khủng đó, nhưng giây tiếp theo cảnh trong mơ lập tức biến thành một cảnh tượng khác.

Anh và Tần Họa đang ôm nhau, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hơi ấm của cô một cách rõ ràng ở trong giấc mơ.

Bế cô gái mềm mại lên, anh nghe thấy cô nói với mình: “Tôi thích anh.”

“Cho dù anh không phải là Tống Kỳ Hạc, cô cũng thích anh.”

“Bệnh trầm cảm cũng không sao, tôi sẽ cùng anh chữa khỏi……”

Sau đó, anh đã bị cô trong lòng ngực ngẩng đầu lên hôn một cái.

Cô ngửa đầu, cười tự nhiên và tươi tắn, “Tống Kỳ Hạc, anh phải thật tốt nha.”

Thậm chí…… Không dừng lại ở đó.

Trong giấc mơ anh còn có một vài hình ảnh hai người dây dưa ở bên nhau.

Anh thấy được khuôn mặt ửng đỏ của cô gái, ánh mắt mê ly, cùng với tiếng kêu khẽ của cô ở bên tai mình, cùng với tiếng khóc nức, từng chút từng chút một đánh sập anh.

Khi Tống Kỳ Hạc mở mắt ra, vừa xấu hổ vừa buồn bực.

Anh thở ra một hơi thật dài, tháo ga trải giường và  mọi thức ra, ném vào trong sọt quần áo bẩn cỡ lớn.

Người đàn ông đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó thay quần áo, đi ra khỏi phòng ngủ.

Kết quả cô gái vốn nên xuất hiện ở trong phòng bếp  lại không thấy đâu.

Tống Kỳ Hạc nghĩ đến tối hôm qua cô uống rượu, cho nên không thúc giục cô, mà chỉ tự mình đi ra ngoài.

Nhưng chờ đến khi anh mua bữa sáng trở về, Tần Họa vẫn không có động tĩnh gì.

Tống Kỳ Hạc cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho cô trên WeChat.

【S: Lên đây.】

Thật ra Tần Họa đang cầm điện thoại không biết nên tìm lý do gì để xin nghỉ không đi gặp anh thì trong khung trò chuyện đột nhiên nhảy ra hai chữ, sợ tới mức run lên, suýt chút nữa ném luôn điện thoại trong tay đi.

Sáng nay cô tỉnh lại phát hiện trên người mình còn mặc quần áo của ngày hôm qua, có mùi rượu, áo khoác ném sang bên cạnh, là của đàn ông.

Cô cầm chiếc áo khoác lên, mới từ từ nhớ lại, nhớ tới tất cả mọi thứ tối hôm qua.

Coo không chỉ thừa nhận mình thích anh, còn ôm người ta, còn nói với người ta nhiều như vậy, trạng thái vô cùng thân mật.

Như vậy xem như là không quá đáng lắm, nhưng quá đáng nhất chính là lúc thang máy đi xuống, cô thế mà lại quay ngược về hôn anh?!

Ai cho mày lá gan đó thể Tần Họa!!!

Là rượu sao???

Cô còn đang do dự mà không biết nên trả lời Tống Kỳ Hạc như thế nào, người đàn ông gọi một cuộc điện thoại đến.

Rất trực tiếp.

Tần Họa hít một hơi thật sâu, nghe máy.

“Dậy chưa?” Anh thản nhiên hỏi.

Tần Họa ấp úng một lúc, hơi chột dạ hỏi: “Tôi…… Cơ thể không thoải mái lắm, có thể xin nghỉ không? Đến giờ cơm tôi sẽ đặt cơm cho anh.”

Tống Kỳ Hạc im lặng.

Anh không nói lời nào, Tần Họa càng ngày càng thấy bất an.

Một lát sau, Tống Kỳ Hạc dùng ngữ điệu thản nhiên gọi cô: “Tần Họa……” “Tôi lên ngay đây!” Lớp phòng bị trong lòng của Tần Họa lập tức bị đánh sập trong nháy mắt.

Cũng chỉ vài phút, khóa mật mã nhà Tống Kỳ Hạc vang lên biết là tiếng mở khóa.

Tần Họa mở cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Hạc đứng ở cửa.

Cô bị hoảng sợ, trong lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, khuôn mặt bất giác đỏ lên, còn giả vờ bình tĩnh nói: “Anh đứng ở đây làm gì thế?”

Người đàn ông không nói gì, chỉ duỗi tay, kéo cô ôm vào lòng.

Ôm chặt.

Trái tim Tần Họa cũng chợt đóng băng.

“Còn nhận không?” Anh thấp giọng hỏi.

Mơ hồ có thể cảm nhận được một chút ấm ức?

Lúc đầu Tần Họa không hiểu ý tứ của anh lắm, nhịp tim đập cực kỳ mãnh liệt, gần như chấn động cả màng tai, làm cho phản ứng của cô cũng trở nên chậm chạp hơn.

Cô mờ mịt khẽ nhíu mày, vừa khó hiểu vừa căng thẳng hỏi: “Cái…… Cái gì?”

“Lời nói tối hôm qua,” Tống Kỳ Hạc cụp mắt, khẽ mím môi, lẩm bẩm: “Em có còn nhận không?”

Tác giả có lời muốn nói: 

Nhận nhận nhận! Tôi trả lời thay cô ấy! Hạc Hạc đừng buồn!!!

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment