Đường Về - Ngải Ngư

Chương 93

Edit: Mây

Nhờ họ hàng của Nguyễn Lê ban tặng, mọi kế hoạch của Hoắc Nghị đều đổ bể.

Vốn dĩ có thể ngủ chung chăn gối với vợ trong một tuần, mỗi đêm đều có thể là đêm xuân tươi đẹp.

Đội trưởng Hoắc hiện tại chỉ có thể lấy lùi làm tiến cầu xin, nhờ vợ giúp đỡ cho anh ăn một chút.

Nguyễn Lê nghe được câu nói có hơi lưu manh kia của anh, xấu hổ mặt đỏ bừng, đỏ ửng lan tràn ra đến cả sau tai và lên trên cổ.

Làn da trắng nõn hiện lên một màu hồng nhạt, như là hoa đào nở rộ, nhuộm một màu rất quyến rũ.

Cô quay sang một bên cúi đầu cụp mắt, ánh mắt liếc nhìn lung tung, chính là không dám nhìn anh.

Hoắc Nghị ôm vô, cánh tay của người đàn ông có sức lực rất lớn, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khiến cho cô hoàn toàn không còn đường lui.

“Trốn cái gì?” Anh nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên, “Nhìn anh.”

Nguyễn Lê cắn mềm thịt trong miệng, vừa xấu hổ vừa túng quẫn, nhỏ giọng ngập ngừng: “Làm gì vậy……”

“Hỏi em mà em còn chưa trả lời đâu, có được hay không?” Hoắc Nghị cười như không cười trêu chọc cô.

Hàng lông mi mảnh dài của Nguyễn Lê không ngừng run rẩy, như là một con bướm đang uyển chuyển, nhẹ nhàng vỗ cánh vậy.

Cô cắn đôi môi, mặt đỏ bừng không nói lời nào, Hoắc Nghị vẫn không chịu buông tha, tới gần cô, giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng phát ra một tiếng nghi vấn: “Hửm?”

“Có giúp anh hay không?”

Nguyễn Lê bị anh bám lấy không còn cách nào khác, tính tình rất tốt đồng ý, âm thanh như muỗi kêu: “Ừm.”

Người đàn ông khẽ bật cười, anh mổ nhẹ trên môi cô một cái, thở dài: “Sao mà lại dễ nói chuyện như vậy, khi làm việc cũng như vậy sao?”

Nguyễn Lê lại ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.

“Sẽ không bị bắt nạt?” Anh ở một bên vừa cởi quần áo vừa hỏi.

Nguyễn Lê trơ mắt nhìn từng chiếc quần áo trên người anh từ từ giảm bớt, tinh thần đã sớm rối loạn, chỉ biết ngoan ngoãn đáp: “Sẽ không, mọi người đều rất quan tâm đến em.”

“Cũng chỉ có anh……”

Hoắc Nghị nheo mắt lại, hơi cong môi: “Anh làm sao vậy?”

“…… Bắt nạt người khác.” Sau khi cô nói xong mới đột nhiên hoàn hồn, phát hiện ra mình đang bị anh dụ nói chuyện.

Nhưng hình như cũng không thể nói là anh nói lời nhảm nhí, bởi vì anh cũng không cố ý dụ dỗ cô đi nói cái gì……

Nguyễn Lê ý thức được bản thân mình đang phạm vào ngu xuẩn, vội vàng nằm trên giường, người chui vào trong chăn, mặt quay vào vách tường đưa lưng về phía anh, chỉ hận không thể đem đầu của mình chui vào trong chăn.

Hoắc Nghị hừ cười một tiếng, xốc một góc chăn lên, cũng thuận thế nằm lên nhích vào.

Từ phía sau anh ôm lấy cơ thể nhỏ xinh của cô vào trong lòng ngực bao bọc hết lại, cằm đặt ở trên bả vai cô, nghiêng đầu, cười nhẹ hỏi ở bên tai cô: “Anh bắt nạt em?”

Nguyễn Lê cắn cắn môi, không nói lời nào.

“Làm sao lại không nói lời nào nữa rồi?” Bàn tay của anh đặt ở trên cái bụng nhỏ của cô ấn ấn, “Còn đau không?”

Nguyễn lê nhỏ giọng nỉ non: “Khá hơn nhiều rồi.”

Bàn tay rộng rãi vừa ấm áp vừa khô ráo của Hoắc Nghị giúp cô xoa xoa, sau đó di chuyển lên trên.

Nguyễn Lê mẫn cảm khẽ run lên, cô nghe được tiếng cười của anh, ý cười ngắn ngủi, lồ/ng ngực rung lên, cách lớp vải mỏng đều có thể cảm nhận được rõ ràng độ rung rất nhỏ kia.

“Em cứ như vậy quay lưng về phía anh?” Anh dùng hàm răng liếm nhẹ cằm cô, lời nói hàm hồ: “Ngoan, quay lại đây đi.”

Nguyễn Lê cũng không nhúc nhích, người đã bị anh mạnh mẽ xoay lại.

Hai người lập tức đối diện với nhau.

Nguyễn Lê ngơ ngác ngẩng mặt lên, còn chưa kịp nói chuyện, thậm chí cũng chưa kịp phản ứng lại, anh lập tức chặn môi cô lại.

Nụ hôn của người đàn ông hung hãn và ngang ngược, như muốn nổ tung, gần như muốn khiến cho Nguyễn Lê không thể chịu nổi.

Nhưng anh không những không buông tha cho cô, còn càng ngày càng làm càn.

Nói là giúp anh, anh mới không để cho cô đổi ý.

Cơ thể của Nguyễn Lê lần này không thấy đau, nhưng cánh tay ngược lại tê dại.

Ban ngày làm việc, buổi tối bị anh quấn lấy làm loạn, hơn nữa thân thích đến thăm, tinh thần của Nguyễn Lê không còn đủ như vậy.

Giúp anh xong là lập tức dựa vào trong lòng ngực anh ngủ thiếp đi.

Cô cũng không biết vì sao, lúc anh ở bên cạnh cô, cô luôn rất dễ đi vào giấc ngủ, gần như vừa mới chạm vào gối là có thể ngủ say.

Hoắc Nghị tắm rửa sạch, một lần nữa nằm xuống, ôm lấy người phụ nữ vào trong lòng ngực, từ trước đến nay chưa từng cảm thấy an ổn và thoải mái như bây giờ.

Giống như…… Trong lòng có thêm một chút gì đó.

Làm anh thật sự rất hạnh phúc.

Bà xã thật ngoan.

Anh hôn lên trán cô, ngủ cùng với cô.

Mấy ngày kế tiếp ghi hình xem như là thuận lợi, Nguyễn Lê và Hoắc Nghị cũng bởi vì cơ hội lần này, may mắn hiểu được công việc của đối phương, đồng thời cũng hiểu biết lẫn nhau nhiều hơn một chút.

Thời gian một tuần rất nhanh đã trôi qua.

Đêm cuối cùng tổ tiết tục tổ chức một chương trình văn nghệ, lực lượng Không quân vì mấy tiết mục của sáu vị tân binh này mà có được một chương trình chia tay vui vẻ.

Hoắc Nghị không xuất hiện trên sân khấu, anh tránh ở phía sau máy quay đang ngồi cùng một chỗ với Nguyễn Lê.

“Ngày mai anh về nhà,” Anh đứng ở bên cạnh Nguyễn Lê, thấp giọng nói với cô: “Buổi tối trả lại cho anh một lần bị thiếu trong tuần này.”

Nguyễn Lê: “……”

Cô không để ý đến nửa câu sau của anh, chỉ theo nửa câu đầu hỏi: “Mấy giờ thì anh về?”

“Ngày mai có thể em phải bận rộn ở công ty, buổi tối có lẽ trở về muộn……”

“Ừ, vậy anh đi đón em.” Hoắc Nghị thuận miệng nói: “Tiện đường.”

Nguyễn Lê rất nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, vẫn không thể nghĩ được một người ở phía nam một người ở phía bắc, làm sao mà tiện đường được.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, giọng nói mềm mại đồng ý: “Được.”

“Công ty Quang Ảnh đúng không?” Hoắc Nghị hỏi.

“Vâng.” Nguyễn Lê sợ anh không biết, nói nhiều một câu: “Ngay trên đường xây dựng.”

Hoắc Nghị ngược lại cũng không đến mức ngay cả công ty của cô ở đâu cũng không biết.

Vậy thì cũng quá vô trách nhiệm rồi.

Anh nghe cô nghiêm túc nói với mình về vị trí cụ thể như vậy, vừa tức giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô lung tung, xoa nhẹ một lúc, “Anh có thể không biết sao?”

Nguyễn Lê mím môi, nghĩ thầm: Lỡ như thì sao……

“Đến lúc đó đi dạo ở trung tâm thương mại được không?” Cô ngẩng mặt lên, trong đôi mắt có một chút chờ mong hỏi anh.

Rồi sau đó lại nói: “Em tưởng mua một vài món đồ nhỏ trang, trang trí trong nhà một chút, như vậy càng đẹp mắt……” Còn ấm áp……

“Được.” Hoắc Nghị đồng ý.

Khóe miệng Nguyễn Lê lập tức cong lên, khẽ cười.

Hoắc Nghị cụp mắt nhìn cô, luôn cảm thấy lúc cô cười thì người cũng như tên, vừa mềm vừa ngọt, tựa như một quả lê mềm ngọt.

Buổi tối sau khi tan rã, Nguyễn Lê đi theo Hoắc Nghị trở về ký túc xá của anh.

Cô ngồi xổm xuống trước vali thu dọn đồ đạc của mình, Hoắc Nghị ra ra vào vào rửa mặt.

Chờ anh rửa xong, cô cũng đã thu gọn gần xong đồ đạc của mình.

Trong tay Nguyễn Lê đang cầm một chiếc móc khóa của chú cáo Nick trong bộ phim hoạt hình《Zootopia》.

Hoắc Nghị vừa mới đi đến đây, cô đã mở lòng bàn tay ra, đưa cái móc chìa khóa lên cao, có hơi thấp thỏm hỏi: “Cái này, anh có muốn không?”

Hoắc Nghị híp mắt lại, anh nắm lấy, dùng ngón tay móc vào, rũ mắt đánh giá chú cáo Nick, “Em cũng có?”

Nguyễn Lê chậm rãi cầm lấy chìa khóa của mình ở bên cạnh ra, mặt trên còn treo một con thỏ Judy.

Hoắc Nghị chưa từng xem《Zootopia》, cũng không biết này hai thú bông có cái liên hệ gì, chỉ là trực tiếp hỏi: “Một đôi?”

Nguyễn Lê gật gật đầu, “Ừm.”

Sau đó cô nhìn Hoắc Nghị cầm móc khóa hình chú cáo kia đeo vào chùm chìa khóa xe của anh.

Nguyễn Lê mím môi, khóe miệng hơi cong lên.

Cô cũng không biết vì sao, cũng không nói lên được là cảm giác gì, chỉ là nhìn thấy anh anh nhận lấy một món đồ nhỏ mà cô đưa như vậy, đơn thuần cảm thấy thật vui vẻ.

“Mua khi nào?” Sau khi Hoắc Nghị đeo vào thì vuốt ve chú cáo nhồi bông vài cái, giống như có chút yêu thích không muốn buông tay.

Nguyễn Lê rất ngoan thành thật trả lời: “Từ rất lâu trước kia……”

“Vì sao bây giờ mới đưa cho anh?” Anh liếc mắt nhìn sang, ánh mắt mang theo sự thăm dò.

Nguyễn Lê nghẹn lời, bỗng nhiên không biết nói cái gì.

Cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: “Em sợ anh không thích những thứ này……”

“Nếu sợ anh không thích, thì vì sao bây giờ lại đưa cho anh? Không sợ anh không thích?” Anh đi tới, cúi người, tay ấn ở mép giường, bao bọc Nguyễn Lê ở trong lòng ngực. Nguyễn Lê theo bản năng ngửa người ra phía sau, cô thẹn thùng cắn môi, trên mặt nhuộm một màu ửng đỏ.

Cô nói không rõ ràng.

Chỉ là khi thu dọn đồ đạc vừa vặn nhìn thấy, vừa vặn nghĩ đến, tâm huyết dâng trào muốn đưa cho anh.

Vì thế cứ làm như vậy.

Cô mong chờ anh sẽ thích, nhìn thấy anh thích thì cô cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng lúc này bị anh gần như ép hỏi, cô không biết là xấu hổ hay là tức giận, có hơi bực bội đỏ mặt nói: “Anh có muốn hay không, không cần thì trả cho em!”

Chính bản thân Nguyễn Lê cũng không biết, khi cô nói những lời này, có bao nhiêu là làm nũng.

Giọng điệu mềm mại oán trách khiến anh chẳng nhưng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.

Hoắc Nghị vẫn là lần đầu tiên thấy Nguyễn Lê dùng dáng vẻ này để nói chuyện với anh, thần thái xinh đẹp, ngọt ngào làm cho anh chỉ hận không thể nhìn nhiều hơn chút nữa.

“Cũng đã đưa cho anh rồi, còn có thể muốn lấy lại?” Hoắc Nghị nhẹ nhàng nâng cằm cô, cười xấu xa nói, “Anh cũng chưa nói là không cần.”

“Vậy anh…… Thích sao?” Nhìn ánh mắt mong chờ của cô nhìn anh, chờ anh sắp nói ra câu trả lời.

Hoắc Nghị cúi người tiến lên, đôi môi mỏng phủ lên cánh môi mềm mại của cô, lẩm bẩm: “Thích.”

Sau đó anh có nói thêm gì đó, nhưng Nguyễn Lê không nhớ rõ lắm, chỉ biết anh nói muốn cô trả lại cho anh một đêm còn một thiếu anh trước.

Buổi sáng hôm sau, mấy người Nguyễn Lê ăn sáng xong thì phải thu dọn đồ đạc rời khỏi bộ đội, có một dì trong nhà ăn của bộ đội nhìn thấy Nguyễn Lê, hiếu kỳ nói: “Cháu chính là vợ của đội trưởng Hoắc mà bọn họ nói đến đúng không?”

Nguyễn Lê ngơ ngác một lúc, rồi sau đó gật đầu, ngoan ngoãn lễ phép nói: “A, là cháu. Xin chào……”

“Sức khở tốt hơn rồi à?” Dì cười khanh khách hỏi.

Nguyễn Lê mờ mịt: “Dạ?”

Dì nói: “Mấy ngày trước Hoắc đội chạy vào phòng bếp vội vàng tự mình làm một bát mì, nói là cơ thể vợ mình không thoải mái.”

Nguyễn Lê sửng sốt.

Nếu cô nhớ không nhầm……

Cô nhớ rõ lúc ấy Hoắc Nghị nói chính là, dì ở nhà ăn làm.

Cô không quá dám tin tưởng hỏi: “Anh ấy tự mình làm?”

“Đúng vậy,” dì cười cười, “Lúc ấy cũng đã qua giờ cơm rồi, cậu ấy mượn phòng bếp một chút.”

Nguyễn Lê không biết bản thân mình làm sao để đi đến bên cạnh xe của chương trình, trước khi lên xe tinh thần cô hỗn độn cứ quay đầu lại xem, chỉ có phó đội trưởng Minh Lỗi dẫn theo cấp dưới đến tiễn tổ tiết mục.

Minh Lỗi thấy Nguyễn Lê có hơi thất thần cứ quay đầu lại nhìn xung quanh, lập tức nói với Nguyễn Lê: “Chị dâu nhỏ, đội trưởng có việc gấp phải xử lý, sợ là không kịp đến đây.”

Nguyễn Lê ngẩn ngơ gật đầu, lên xe.

Sau khi ngồi xuống cô móc điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn trên WeChat cho Hoắc Nghị.

【Một quả lê mềm: Em đi đây.】

Qua một lát, nhớ ra lúc trước anh nói cô phải gửi nhiều tin nhắn hơn, Nguyễn Lê lại bắt đầu gửi tin nhắn cho anh.

【Một quả lê mềm: Buổi tối gặp lại.】

【Một quả lê mềm: Tuần cảm ơn ông xã đã chăm sóc!】

【Một quả lê mềm: Gói biểu cảm chú mèo ngoan ngoãn.jpg】

Đây là lần đầu tiên cô gửi cho hắn một hơi nhiều tin nhắn như vậy.

Mới lạ, thấp thỏm, rồi lại cảm thấy vui vẻ.

Xe chậm rãi chạy ra khỏi quân doanh, Nguyễn Lê quay đầu ra phía sau, nhìn nơi anh sống lâu dài, không chịu thu hồi lại tầm mắt.

Cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy nữa.

Sau khi trở về công ty còn có một đống chuyện tiếp theo cần phải xử lý, đầu óc Nguyễn Lê bận rộn đến choáng váng, ngay cả bên ngoài trời âm u bắt đầu mưa từ khi nào cũng không biết.

Lúc đến thời gian tan tầm, mọi người nhao nhao muốn về nhà, đồng nghiệp có lòng tốt nhiệt tình hỏi Nguyễn Lê có muốn cho co đi ké một đoạn đường hay không, rốt cuộc bên ngoài trời mưa to tầm tã, dù có gọi xe có khi cũng không đến.

Nguyễn Lê quay lại cười, cảm kích từ chối: “Cảm ơn nha, nhưng cũng không cần đâu, một lát nữa chồng tôi sẽ đến đón tôi.”

Dần dần, cả tòa nhà trở nên vắng vẻ, chỉ còn một mình Nguyễn Lê vẫn còn trong công ty, chờ Hoắc Nghị đến đây đón mình.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Lê thất thần gửi cho Hoắc Nghị một tin nhắn rốt cuộc cũng nhận được câu trả lời[: “Có chút việc bị trì hoãn, anh đi đón em ngay đây, chờ anh một lát.”

Tâm trạng vốn dĩ có một chút sương mù, trong khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn kia của anh thì trong nháy mắt đã sáng bừng lên.

Nhưng mà, sau khi Nguyễn Lê nhìn thấy Hoắc Nghị đi theo anh lên xe.

Trái tim vốn dĩ ấm áp từng lớp từng lớp lại trở nên lạnh lẽo.

Hôm nay cũng thật lạnh.

Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn nước mưa hình thành từng cột nước không ngừng chảy xuống đọng lại ở phía dưới, trên người dường như không có độ ấm, lạnh từ đầu đến chân.

Cả người mang theo hơi lạnh.

Tối hôm qua chính mắt cô nhìn thấy anh đeo móc chìa khóa hình chú cáo vào chùm chìa khóa xe của anh.

Cô hỏi anh có thích hay không, chính miệng anh nói với cô, nói anh thích.

Cô tin là thật.

Nhưng hiện tại, chùm chìa khóa cắm ở lỗ khóa, rỗng tuếch.

Chú cáo Nick đã biến mất.

Anh lừa người.

Anh vốn dĩ không thích nó chút nào.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment