Duy Chỉ Mình Em

Chương 16


Giang Thừa nhìn chằm chằm cô hồi lâu:
– Chú ấy nói con gái chú đã tin tưởng chú là người tốt, thì chú nhất định phải luôn là người tốt, không thể để con gái thất vọng được.

– Ừm…- Cô nhìn anh- Chú ấy có nói chú ấy tên gì không?
– Tôi không biết tên chú ấy- Giang Thừa lắc đầu- Nhưng vài hôm trước tôi vừa gặp lại chú ấy, em cũng gặp.

Giang Thừa đứng lên, nhìn về hướng nhà cô:
– Về thôi.

Ôn Giản gật đầu, nhặt hết rác cùng chiếc bánh còn thừa trên bãi cỏ lên.

Giang Thừa đưa cô về nhà.

– Sao anh lại chạy đến biên giới? Biên giới nào?- Trên đường về nhà, Ôn Giản tò mò hỏi.

– Biên giới Trung Quốc và Myanmar- Giang Thừa nhàn nhạt đáp, thuận tay đón lấy đồ đạc trong tay cô.

Ôn Giản nhíu mày.

– Sao lại chạy đến đó?
Giang Thừa không đáp, chỉ đưa cô đến trước cửa nhà cô.

Cửa nhà cô đóng chặt, xuyên qua rèm cửa có thể nhìn thấy ánh đèn lờ mờ bên trong.

Ôn Giản quay nhìn rồi nói cảm ơn với Giang Thừa.

– Cảm ơn tôi làm gì.

Đi ngủ sớm đi.

À…-Giang Thừa nhét lại chiếc bánh ga tô ăn dở vào tay Ôn Giản, ngập ngừng nhìn cô- Cảm ơn.

Dáng vẻ tập trung nghiêm túc khiến Ôn Giản cảm thấy buồn cười.

– Công nhận anh giống hệt hồi bé…
Quan sát sắc mặt anh, rồi nói:
– Chính là kiểu đâu ra đấy.

Anh nhìn cô, không đáp.

Ôn Giản nhấp môi, cảm thấy có lẽ mình đùa quá trớn, anh và cô không thân thiết đến mức ấy, cô xấu hổ, sau đó vì để che đậy sự xấu hổ này, cô lí nhí bổ sung:
– Sinh nhật vui vẻ nha.


– Cảm ơn.

Đúng là đâu ra đấy.

Trong lòng âm thầm nhận xét, Ôn Giản vẫy tay chào tạm biệt Giang Thừa.

Đi vào nhà, cửa vừa đóng lại, Ôn Giản nhìn thấy Lâm Cảnh Dư đang đứng rót nước.

– Ba- Cô khẽ gọi ông một tiếng.

Lâm Cảnh Dư quay đầu nhìn con gái:
– Sao về muộn vậy con?
– Sinh nhật bạn nên con đi chúc mừng ạ- Ôn Giản nhẹ giọng trả lời, không đề cập đến chuyện có ghé nhà lúc nãy.

Lâm Cảnh Dư ừ một tiếng, cầm ly nước ngồi xuống, hỏi cô:
– Con đã quen với trường mới chưa?
– Dạ rồi, ổn lắm, cô và bạn đều đối xử với con rất tốt.

Lâm Cảnh Dư gật đầu, không hỏi thêm nữa.

– Vậy con vào phòng nha ba?- Ôn Giản chỉ tay về hướng phòng mình.

Lâm Cảnh Dư gật đầu, nhìn cô trở về phòng, lúc cửa đóng lại, ông trầm ngâm một hồi rồi đi qua gõ cửa.

Ôn Giản vừa để ba lô xuống, lên tiếng mời vào, hoang mang nhìn ra cửa.

Lâm Cảnh Dư đẩy cửa bước vào rồi đóng cửa lại, sắc mặt ông khá nghiêm túc.

Ôn Giản thấp thỏm nhìn ông.

– Vài ngày trước…- Lâm Cảnh Dư đi về phía cô, rồi đứng lại trước bàn học, nhìn cô- Án mạng ở quán bar Dạ Mạt, là con chứng kiến?
Ôn Giản do dự rồi gật đầu, sau đó thấy ông nhíu mày, cô càng lo lắng, hỏi ông:
– Ba ơi, vụ án này có liên quan đến ba không?
Lâm Cảnh Dư nhìn con gái:
– Không phải ba giết.

Chẳng biết sao Ôn Giản lại thấy sống mũi cay cay, hốc mắt ẩm ướt, cô thở dài.

Lâm Cảnh Dư vươn tay vén lại mớ tóc đang rũ trên vai cô.

– Giản Giản, con báo cảnh sát kịp thời là đúng.


Nếu giữa chừng không bị con xen ngang, có vài thứ sẽ bị che giấu triệt để.

Nhưng Giản Giản à, bây giờ con rất nguy hiểm.

Ôn Giản ngây ngô nhìn ông.

– Con kể rõ đầu đuôi tình hình hôm đó con thấy cho ba nghe, kể cả những người con gặp phải, kể thật chi tiết, không được bỏ sót bất cứ điều gì.

Ôn Giản do dự nhìn ông hồi lâu, khẽ hỏi:
– Ba, con có thể tin tưởng ba chứ?
Lâm Cảnh Dư mỉm cười, là kiểu cười vui mừng, sau đó cho cô quyền lựa chọn:
– Giản Giản, con lớn rồi, cũng nên tự có phán đoán của riêng con, không thể hỏi ba phán đoán của con là đúng hay sai, mà tự con phải biết phán đoán, nhận định đúng sai.

Có nhiều chuyện ba không thể nói, con cũng không thể hỏi.

Tinh thần Ôn Giản nhẹ nhõm hơn:
– Vậy con cảm thấy con nên tin tưởng ba.

Sau đó kể rõ ràng chi tiết sự việc hôm đó cho ông nghe.

Trọng điểm của Lâm Cảnh Dư cũng tập trung vào người phụ nữ muốn bắt cô, theo lời Ôn Giản miêu tả, đôi mày ông càng nhíu càng sâu.

Ôn Giản quan sát sắc mặt ông, lo lắng hỏi:
– Ba, có ảnh hưởng gì đến ba không?
Lâm Cảnh Dư lắc đầu:
– Không đâu, con làm rất tốt.

Bàn tay đặt lên vai cô vén lại tóc cô.

– Chuyện này nên kết thúc ở đây, còn lại cứ giao cho ba xử lý, con đừng nghĩ tới nó nữa, tập trung thi đại học, được không?
– Dạ được- Ôn Giản sững sờ gật đầu.

– Thời gian này có thể sẽ không bình yên đâu, nhưng trước khi vụ án được phá và bắt được hung thủ, chắc sẽ có cảnh sát âm thầm bảo vệ con, con không cần quá lo lắng, bình thường thế nào thì cứ y như vậy, buổi tối đừng đi đâu quá xa một mình, chú ý an toàn.

Ôn Giản gật đầu.

Lâm Cảnh Dư cười cười.

– Con ôn bài đi.


– Dạ.

Lâm Cảnh Dư ôm lấy con gái, vỗ nhẹ lưng cô, rõ ràng không nói gì, nhưng chẳng biết tại sao, tâm trạng hoảng loạn mấy hôm nay của Ôn Giản đột nhiên ổn định hơn, ba cô không bao giờ nói nhiều, thời gian bầu bạn với cô cũng ít, nhưng luôn khiến cô có cảm giác an toàn.

Chỉ là cuối cùng vẫn bị chuyện này ảnh hưởng, thêm vào đó mới chuyển trường, vẫn chưa theo kịp tiến độ ôn tập, kết quả thi giữa kỳ của Ôn Giản không được tốt, chỉ đạt hơn 500 điểm, xếp hạng trong lớp rớt xuống thứ 20, đây là tình huống Ôn Giản chưa từng gặp phải.

Cô bị sốc.

Bởi vì tin đồn học giỏi và từng nhảy lớp nên giáo viên đã kỳ vọng rất nhiều ở cô, những bạn học khác cũng chờ xem cô đáng gờm thế nào, không ngờ khi có kết quả thi, ai nấy đều kinh ngạc, nhất thời, lời bàn tán về cô trong lớp nổi lên càng nhiều.

Đồng thời người khiến người khác mở rộng tầm mắt chính là Giang Thừa, kết quả thi hơn 700 điểm xếp thứ nhất, bỏ xa lắc hạng hai Lâm Bằng Bằng ở phía sau.

Vừa có kết quả thi, tiếng chuông tan học reo vang, chỗ ngồi của Giang Thừa lại trở nên náo nhiệt, ai nấy đều vọt đến, biểu hiện vừa kinh ngạc vừa thán phục Giang Thừa, làm Lâm Bằng Bằng đến tham gia náo nhiệt cũng được tâng bốc tận trời.

Chỗ ngồi của Ôn Giản bỗng chốc vắng lặng hơn không ít.

Hứa Nhiễm không biết vì nguyên nhân gì mà nằm ườn ra bàn, trông rất chán nản.

Cô thi không tốt, chưa được 400 điểm, xếp hạng gần cuối lớp.

Ôn Giản không biết an ủi Hứa Nhiễm thế nào, xung quanh nhiều người, mặc dù đều đến chúc mừng Giang Thừa và Lâm Bằng Bằng, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn lén nhìn cô, giống như lo lắng tình trạng của cô, nhưng do không thân thiết với cô lắm nên không dám mạo muội lên tiếng động viên hay an ủi cô.

Đây là lần đầu tiên từ lúc Ôn Giản chuyển trường đến, không có ai dám nói chuyện với cô.

Cô đang nghĩ có phải vẻ buồn bã thể hiện quá rõ trên mặt cô rồi không, cô thử không để bản thân biểu hiện quá mức cô độc, thử xen vào chủ đề của họ, sau đó phát hiện hình như không có ai để ý đến cô, may quá, không ai quan tâm cô thì cô có thể yên tâm thoải mái không quản chuyện xung quanh nữa, cúi đầu xem bài thi của mình.

Hết tiết cuối, giáo viên chủ nhiệm gọi riêng cô lên văn phòng, hỏi thăm nguyên nhân cô thi không tốt.

Cô giáo đã xem qua thành tích trước khi cô chuyển trường đến, còn xem cô như hạt giống Oxbridge* để bồi dưỡng, sự chênh lệch này khiến cô có chút khó tiếp nhận.

*Oxbridge (tiếng Anh: Oxbridge), hay Oxbridge, là tên gọi chung của hai trường đại học của Anh là Đại học Oxford và Đại học Cambridge.

Hai trường đại học này thường được gọi là “Oxbridge” do có nhiều điểm giống nhau, nhưng đồng thời cũng có lịch sử cạnh tranh lâu đời và có nhiều điểm khác biệt giữa hai trường.

Ôn Giản không thể giải thích nguyên nhân cụ thể với cô giáo, vì chính bản thân cô cũng không biết lý do là gì, bởi vì cô chưa từng thi kém như vậy.

Giáo viên chủ nhiệm trò chuyện cùng cô suốt một tiết, kêu cô thả lỏng tinh thần, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nói đến khi chuông tan học reo một hồi lâu mới cho cô ra về.

Ôn Giản trở về lớp đúng lúc gặp được Giang Thừa sắp ra về, lúc cùng nhau đi qua cửa lớp, cô hơi né người, cúi thấp đầu, để anh qua trước.

Giang Thừa nhìn cô một cái, im lặng, đi ra.

Ôn Giản lơ đãng bước vào lớp thu dọn sách giáo khoa, sau đó lơ đãng ra về, lúc tới cửa phát hiện Giang Thừa vẫn đứng ở ngoài lớp, không biết đang chờ ai.

Tâm trạng Ôn Giản không được tốt lắm, nhìn anh một cái rồi chẳng nói chẳng rằng, túm quai đeo ba lô, vòng qua anh, một mình đi trước.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, ở đi phía sau cô ra nhà để xe, lấy xe ra, Giang Thừa đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái, rồi hỏi:
– Nôn nóng về nhà à?

Ôn Giản ngơ ngác nhìn anh.

– Đang gấp về nhà à?- Giang Thừa lặp lại.

Ôn Giản lắc đầu.

Giang Thừa gật đầu, lại không nói gì, leo lên xe, đạp đi.

Ôn Giản vô thức đuổi theo.

Trên đường đi, Giang Thừa không nói gì, anh dẫn cô đến khu vui chơi.

Lúc xe dừng trước cổng khu vui chơi, Ôn Giản giật mình nhìn Giang Thừa.

– Từng chơi chưa?- Giang Thừa hỏi.

Ôn Giản gật đầu, rồi lại lắc đầu.

– Lâu rồi không chơi.

Bàn tay Giang Thừa đặt nhẹ lên lưng cô, khẽ đẩy cô vào bên trong.

– Vào xem thử đi- Anh nói.

Giang Thừa mua vé, dẫn cô đến khu tàu lượn siêu tốc.

Ôn Giản rất căng thẳng, lưng cô tựa sát vào lưng ghế ngồi, hai tay nắm chặt thanh chắn, gân xanh nổi lên, sắc mặt khẩn trương, hàng mi rậm có hơi run rẩy, mắt mở to.

Giang Thừa nhìn cô:
– Sợ lắm à?
– Vẫn ổn- Ôn Giản lắc đầu.

Phía trước truyền đến tiếng lăn bánh lạch cạch, tay Ôn Giản siết chặt thanh chắn.

Giang Thừa nhìn cô, đột nhiên đưa tay ra cầm tay cô.

Ôn Giản run lên, quay sang nhìn anh.

– Ngồi vững.

Giang Thừa vừa dứt lời, tàu lượn bắt đầu chuyển bánh.

Bàn tay đặt trên tay cô cũng nắm chặt theo, chăm chú bao bọc lấy bàn tay cô.

Ôn Giản đột nhiên quên đi sợ hãi.

Tâm trạng sa sút tan biến trong cảm giác hồi hộp trong chuyển động lên xuống của tàu lượn..

Bình Luận (0)
Comment