Duy Ngã Độc Lộ

Chương 12 - Trống Đồng

Con rồng cháu tiên! Một câu nói thể hiện nguồn cội cao quý mà người Việt từ xưa đến nay vẫn luôn luôn tự hào. Nhưng mà ngày nay, thời đại mà thuyết vô thần tràn ngập, thì câu nói đó lại dần trở nên bị quên lãng.

Rồng, trong con rồng, chính là để chỉ Bách Việt chi tổ Lạc Long Quân.

Lạc Long Quân, có thể coi là nhân vật cổ tích nổi tiếng bậc nhất, giữ vị trí cao nhất trong hệ thống thần thoại Việt.

Mở cõi Lĩnh Nam, diệt Ngư tinh, trảm Cửu Vĩ Hồ, đuổi Thụ yêu, dạy dân trồng lúa. . ., biết bao công tích thần thoại, lại cùng với vợ là Âu Cơ sinh hạ trăm người con, trăm người đó trở thành tổ tiên của người Bách Việt. Vì vậy Lạc Long Quân còn một danh xưng khác, đó là Việt Tổ.

Gã thanh niên lâm vào trầm tư. Truyền thuyết, đương nhiên không thể nào là thật, thế nhưng những việc xảy đến với hắn, có thể dùng hai từ thần tích để hình dung. Tổ Sơn, Tế đàn, cho dù không phải của Việt Tổ, thì có liên hệ mật thiết với thời đại Hồng Bàng xa xôi bí ẩn.

Hắn vẫn nhớ rõ, cuối cùng, Việt Tổ từ biệt vợ con, hóa thành con rồng bay về biển rộng, lẽ nào không phải bay về biển rộng, mà là đến nơi này? Hay nơi này là một di tích dưới đáy biển? Thậm chí, là một nền văn minh bị chốn vùi dưới đáy đại dương?

Khóe miệng khẽ giật giật, gã thanh niên chậm rãi đẩy cánh cửa lớn. Tiếng cọt kẹt vang lên, hắn mới chỉ hơi dùng lực thì cánh cửa lớn đã đổ rầm về phía sau khiến bụi bay mù mịt. Có lẽ, nó đã đứng ở đây quá lâu rồi!

Cát bụi lắng xuống, hắn bước vào bên trong, đầy thận trọng.

Trong ánh sáng mờ ảo, cảnh vật hiện lên như một bức tranh thủy mặc mang đầy nét thê lương cổ lão.

Điện đài bỏ hoang, tường đổ, gạch ngói vỡ vụn, tựa như đang kể lại một câu chuyện cũ mà người khác không biết.

Đường lối kiến trúc mang một cỗ phong cách cổ dạt dào, tựa như khiến cho người ta cảm thụ được sự lưu chuyển mịt mờ của thời gian cùng sự biến đổi của năm tháng, làm cho người ta cảm giác được sự yên tĩnh đáng sợ cùng tang thương vô tận.

Đây là một khu phế tích cực lớn, toàn bộ kiến trúc đều do cự thạch kiên cố xây dựng thành, có thể tưởng tượng năm đó tổ hợp cung điện này hùng vĩ tráng lệ đến nhường nào.

- Kiến trúc kim tự tháp ư?

Nhìn những tòa cung điện đã đổ sập, khiến hắn không thể không liên tưởng đến kim tự tháp, không phải là hình dáng mà ở cách xây dựng. Những tảng đá khổng lồ xếp chồng chất lên nhau vô cùng chặt chẽ, đó là vấn đề khiến các nhà khoa học phải đau đầu bao nhiêu thế kỷ.

Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trung tâm khu phế tích, nơi đó có một tòa cung điện tương đối sập xệ, chỉ có điều giữa cảnh quan đổ vỡ tang thương, tòa cung điện bỗng trở nên thật lành lặn.

Phải biết rằng quần thể cung điện to lớn này đã hóa thành phế tích từ lâu, mà tòa cổ điện này nhưng vẫn còn trường tồn theo năm tháng, khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng kỳ dị.

Gã thanh niên khẽ nheo mắt, hắn có cảm giác trong tòa phế điện kia có thứ gì đó đang kêu gọi mình.

Cuối cùng, hắn bước tới!

"Rắc", "Rắc". . .

Âm thanh vang khi bước chân dẫm lên một viên ngói làm nó vỡ vụn, trong không gian tối tăm trống trải truyền đi rất xa, xuyên qua từng toà từng toà cung điện đổ nát, cuối cùng cũng vượt qua giới hạn của khu phế tích.

Hắn dừng lại!

Trước mặt hắn, một căn cổ điện lẳng lặng đứng đó, yên tĩnh không tiếng động, đơn độc mà thế lương.

Ánh mắt gã thanh niên không khỏi lóe lên sự kinh dị. Càng quan sát càng cảm thấy tòa cổ điện này bất phàm.

Quần thể kiến trúc xung quanh trước đây hùng vĩ biết bao, khổng lồ và bao la, nhưng cuối cùng cũng đã bị yên diệt trong dòng chảy của năm tháng, chỉ còn lại những đống gạch vụn. Vậy mà tòa cung điện này mặc dù sập xệ, nhưng cũng vẫn sừng sững không ngã, hình thành một loại so sánh kỳ dị.

Trong tòa cổ điện này rốt cuộc tồn tại thứ gì? Bước thêm một bước, sẽ có thêm rất nhiều hiểu biết mới mẻ về lịch sử cùng truyền thuyết? Hay một góc của chiếc khăn che thần bí của một đoạn cổ sử đã bị yên diệt sẽ bị vạch trần ra?

Khẽ hít sâu một hơi, gã thanh niên cất bước tiến vào bên trong.

Không gian bên trong vô cùng rộng lớn, thêm nữa hoàn toàn trống trơn, hầu như không có bất kỳ thứ gì, càng khiến người ta có cảm giác nhỏ bé.

Ở trong cùng của căn cổ điện, đối diện với đại môn, có một vật gì đó được đặt vô cùng trang trọng trên một chiếc kệ, hình dáng có thể nói vô cùng quen thuộc.

- Trống đồng Đông Sơn?

Gã thanh niên bước tới trực tiếp cầm lên. Một chiếc trống đồng Đông Sơn với màu đồng xanh vô cùng cổ xưa, kích thước chỉ bằng bàn tay người lớn, hình dáng họa tiết cũng rất bình thường, không có gì kì lạ, hình thức rất cổ xưa, thế nhưng khi chạm vào tay ấm áp dễ chịu, không có cảm giác lạnh lẽo cứng rắn của kim loại, ngược lại như là đang cầm một khối ôn ngọc.

Nhưng điều làm người ta kinh dị chính là bên trong tòa cổ điện tràn đầy bụi bậm, thế nhưng đồng thau cổ đăng nhưng không dính một hạt bụi nào, giống như là có thể cách ly bụi vậy.

Quần thể điện đài này e rằng đã hoang phế cả nghìn năm, tuyệt đối là trong một thời gian rất dài chưa từng có người quét tước, bụi bậm tích tụ thành một tầng dày, vậy mà chiếc đồng cổ này vẫn không hề có dấu vết han gỉ bụi bẩn.

Nếu như ban nãy hắn còn nghi ngờ về bốn chữ “Lạc Long thủy phủ” trên tấm biển ngoài đại môn, thì sau khi nhìn thấy chiếc trống đồng, có thể khẳng định khu di tích này e rằng tồn tại từ thời kỳ tiền Hồng Bàng – một thời đại vẫn luôn bị phủ một tấm màn thần bí.

- Một cổ vật có giá trị liên thành!

Hắn không có ý định đặt chiếc trống đồng trở lại. Chưa nói đến giá trị của chiếc trống đồng có thể sẽ gây chấn động toàn thế giới, chỉ riêng việc nó được đặt trang trọng trong tòa cổ điện, lại tồn tại bao nhiêu thế kỷ mà vẫn không bị mai một, đã đủ thấy không tầm thường.

Đi một vòng quanh, sâu khi chắc chắn không bỏ sót thứ gì, gã thanh niên mới chịu bước ra khỏi tòa cổ điện.

Chỉ có điều, ngay khi hắn vừa bước chân ra khỏi cửa điện, cả tòa cổ điện khổng lồ bỗng nhiên rung chuyển.

- Động đất ư?

Gần như ngay lập tức, hắn lao ra khỏi phạm vi tòa cổ điện, trên mặt đất truyền đến những tiếng rầm rầm khiến hắn chao đảo, đến khi quay đầu lại, tòa cổ điện chỉ mới đây thôi còn sừng sững giờ đã biến thành một đống gạch đá.

Gã thanh niên hoàn toàn ngây dại, không biết vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, chẳng lẽ là do việc lấy đi trống đồng hay sao?

- Trên đời này, thực sự có thần phật hay sao?

Có thể dọc theo dấu chân của thần phật, những trải nghiệm lần này, nói không chừng lại là một cơ hội lớn.

Thần, Lạc Long Quân, bất hủ. . .

Những truyền thuyết hoang đường này bây giờ tất cả đều được nhắc tới, hắn không cảm thấy là sai lầm, sự việc trước mắt đã phá vỡ lẽ thường, ‘Thần’ không phải là tuyệt đối không tồn tại.

Đúng lúc gã thanh niên đang thẫn thờ, thì tâm thần đột ngột run lên, không phải vì rung động, mà đây là dấu hiệu báo trước nguy hiểm chết người, được hắn trui rèn sau quãng thời gian lăn lộn thế giới ngầm.

Cảm nhận được hiểm nguy nhưng còn chưa kịp phản ứng, chiếc trống đồng trong tay đã tự động phát ra một tiếng trống cực kỳ trầm thấp, vang vọng khắp cả không gian, khiến cho cơ thể hắn chấn động mạnh mẽ, đầu óc choáng váng, linh hồn như muốn rời khỏi cơ thể.

Nhưng rất nhanh tâm trí của hắn hồi phục lại, lập tức đưa mắt quét xung quanh, ánh mắt vô cùng sắc lạnh.

Vừa rồi đích xác là hắn cảm giác được bóng dáng của tử thần, sau đó tiếng trống đồng tự động vang lên, và khí tức đáng sợ kia lại biến mất.

Gã thanh niên chậm rãi lui lại, việc tòa cổ điện trở về với cát bụi có lẽ báo hiệu điều gì đó. Bây giờ cần lập tức rời khỏi khu phế tích này.

Khi đến gần biên giới của khu phế tích, tiếng trống đồng lại vang lên, thanh âm vô lần này cùng trong trẻo không khiến não hắn tê liệt trong phút chốc.

Chạy được một đoạn xa, quay đầu lại quan sát, quần thể phế tích trong mắt hắn như ác ma dữ tợn, mờ mờ ảo ảo dưới bầu trời đêm, khiến tim người ta đập thình thịch.

- Mẹ nó chứ!

Ngay cả lúc này đã ra khỏi khu phế tích, hắn vẫn như cũ cảm giác được nguy hiểm.

"Ngao hống. . ."

Đột nhiên, bên trong bão táp truyền đến một âm thanh khiến người ta sởn gai ốc, kinh thiên động địa, tiếng sấm do bão cát tạo thành đều bị nó áp chế.

Gã thanh niện khóe miệng khẽ giật giật, khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, miệng vô thức lẩm bẩm:

- Bỏ mẹ rồi. . .

Bình Luận (0)
Comment