Huyết Lang gương mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm viễn lự, lóe lên tia hùng tàn hiểm độc vốn được ẩn giấu rất kỹ, hoàn toàn trái ngược với vẻ thô hào điên dại khi mới xuất hiện.
- Lần đầu tiên có ngươi sống sót sau khi rơi vào cục của bọn ta!
Sự biến chuyển nhanh đến mức người nào huyết áp thấp sợ tốc độ có thể cảm thấy chóng mặt buồn nôn, nhưng Việt không cảm thấy bất ngờ chút nào, bởi vì một kẻ não nho làm sao có thể trở thành lãnh đạo?
Ngay từ khi hai người này xuất hiện, Việt đã cảm thấy có gì đó không ổn, gã trại chủ tu vi cũng chỉ ngang gã mặc nho phục, đã thế còn nóng nảy thô bạo, những kẻ tính tình như vậy chỉ có thể làm chân chạy mà thôi, làm sao có thể trở thành trại chủ? Làm sao có thể khiến cái gã nho phục đứng bên tu vi không kém cạnh, âm hiểm thâm sâu phục tùng chứ?
Đã vậy còn ra lệnh thuộc hạ không được nhúng mũi vào để tự tay mình xé xác kẻ thù cho hả giận, có vẻ nóng giận mất khôn lại có chút khí phách thô hào. Nếu đó là một vị dong binh thì còn hợp lý, nhưng lại ở một tên cường đạo giết người không ghê tay, thì đúng là không ổn chút nào.
Gặp trường hợp như vậy, chỉ cần thiếu một chút tinh tế cũng có thể lún sâu vào cục được giăng sẵn, nghĩ rằng bản thân có thể đơn đả độc đấu với đối phương, cuối cùng không thể thoát khỏi cái chết.
- Cục? Trò mèo mà thôi, lại còn tự nhận là cục, đúng là đám cường đạo, đầu óc không thể khá hơn được!
Việt nở nụ cười khinh miệt, cất giọng mỉa mai. Thực tế hắn cũng không hoàn toàn đoán ra mọi việc, chỉ là gặp những chi tiết bất hợp lý nên tâm thần nảy sinh đề phòng mà thôi.
- Trò mèo hay không, thì hôm này ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết! Tiêu Linh, chúng ta cùng lên!
Huyết Lang không nổi giận trước lời khinh miệt của đối phương, bỏ lại một câu, sau đó tiên phong xông lên.
Một chỉ một kiếm, hai người phối hợp thật không chê vào đâu được, không một khe hỡ, phong tỏa hoàn toàn kẻ địch trong phạm vi khống chế.
Việt khẽ xoay bàn tay, lập tức hai con tiểu ngư xuất hiện, rất nhanh tạo thành một thủy quyển ập tới.
Huyết Lang không nao núng, một quyền đấm thẳng vào trung tâm thủy quyển, xuyên qua tầng tầng kình lực, đấm tới trước mặt đối phương. Gần như đồng thời, thanh nhuyễn kiếm của Tiêu Linh cũng xắt xéo đâm tới phía sau.
Ngón tay lại biến chuyển, một chiếc bảo bình xuất hiện ngăn chặn một quyền, Việt xoay người lại đưa tay lên đỡ lấy nhuyễn kiếm đang đâm tới.
Keeng!!!
Cổ văn lóe sáng, huyết quang chói lọi, thanh âm kim loại vang lên chói tai, nhuyễn kiếm bị chặn đứng. Cùng lúc đó hư ảnh bảo bình cũng tán loạn, nhưng vẫn kịp đẩy lui Huyết Thủ về phía sau.
- Ngươi biết thế nào là nhuyễn kiếm không? Cửu Đầu Xà Kiếm!
Tiêu Linh cười âm lanh, thanh nhuyễn kiếm bị cánh tay của đối phương chặn lại, nhưng không bật ra mà chếch lên, cuốn lấy cánh tay kẻ địch. Tiếp đó linh lực từ lưỡi kiếm bộc phát, hóa thành chín con tiểu xà vồ tới các vị trí hiểm yếu của đối phương.
- Có thể làm gì ta chứ?
Việt cười lạnh, cổ lão ma văn hiện ra trên làn da trắng của hắn, không ngừng ánh lên huyết quang quỷ dị.
- Ngu xuẩn! Mục đích của ta đâu phải là công kích!
Chín con tiểu xà cũng theo đó mà đột ngột đổi mục tiêu, cuốn lấy toàn bộ thân trên của Việt, khiến hắn không thể di chuyển, muốn giằng ra cũng không thể, chỉ còn cánh tay trái là vẫn giữ được linh hoạt.
Cảm giác được đại sự không ổn, Việt vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Huyết Lang lúc này không ngừng dùng quyền nện lên thân thể mấy lần, linh lực chấn động rồi đột nhiên bạo phát, tựa hồ đã tăng lên mấy lần.
- Tiếp một quyền của lão tử!
Một quyền dũng mãnh đấm tới, tốc độ không quá cao nhưng sức ép quá lớn khiến không khí cũng bị nén lại, không ngừng phát ra những tiếng ghê rợn.
Chỉ nhìn qua uy thế một quyền này, Việt cũng biết bản thân khó lòng chống lại, nhưng hắn đang bị cố định, không thể né tránh một quyền này, chỉ đành dùng quyền đối quyền, trực diện va chạm với đối phương.
Uỳnh!
Song quyền va chạm, thân thể Việt lập tức bay ngược ra đằng sau mấy chục mét, húc đổ vào một tòa kiến trúc mới dừng lại, phun ra một ngụm máu lớn, khuôn mặt lúc xanh lúc vàng vô cùng đáng sợ.
Cánh tay trái truyền đến những đau đớn dữ dội, ma văn cũng mờ nhạt đi không ít, một quyền vừa rồi khiến Việt trọng thương.
Nhưng hắn cũng không có thời gian kiểm tra xem thương thế của bản thân nặng đến mức nào, bởi thanh nhuyễn kiếm mỏng manh của Tiêu Linh đã hóa thành một con cự mãng vồ tới trước mặt hắn.
Thế công cứ liên tục, như sóng trên bãi biển hết đợt này đến đợt khác liên miên không dứt, không cho Việt có cơ hội để thở. Hắn chỉ có thể niệm Nhân Mã Ấn, liên tục tránh né các đòn giáp công của hai vị viên mãn giả Đệ nhất Bộ.
- Để ta xem linh lực của ngươi có phải là vô tận hay không! Ngũ Nhạc quyền!
Một quyền như bài sơn đảo hải đánh tới trước mặt, linh lực bao quanh khiến không khí phát ra những tiếng rít ghê rợn, trọng quyền như một tòa núi đang đổ sập xuống.
Như thường lệ, Việt muốn né tránh thì phát hiện bản thân đã bị phong tỏa đường lui, từ phía sau chếch về bên trái, thanh nhuyễn kiếm của Tiêu Linh đâm tới với tốc độ khủng khiếp. Có vẻ như đối phương đã đoán được Việt gặp vấn đề ở cánh tay trái.
"Cứ như vậy thì khó mà trụ được thêm nữa, đành phải liều thôi!"
Việt giẫm chân xuống đất mượn đà lao thẳng về phía Huyết Lang, tay phải ngưng thành quyền đấm tới, không tiếp tục né tránh mà chủ động công kích. Cử động của hắn khiến Tiêu Linh bất ngờ, một kiếm đâm vào khoảng không, kiếm khí tán loạn tạo thành những đường chằng chịt trên mặt đất.
Huyết Lang cũng hơi bất ngờ, nhưng không vì vậy mà quyền kình giảm sút, linh lực tập trung toàn bộ vào quyền đầu, không lọt ra ngoài chút nào, chỉ chờ cơ hội để bùng nổ.
Cổ văn huyết sắc lóe lên những tia sáng, nằm quyền của Việt cũng không chút yếu thế, mang theo huyết quang ảm đạm đấm tới.
Ở khoảnh khắc song quyền sắp sửa va chạm, Việt đột nhiên hóa quyền thành ấn, bắt lấy cự quyền đá tới trước mặt.
Huyết Lang bỗng cảm thấy bản thân như đấm vào bịch bông, lực lượng không rõ là biến đi đâu mất. Hắn phát hiện ra vừa va chạm với quyền đầu của hắn là hư ảnh một chiếc bảo bình quen thuộc, thứ đã không ít lần ngăn chặn hắn.
Tuy nhiên, hư ảnh bảo bình cũng không thể chịu đựng một quyền vừa rồi của Huyết Lang, mặc dù một bộ phận lực lượng bị tán đi nhưng vẫn khiến chiếc bảo bình vỡ nát.
Phun ra một ngụm máu lớn, thân hình Việt bắn ngược ra phía sau, như một con diều đứt dây không có lối về.
Huyết Lang khẽ nhíu mày, tại sao đối phương đột nhiên trở nên yếu đuối không chịu được một kích như vậy. Hai mắt sáng rực, y lập tức hét lớn:
- Tiêu Linh, hắn muốn mượn đà bỏ chạy! Mau ngăn lại!
Tiêu Linh cũng đoán được tình thế không ổn, khi Huyết Lang vừa mới hét lên thì thân hình đã xuất hiện, muốn chặn đường bỏ chạy của đối phương.
Thế nhưng cử động của Tiêu Linh dường như đã bị đối phương đọc vị. Chiếc diều đứt dây vốn đang mất kiểm soát bỗng nhiên đổi hướng, lao thẳng về phương vị mà Tiêu Linh đang xông tới, đẩy Tiêu Linh đang từ thế chủ động về thế bị động.
Người chưa tới nhưng một phong quyển đã ập tới trước mặt, Tiêu Linh không nao núng, cười lạnh một tiếng, thân hình chựng lại, ý đồ của hắn rất rõ ràng, ngươi muốn đánh nhanh thắng nhanh, lão tử không cho ngươi vừa lòng đẹp ý.
- Cẩn thận hư chiêu!
Thanh âm của Huyết Lang truyền đến khiến Tiêu Linh giật mình, lập tức hiểu ra vấn đề. Đối phương chỉ làm ra vẻ muốn đánh nhanh thắng gọn mà thôi, mục đích cuối cùng vẫn là bỏ chạy. Nếu hắn chỉ muốn chặn lại phong quyển, đối phương sẽ tiếp tục mượn lực mà cao chạy xa bay, lúc đó không ai ngăn lại được.
- Kế trong kế ư. . .
Tiêu Linh khẽ xoay cổ tay, thanh nhuyễn kiếm hóa thành cự mãng xông thẳng vào trung tâm phong quyển, hắn kiên quyết không cho kẻ này chạy thoát. Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, nếu cho thêm một năm thì e rằng hắn chỉ còn nước trốn khỏi Thiên Nam đế quốc này.
Thế nhưng vừa tiến vào bên trong vòng xoáy linh lực, ánh mắt Tiêu Linh trở nên hoảng hốt, bởi đúng lúc cự mãng của hắn vừa phá tan vòng xoáy linh lực của đối phương, thì nơi trung tâm phong quyển, huyết quang lóe lên rực rỡ, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt, một quyền nặng nề giáng thẳng xuống.
“Kế trong kế, lại trong kế ư?”
Tốc độ, lực lượng, và thời điểm, tất cả đều hoàn hảo, suy nghĩ chỉ vừa léo lên thì Tiêu Linh đã cảm thấy lồng ngực vỡ nát, tim phổi như bị xé rách, thân hình bay ngược về sau, trong mắt hắn chỉ còn thấy lờ mờ hình bóng một gã thiếu niên đang chậm rãi hạ thân xuống đất, khóe miệng không ngừng chảy ra máu nhưng vẫn nhếch lên cười:
- Đây mới gọi là cục!