Duy Ngã Độc Lộ

Chương 142 - Rời Đi

Trên chiến trường thi thể yêu thú không trọn vẹn, không đồng đều, trong đó không ít thi thể đã bị nát bấy. Nhưng chăm chú thu thập thoáng một lúc tài liệu yêu thú cùng tinh phách cũng rất nhiều.

Ngoài tinh phách của Xích Phong Sư thì Việt cũng chỉ thu thập tinh phách tài liệu của Tứ cấp bá chủ mà thôi, không phải là do muốn nhường cho những tu giả khác, mà vì hắn mặc dù có mấy chiếc nhẫn nhưng cũng có dấu hiệu không chứa được hết, đành phải chọn lọc thôi.

Sau khi thu thập xong xuôi, Việt nhanh chóng lùi vào thành hồi phục. Đám thiên tài đều đã hồi thành từ lâu, chỉ có hắn là vẫn cặm cụi nhặt nhạnh từng đồng, đến tận lúc này mới được nghỉ ngơi. Người với người, nhưng giàu nghèo có sự phân biệt rõ ràng. Người nghèo, đến muôn đời vẫn không hết khổ cực.

Đường phố Trấn Mạc Thành trở nên rộng rãi quang đãng hơn, có lẽ là do một lượng lớn tu giả chết đi, cũng có thể là do tâm tình của con người không còn nặng nề như trước.

Quay lại phòng trọ mà hắn từng ở, tên tiểu nhị lập tức nhận ra quý nhân, đón tiếp rất nồng nhiệt.

- Thiếu gia, nước tắm của ngài đã được chuẩn bị xong!

Trong phòng tắm, Việt tĩnh tâm lại, con mắt khép hờ. Dung dịch nước tắm pha thảo dược theo lỗ chân lông ngấm vào cơ thể, khiến hắn cảm thấy sảng khoái lạ thường, cơ tế bào đều giãn ra. Làn da nhuốm máu được tẩy rửa lại trắng mịn như thuở ban đầu.

Dù bản thân hắn cùng với mấy kẻ cuồng tu luyện không liên quan gì đến nhau, nhưng lúc này trong đầu không tự chủ hiện lên những hình ảnh chém giết trong thú triều. Tu giả có trí nhớ đặc biệt tốt, vì vậy mà một ít chi tiết bình thường không thể nào chú ý tỉ mỉ được đều được hắn nhớ kỹ. Như một lần xuất quyền, một lần né tránh, hay một lần giết chết yêu thú.

- Góc độ tựa hồ có chút vấn đề?

- Rõ ràng đã đoán được quỹ tích ra đòn, đâu cần phải né tránh ở phương vị dài dòng như vậy!

- Quá mức diễn, đánh giết không đủ gọn gàng cùng linh hoạt. . .

Càng nhớ lại, Việt càng phát hiện mình càng có nhiều sai lầm. Thực tế cũng không thể hoàn toán trách bản thân hắn được, vì dù sao chiến đấu lâu dài không một ai có thể cam đoan được mình luôn trong trạng thái tốt nhất, vốn dĩ sai lầm là không thể tránh khỏi.

Thế nhưng với bản năng của một sát thủ, không cho phép hắn phạm những sai lầm về vấn đề thời gian như vậy. Bản thân hắn cũng phải thẳng thắn nhìn nhận, từ khi đến với thế giới này, dường như hắn trở nên dài dòng hơn, thích diễn hơn.

Trong một thời điểm nào đó, có một chút dài dòng, một chút diễn xuất, giúp cho cuộc sống trở nên nhiều phong vị và màu sắc hơn. Nhưng một khi đang tiến hành chém giết, chỉ cần chậm chạp thiếu dứt khoát trong một cái chớp mắt thôi, thứ phải đánh đổi có thể chính là cái mạng quèn của mình.

- Sẽ không có lần thứ hai!

Rầm! Ào ào!

Không còn tâm trạng thư thái nữa, Việt chậm rãi từ trong bồn tắm đứng lên, thân thể trắng trẻo thon dài của hắn được hơi nước che lấp như ẩn như hiện. Hôm nay hắn đã gần ba mươi rồi, nhưng thân thể chỉ mới mười bảy mà thôi, tuy nhiên ở tuổi đó cơ bản đã phát dục toàn bộ khiến cho lực lượng cùng sức bật càng thêm cường đại.

Thay một bộ quần áo sạch sẽ, Việt trở về phòng ngủ, đánh một giấc ngủ sâu, mặc kệ cuộc đời, bao giờ tỉnh được thì tỉnh.

. . . . .

Thi thể chất đầy trên chiến trường, nhiều đạo binh sĩ võ trang đầy đủ thu thập tài liệu yêu thú cùng nội đan. Bên cạnh mỗi nhóm đều có một chiếc xe gỗ cực lớn, đương nhiên bên trên đã chất không ít tài liệu rồi.

- Nhiều tài liệu yêu thú như vậy, không biết bán được bao nhiêu linh tệ? Nếu không chúng ta tàng trữ mấy viên tinh phách, đảm bảo phát tài!

- Ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo lão tử! Có biết mọi hành động của ngươi đều đang bị giám thị không?

- Hắc, lão tử cũng đùa chút, có gì mà phải căng vậy! Mà ta nghe nói có cả Ngũ cấp linh thú bị giết, sao không thấy thi thể nhỉ? Thật mong một lần được nhìn thấy thi thể Ngũ cấp!

- Ta cũng không rõ, có lẽ bị lấy đi rồi! Mà ngươi có biết ai đã ra tay giết chết Ngũ cấp linh thú hay không?

- Không phải mấy vị cường giả Bước thứ hai sao? Theo ta thấy thì không phải Phi Vân tiền bối thì cũng là Bạch Y Kiếm tiền bối!

- Sai! Lão tử có một vị biểu huynh sống sót sau đợt thú triều vừa rồi, kể lại rằng ra tay trảm sát Ngũ cấp linh thú, là hai thiếu niên trẻ tuổi mà thôi, đương nhiên tu vi vẫn đang bồi hồi ở Đệ nhất Bộ!

- Cái gì? Lẽ nào là thiên tài trên Nam Phong Bảng? Đại hoàng tử, Phi Mã thiếu chủ hay Tả Kim Thủ vậy?

- Không phải, hai người này dường như từ trên trời rơi xuống, vô cùng lạ mặt. Đúng rồi, một trong hai người dường như là từ Phi Mã Mục Trường đi ra!

- Chậc chậc, Bách Hiểu Lâu còn dám tự xưng gì mà không gì không biết, vạn sự điều hiểu, lão tử thực sự nghi ngờ tính chính xác của Nam Phong Bảng!

- Đúng vậy, ta cũng thấy sai sai. . .

. . . . .

Trong lúc đám binh lính đang thu dọn tàn cuộc để chuẩn bị chia cho những tu giả đã tham chiến chém giết thú triều, thì Việt đã rời khỏi Trấn Mạc thành rồi.

Hắn đã thu lấy tinh phách và hầu như toàn bộ tài liệu của Xích Phong Sư, mặc dù không phải chỉ có mình hắn giết chết đầu Ngũ cấp linh thú này. Đương nhiên, đối phương xem ra là người rất có tiền, chưa chắc đã thèm để tâm đến, nhưng cẩn thận vẫn hơn không, dù sao thì đây là một khoản tài phú rất lớn.

Nhìn sa mạc trống trải trước mặt, Việt khẽ lắc đầu, lại một hành trình uể oải nữa chuẩn bị diễn ra. Lần này hắn sẽ đi thẳng một mạch tới Lam Nguyệt quốc, hy vọng không chuyện gì xấu phát sinh.

Đi liền ba ngày, Việt gặp một gốc đại thụ khô héo đã mất đi phần lớn sinh cơ nhưng không biết tại sao vẫn còn tồn tại được trong đại mạc này, liền đến tới bên cạnh ngồi nghỉ ngơi. Liên tiếp ba ngày ở trong sa mạc toàn lực di chuyển, hắn cũng cảm giác được có chút mệt mỏi rã rời.

Đưa mắt nhìn quanh, dải cát vàng trải dài vô tận không chút sức sống, có lẽ do vừa kết thúc đợt thú triều, nên lượng yêu thú dường như giảm mạnh, đại mạc trở nên vô cùng yên tĩnh. Thế nhưng sự yên tĩnh có chút gì đó là lạ, mà hắn nhất thời chưa thể nghĩ ra.

Khi Việt còn đang suy nghĩ thì đột nhiên một tiếng rít cực kỳ đáng sợ không rõ từ đâu truyền tới, hắn lập tức tung người bật dậy, chỉ thấy từ phía một chiếc vòi rồng khổng lồ do cát tạo thành đang gào thét vọt tới. Hắn ngay cả một chút phản ứng cũng không kịp, trực tiếp bị sa quyển này quét trúng và cuốn theo.

Theo sức ép từ sa quyển càng lúc càng lớn, Việt lập tức than thầm, bởi thứ thiên tai sa mạc này, thực sự rất khó chịu, dù là Ngũ cấp linh thú cũng không nguyện ý va chạm với nó.

- Chết tiệt, phải nhanh chóng thoát khỏi sa quyển này!

Nắm quyền ngưng tụ linh lực, Bình Thủy An Phong được đấm ra, lập tức tạo ra một cơn cuồng phong, thế nhưng so với bão cát thì chưa là gì, chỉ tạo ra một lỗ hổng nhỏ mà thôi. Tuy nhiên Việt cũng chỉ cần như vậy mà thôi, lập tức theo lỗ hổng nhỏ này chui ra khỏi vòi rồng cát.

Chỉ sau một hơi thở, thân thể Việt vừa rơi xuống đất, thì chiếc vòi rồng khổng lồ đã biến mất ở phía xa.

Cúi đầu nhìn xuống, Việt phát hiện ra y phục trên người đã hoàn toàn biến mất không để lại chút dấu vết, chỉ có vô số vết trầy bởi cát mịn.

- Mẹ kiếp!

Khẽ chửi thề một câu, Việt vội vàng ra một bộ quần áo mặc vào. Trần như nhộng mà chẳng may bị người khác nhìn thấy thì đúng là không ổn cho lắm, hắn dù da mặt tương đối dày cũng cảm thấy có chút không chịu được.

Đảo mắt nhìn quanh, lúc này hắn đã lạc đường, không rõ đang ở đâu trong sa mạc nữa, chỉ đành xác định phương hướng rồi cứ vậy mà đi thôi. Thế nhưng đúng lúc này, hắn cảm giác được dưới chân có buông lỏng, lập tức theo bản năng lao về phía trước.

Ngay khi Việt vừa lao đi, vị trí hắn vừa đứng đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, vòng xoáy đem cát mịn xung quanh toàn bộ cuốn vào, tạo thành hình một cái cái phễu có bán kính lên tới cả chục mét. Một loại hấp lực vô cùng cường đại truyền đến, hơn nữa tới rất là đột ngột, thiếu chút nữa đem Việt trực tiếp hút vào giữa cái phễu.

Không kịp chửi một câu, Việt vận linh lực thoát khỏi cỗ hấp lực này, cả người như một đạo lưu quang xông về phía xa.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc phễu càng lúc càng lớn, hơn nữa tốc độ mở rộng của vòng xoáy rất nhanh, chỉ sau một cái hô hấp đã bao phủ phạm vi bán kính hơn một trăm mét.

Nếu bị vòng xoáy này cuốn vào, có lẽ Việt cũng chưa hẳn bị làm sao, nhưng hắn không muốn thử, cũng chẳng có hứng thú tìm tòi, mười vạn câu hỏi vì sao không phải chương trình yêu thích của hắn.

Thân hình tiếp tục lao về hướng đông, rất nhanh biến mất sau đường chân trời.

Bình Luận (0)
Comment