Duy Ngã Độc Lộ

Chương 156 - Xà Thiếu

Ngọc thụ lâm phong, khí chất ngời ngời, ngũ quan anh tuấn, hắc bào tung bay trong gió, khí tức thẩm thấu ra bên ngoài khiến người ta cảm thấy rét lạnh, nhưng vẫn không che được sự chói lóa.

- Dương Dạ lên đài rồi kìa!

- Ha ha, tổ chín không có ai nổi bật, xem ra Dương Dạ sẽ đạt điểm tối đa rồi!

Dương Dạ đem những lời mọi người vào trong tai, nhưng không vì vậy mà nảy sinh tự mãn, bởi vì hắn biết tổ chín này không chỉ có mình hắn là kẻ mạnh, còn một tên quái vật đã lên sàn ngay trận đầu rồi.

- Dương Dạ, ngươi có vẻ không mấy tự tin nhỉ?

Đối thủ của Dương Dạ là một thanh niên cũng vận hắc y, đầu đội kim quan, một đôi lông mày như lợi kiếm, sắc bén vô cùng, vốn thanh niên có loại lông mi này hẳn là rất anh tuấn, nếu không cũng có khí chất anh khí bức người, đáng tiếc người này lại đánh vỡ quy luật này. Mặt hắn dài nhỏ, con mắt vừa nhỏ vừa dài, mũi vểnh, môi cực kỳ nhạt, khiến cho người đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng không tốt về hắn, như là nhìn thấy độc xà hay hồ ly vậy.

- Xà thiếu, có vấn đề gì với ngươi sao?

Dương Dạ nhạt giọng nói, đối thủ của hắn cũng không không phải hạng vô danh, Nam Phong bảng thiên tài bài danh thứ 34, Xà thiếu bảo. Đương nhiên, thực lực so với hắn vốn dĩ có sự cách biệt rất lớn, nhưng hiện giờ lại có thể khiến hắn cảm thấy áp lực, rõ ràng đối phương đã có sự tiến bộ rất lớn.

- Không có vấn đề gì, chỉ là thấy bài danh thứ 18 của ngươi có lẽ đã không còn thích hợp nữa rồi!

Lời của Xà thiếu vừa dứt, lập tức khí thế trên người kéo lên cả vạn lần, khiến không ít người phải biến sắc, bởi vì cỗ khí thế đó hoàn toàn nghiền ép kẻ bài danh thứ 18 ở đối diện.

- Xà lão đầu, đệ tử của ngươi trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?

- Ha ha, tiểu tử đó Xà cốt đại thành, thực lực đã lột xác, đừng nói tốp hai mươi, cho dù tranh chấp Thập cường cũng chưa hẳn không thể!

Trên hàng ghế cao nhất, đang chăm chú quan sát các cuộc tranh tài là những vị cường giả Bước thứ hai, có trưởng lão thế lực lớn, cũng có tán tu lão đầu, mặc dù không phát ra khí thế, nhưng uy áp của Đệ nhị Bộ đối với Đệ nhất Bộ là tự nhiên mà có, vì vậy đám khán giả dù thiếu chỗ ngồi những cũng chủ động tránh xa.

Trên đài luận võ, hai người đứng cách nhau năm nghìn thước.

- Thế nào Dương Dạ, không nhận thua sao?

- Nếu là ta của một tháng trước, có lẽ không phải đối thủ của ngươi!

- Vậy để xem!

Xà thiếu cười lạnh, xương cốt phát ra những tiếng răng rắc, thân hình hắn uốn éo như độc xà, song thủ rung động không ngừng, hóa thành cà nghìn đầu cự mãng băm bổ tới đối thủ, phong tỏa toàn bộ không gian.

Dương Dạ khẽ nhíu mày, một chiêu này của đối phương hắn không thể tránh thoát, nhưng bản thân hắn cũng đâu có ý định trốn tránh, từ thân thể hắn bắt đầu lan ra hắc sắc linh lực, trong tay đồng dạng xuất hiện một thanh kiếm, một thanh kiếm đen sì không chút quang mang.

Thanh hắc sắc kiếm của Dương Dạ lay động, nhưng không đâm ra kiếm quang lập lòe mà hóa thành một màn đêm bao trùm tới Xà thiếu, chỉ thấy hơn ngàn đầu cự mãng của Xà thiếu lập tức bị bóng tối nuốt mất, không chút dấu vết.

- Cái quái gì. . .

Xà thiếu không tin được vào mắt mình, hắn biết rõ phương thức vận hành kiếm pháp bóng đêm của Dương Dạ, vẫn luôn sử dụng bóng tối để che giấu đường kiếm, chứ đâu phải dùng bóng tối trực tiếp cắn nuốt công kích của đối phương như vậy chứ?

- Hỏa Xà chi hoàn!

Xà thiếu dù sao cũng là cao thủ trẻ tuổi lão làng, tâm tình rất nhanh điều chỉnh, đầu ngón chân điểm mặt đất, thân thể lướt lên cao, xà thủ uốn lượn, hỏa xà trên hư không múa tròn, biến thành một hỏa hoàn nóng cháy, nhằm phía đối phương cuốn tới.

- Ngươi đã mạnh hơn rất nhiều đó! Chỉ tiếc rằng muốn cạnh tranh tốp 20, vẫn còn kém xa! Đừng tưởng rằng chỉ bản thân tiến bộ!

Dương Dạ nói một câu như tát vào mặt sư phụ của Xà thiếu đang đứng trên khán đài, khiến gương mặt lão trở nên tím ngắt. Đương nhiên hắn không chỉ biết nói mồm, hắc kiếm trong tay đâm xuống mặt sàn đấu, cánh tay phải bỗng nhiên xuất hiện từng đạo hắc khí, màn đêm lại xuất hiện trên chiến đài.

- Dạ tập!

Chân phải bước tới trước, Dương Dạ huy kiếm chém về phía bầu trời.

Vù........

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, theo một kiếm của Dương Dạ chém ra, màn đêm cũng bị chia làm hai, còn hỏa hoàn nóng cháy toàn bộ bị thổi tắt, hắc sắc kiếm khí thẳng tắp hướng Xà thiếu đánh tới, thế không thể đỡ.

- Dương Dạ thắng!

- Xem ra bài danh của Bách Hiểu Lâu không phải trò đùa, chênh lệch không hề nhỏ chút nào!

- Dương Dạ ở tổ này nhất định không có đối thủ rồi!

Danh tiếng của Dương Dạ không phải bàn, trọng lượng của Nam Phong bảng vẫn còn đó, không ai cọi trong tổ chín này cả, nên số khán giả ghé mắt xem gần như không có mấy người.

Đám tuyển thù ở các tổ khác lại càng không rảnh quan tâm tới Dương Dạ, bởi vì bên họ quá nhiều kẻ lợi hại, có thể dùng câu không hề lo lắng lọt vào vòng sau để hình dung, dùng mắt thường cũng có thể đoán được kết quả, mà loại thực lực ngang tầm như Dương Dạ cũng không phải không có.

Cứ như vậy Thiên Nguyệt chiến một trận tiếp một trận bắt đầu, cuối cùng kết thúc, tốc độ rất nhanh, không ít trận trong vòng dưới mười chiêu đã hạ gục đối thủ, còn có người thẳng thắn chịu thua, đương nhiên, loại tình huống này cũng là xác xuất nhỏ, đại bộ phận đều phải trên dưới trăm chiêu mới có thể phân thắng bại.

Mỏi mắt chờ đợi, cuối cùng thì Việt cũng được lên đài lần thứ hai. Đối thủ của hắn không ngờ lại chính là kẻ mới bị Dương Dạ đánh bại, Xà thiếu.

- Lập tức đầu hàng, tha ngươi một mạng!

Xà thiếu trận đầu ra quân bị đánh bại, ánh mắt đã không còn ngạo nghễ, chỉ còn lại sự âm trầm, hắn lạnh lùng ra lệnh.

- Cần gì chứ, chiến đấu sẽ kết thúc nhanh thôi!

Việt nhún vai, hắn thực sự không có hứng thú dây dưa với gã rắn này, bởi vì đối phương và hắn căn bản không phải một cấp bậc.

- Ngươi!

Xà thiếu sắc mặt đỏ lên, ngữ khí của đối phương khiến hắn nổi giận lôi đình, dù là Dương Dạ cũng không dám coi thường hắn, vậy mà lại bị một tên vô danh tiểu tốt coi thường?

- Xà Phệ, bắt lấy cho ta!

Nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực lập tức vận chuyển, từ người hắn tỏa ra, sau đó biến thành một cái đầu rắn lớn không gì sánh được phá không bắn tới, tỏa ra khí tức tà ác thượng cổ mênh mông.

Vù!

Linh lực xà hình của Xà thiếu vồ vào khoảng không, trong khi đó đối phương đã lững thững tới gần hắn từ bao giờ.

- Ghê tởm!

Xà thiếu cả kinh, hắn đương nhiên không nghĩ rằng mình công kích nhầm, cử động của đối phương hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, trái tim kịch liệt nảy lên, hắn thực sự nảy sinh cảm giác bất ổn.

- Sát Mãng!

Thân hình uốn éo chân không bước mà Xà thiếu đã lui lại phía sau cả chục mét, song trảo lập tức đánh ra một luồng linh lực ám thanh sắc dùng lộ tuyến cực kỳ quỷ dị quấn tới.

Sau một khắc, tiếng xì xì lạnh lẽo vang lên, một con cự mãng dần hiển lộ ra, lúc trước chỉ đánh ra hư ảnh mà thôi, hiện tại đã sống động như thật, rõ ràng uy lực gia tăng không phải chỉ hai lần, ít nhất cũng ngoài năm lần.

- Ngươi sẽ rất thảm. . .

Chỉ có điều Xà thiếu chưa kịp nói xong, thần tình trở nên cứng đờ, trong tầm mắt hắn, cự mãng vừa thành hình còn chưa kịp công kích tới đã bị đối phương một quyền đấm nát, hoaz thành hư vô.

Bình!

Một quyền không dừng lại, nện thẳng vào ngực Xà thiếu, hộ thể chân khí bị nghiền nát, bắn ra ngoài, thân thể đập lên quang mạc thanh sắc.

- Xà thiếu lại thua tiếp trận thứ hai!

Danh tiếng của Việt lập tức gia tăng rất cao, trờ thành hạt giống số 1 số 2 của tổ chín!

Bình Luận (0)
Comment