Duy Ngã Độc Lộ

Chương 48 - Đắc Thủ

Lý Minh dẫn đầu gần chục người đạp lên bùn lao về nơi trung tâm đầm hắc độc.

Mặt bùn đen ngòm đột ngột vang lên một tiếng "đùng" cực lớn, một bóng đen uyển chuyển đang mạnh mẽ đập thẳng vào người hắn.

Lý Minh không biến sắc, nắm tay lại, một thanh trường đao xuất hiện, đao phong sắc bén thổi ra, bổ xuống bóng đen kia.

Keeng! ! !

Chỉ thấy tiếng va chạm như tiếng kim loại vang lên, thanh đao sắc bén đã chém đứt bóng đen vừa tập kích Lý Minh, chỉ thấy lơ lửng trên không trung không ngờ lại là một đoạn rễ sen cực kỳ lớn.

Chặn được một kích, ngay lập tức lại có một đoạn rễ sen khác xuyên qua mặt bùn quật về phía sau lưng của Lý Minh, tốc độ cực kỳ nhanh. Họ Lý cả kinh, lập tức hóa ra vài tàn ảnh cấp tốc né được một cú quật kinh người kia, không hề giảm tốc lướt đi.

Càng tới gần dải màu lục bích, công kích càng dày đặc, dù là Linh Luân đỉnh phong như Lý Minh cũng có phần không ứng phó nổi. Nếu không phải mấy người đi cùng đang vây lấy hắn thì e rằng Lý Minh đã phải lui lại rồi.

Tuy vậy thì linh lực con người cũng có hạn, Lý Minh đã bắt đầu cảm thấy có chút hư nhược. Đưa mắt nhìn về hai nhóm người đang tiếp cận từ hai phía khác, chỉ thấy đối phương cũng khá vất vả nhưng không đến mức hao tổn nhiều linh lực như hắn.

Lý Minh trong lòng thầm chửi năm tên phế vật, chỉ việc truy sát hai tên tiểu tốt mà không xong. Nếu có thêm năm người trợ lực thì hắn sao phải hao tổn linh lực đến vậy. Mặc dù ba phía đã có thỏa hiệp ngầm, nhưng nếu hắn chậm chạp thì hai tên kia chưa chắc sẽ không trở mặt.

Nghĩ vậy, Lý Minh lập tức giơ chân đạp vào một đoạn rễ sen đang vươn lên, gia tăng tốc độ xông thẳng đến trung tâm của dải màu lục bích, chính là được tổ hợp bởi vô vàn lá sen cực lớn, giữa đầm lầy hắc độc mà vẫn long lanh trong suốt như ngọc bích.

Hắn cơ bản là một đường thẳng tiến, tốc độ được đẩy lên nhưng hao phí linh lực càng lớn hơn.

Gần như cùng một lúc, ba thanh niên Linh Luân cảnh đỉnh phong tiến đến vị trí của ba đóa bạch liên lúc này đã nở rộ thật tinh khiết rạng rỡ, nhưng không ai có tâm tình thưởng ngoạn, rất ăn ý mỗi người ngắt lấy một đóa sen trắng rồi đồng loạt quay ngược về phía bờ.

Ngay khoảnh khắc ba bông sen trắng bị ngắt đi, trung tâm đầm lầy như xuất hiện động đất, rễ sen điên cuồng đâm lên công kích những kẻ xâm nhập. Những tiếng rên la thảm thương vang vọng không ngừng, một hai kẻ xấu số bị lôi tọt xuống đống bùn độc, mặc dù đủ sức dùng linh lực bảo vệ cơ thể, nhưng khó mà chống cự được hắc độc, những kẻ rơi xuống bùn chỉ còn cách la lên tuyệt vọng rồi biến mất.

Lý Minh đặt chân lên bờ, đồng bạn của hắn cũng đến ngay sau đó, tổn thất mất ba người, nhưng không làm Lý Minh phiền lòng. Lần này hắn lấy được Triều Dương Bạch Liên, rất nhanh sẽ đột phá bí cảnh cuối cùng của Đệ nhất Bộ, lúc đó còn ai uy hiếp được hắn?

Cảm nhận được linh lực đã suy yếu, Lý Minh không dám dây dưa, hắn thực sự e sợ hai tên kia trở mặt cướp đồ, nên nhớ lúc này không còn đủ lực lượng nữa. Trên tay lập tức xuất hiện một hộp ngọc, nhìn đã biết bất phàm, Lý Minh bước chân không dừng lại, tay vẫn cẩn thận mở hộp ngọc rồi đặt đóa bạch liên vào.

Thế nhưng còn chưa kịp đóng nắp hộp lại thì một chấn động mạnh mẽ truyền đến, cây cổ thụ gần hắn bỗng bị xé ra làm đôi, một chiếc lông vũ cự đại vô thanh vô tức xuyên qua làn hắc vụ đâm tới, nhằm thẳng ngực của Lý Minh.

Biến cố quá bất ngờ khiến Lý Minh kinh hãi, lúc này hắn cơ bản là không thể cứng đối cứng một kích như vậy, vội vã nghiêng người tránh sang một bên. Nhưng dường như kẻ tập kích đã biết trước như vậy, cây hắc vũ vừa mới xoẹt qua vai để lại một đường tơ máu thì ngực Lý Minh bỗng đau nhói. Tiếng xương gãy vang vọng.

Lý Minh chỉ kịp cảm thấy bàn tay vốn đang cầm chiếc hộp ngọc bỗng trở nên trống trải, thì cả người đã hóa thành con diều đứt dây bay ngược ra sau. Nỗi đau càng nhân lên nhiều lần khi hình ảnh thủ phạm xuất hiện trong mắt y, không ngờ lại là một gã thiếu niên mặt non choẹt đang quan sát đóa bạch liên, khí thế trên người có lẽ chỉ dừng lại ở Linh Động.

Ánh nắng buổi sớm ấm áp xuyên qua khu rừng ẩm ướt, nhảy nhót trên hộp ngọc trong suốt, kết hợp với những tia tinh hoa sinh mệnh đang thoát ra, thật là thánh khiết.

Năm gã thanh niên vẫn còn đang ngơ ngác trước biến cố, không ngờ lại có kẻ giữa đường giết ra đoạt bảo, nhưng dù sao cũng không phải những kẻ tầm thường, rất nhanh phản ứng lại.

Một người tiến lên đỡ lấy thân hình đang bay ngược ra sau của Lý Minh, bốn kẻ còn lại lập tức xông lên ý đồ bao vây lấy thủ phạm.

Bốn tên Linh Động cảnh dù linh lực đã bị hao tổn nặng nề, cũng không phải là một gã thực lực tương đương nhưng biết ngón linh thuật nào có thể nhanh chóng đánh bại. Vấn đề là xung quanh còn có hai nhóm người khác thực lực mạnh mẽ cầm đầu là hai gã Linh Luân giả, nếu không lập tức bỏ chạy thì e rằng sẽ bị ghim.

Gương mặt thiếu niên nhưng nào phải kẻ mới trải đời, hắn đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra, lập tức một chưởng vỗ mạnh vào đuôi cây hắc vũ, khiến nó đâm thẳng về một trong bốn gã đang muốn xông lên. Gần như cùng một lúc, chân hắn đạp xuống mặt đất, không ngờ lại không lùi mà xông tới một gã thanh niên khác, huyết quang bùng lên như hồng hoang cự thú mạnh mẽ tràn tới.

Hành động của hắn quả thực quá đỗi bất ngờ, ai cũng nghĩ sau khi đắc thủ hắn sẽ lập tức lui lại tìm cơ hội bỏ chạy, nào ngờ lại hung tàn đến như vậy, trực tiếp xông lên muốn hành hung, khiến tất cả đều bị lỡ trớn.

Thế công chưa đến nhưng hắc độc đã tràn tới, gã bạch y thanh niên một đao xé toang vụ quyển, bổ mạnh xuống. Một đao mạnh mẽ như vậy, nào ngờ như chém xuống mặt nước, linh lực tản đi phân nửa, đồng thời một cỗ lạnh lẽo truyền ngược lại cơ thể gã thanh niên.

Xuyên qua hắc vụ đang tán loạn như bọt sóng, hai bàn tay như đôi tiểu ngư uyển chuyển vượt qua sóng dữ lao về phía gã bạch y thanh niên.

Gã thanh niên toàn thân lạnh lẽo, cơ thể dường như không theo ý mình, muốn động mà không thể. Gã chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo trảo trúng vai, một bàn tay khác vỗ lên đầu, mắt vô thức nháy một cái cảnh vật trước mắt đã biến đổi.

Không còn là khu rừng ẩm ướt tràn ngập hắc vụ, đập vào mắt hắn là hình ảnh Lý Minh được một gã thanh niên đỡ lấy, ở phía sau là đầm lầy hắc độc rộng lớn, xa xa bên kia bờ là hai nhóm người ai cũng đang há hốc miệng.

Đến khi hắn ý thức được dường như là đầu mình đã quay ngược ra phía sau thì mọi thứ đột ngột trở nên tối sầm, một chút nghi ngờ cũng biến mất trong làn sương độc. Toàn thân bạch y đổ sập xuống nền đất bùn xốp mềm.

Dĩ dật đãi lao, lại thêm yếu tố bất ngờ, khiến cho một anh kiệt Linh Động cảnh không chịu nổi một kích, bỏ mạng nơi rừng sâu nước độc.

Một thanh hắc kiếm chặn đường một người, một lần tập kích hạ sát một kẻ khác, sự hung tàn của gã thiếu niên này khiến hai kẻ khác hơi khựng lại, chỉ chờ có vậy thân hình hắn lập tức bắt lấy cây hắc vũ bị đánh bật lại, rồi như một con rắn luồn lách qua rừng rậm bỏ chạy về phương xa.

- Khốn kiếp! Ngươi dám báo danh không?

Thanh âm giận dữ mang đầy bất lực của Lý Minh vang vọng khắp đầm lầy, nhưng thân ảnh đối phương đã biến mất sau rừng cây rậm rạp, chỉ để lại một câu quanh quẩn trong đầu những người ở nơi đây.

- Có gì không dám! Nhớ kỹ, độc tự, Việt!

Bình Luận (0)
Comment