- Bang chủ!
Bảy, tám hán tử khoảng năm mươi tuổi đồng loạt
"phịch" một tiếng, quỳ rạp xuống đất, lệ rơi đầy mặt gào khóc như một đám trẻ con.
Chỉ là hiện tại khóc cùng với lúc nãy khóc hoàn toàn là hai loại tâm tình!
Lãnh Bình còn chưa phục hồi tinh thần lại, trong mắt dần dần hiện ra vẻ phẫn nộ, cắn răng nói:
- Tần Hầu rõ ràng đã đồng ý với ta không làm khó dễ các ngươi, làm sao...Làm sao...con mẹ nó...các ngươi đều xuống dưới theo lão tử! Lão tử hiện tại thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Tần Lập dở khóc dở cười nhìn Lãnh Bình thần trí còn chưa thanh tỉnh, dứt khoát điểm vào huyệt ngủ của hắn, nói:
- Ngươi trước tiên vẫn nên ngủ một giấc rồi nói sau...
- Thật sự? Ta thật chưa có chết?
Sau hai canh giờ, Lãnh Bình nằm ở trên giường nhìn những huynh đệ năm xưa đi theo hắn cùng nhau giành quyền lực, vẻ mặt hồ nghi sau đó lắc mạnh đầu:
- Làm sao lại thế? Ta rõ ràng cảm thấy mình đã chết, như thế nào vẫn còn sống? Ngươi là Tần Hầu...hắn, hắn làm thế nào nhỉ?
Biểu tình lúc này của lão già phúc hậu giống như một đứa bé ngoan được kẹo, cười rất vui vẻ.
Lãnh Bình trừng mắt liếc lão một cái:
- Thường lão tam! Con mẹ nó! Ngươi có thể có chút tiền đồ hay không? Lão tử nhớ rõ ngươi lớn hơn lão tử vài tuổi, có thể không nên cười ngu ngốc đến như vậy hay không?
Hắn lại chỉ vào hán tử trung niên cao gầy:
- Lý lão tứ, còn có ngươi! Ngươi không phải bình thường rất có thể giả thâm trầm, như thế nào cũng giống như thằng ngốc? Con mẹ nó, nhanh trả lời lão tử! Chuyện này...chuyện này rốt cục là sao?
- Hắc hắc! Bang chủ, lão đại của ta. Ngươi không chết, ngươi chính là vẫn sống. Về phần như thế nào còn sống, ngươi hỏi Tần Hầu đi. Mẹ nó! Nếu không phải Tôn Lục chết trong tay hắn, lão tử hận không thể đi hôn chân hắn. Lão tử sống bằng ấy năm, lần đầu tiên thấy kỳ tích. Bang chủ! Thật sự là kỳ tích!
Hán tử cao gầy hoa chân múa tay vui sướng, lộn xộn nói.
Lãnh Bình đầu đầy vạch đen, lại nhìn tới mấy người khác, biểu hiện cũng không khác bao nhiêu. Hắn không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ:
- Lão tử thật sự không chết, nhưng đám huynh đệ này của lão tử...con mẹ nó...đều điên rồi!
Lúc này, bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng, khẽ bẩm báo:
- Thường Phó bang chủ. Điện hạ phái người đến...
Máy người trong phòng mạnh mẽ cảnh tỉnh lại, liếc mắt nhìn lẫn nhau, ánh mắt đều rơi lên người Lãnh Bình.
- Con bà nó! Mấy tên ngu ngốc các ngươi, đều bình thường trở lại đi!
Lãnh Bình mắng một câu, mạng của hắn tuy rằng kiếm trở lại nhưng thân thể vẫn thực suy yếu, dù sao cũng phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian dài mới có thể chân chính khôi phục. Kế hoạch hôm nay, công việc nên làm chính là lập tức làm hậu sự cho hắn...Lãnh Bình nghĩ vậy không kìm nổi nhổ xuống đất một ngụm nước bọt, thầm nghĩ con mẹ nó thật là cái miệng xui xẻo, mình tự làm hậu sự cho mình. Trên đời làm gì có chuyện như vậy?
- Thái tử điện hạ? Hừ! Xác lão tử còn chưa lạnh, hắn đã không chờ kịp rồi? Thật sự là sợ bang hội rơi vào trong tay Tần Hầu!
Lãnh Bình cười lạnh nói:
- Đuổi đi! Nói rằng, có lời gì đi tìm Tần Hầu mà nói! Bang chủ Đại Thanh Bang bây giờ là Tần Hầu!
Lão già phúc hậu gọi là Thường lão tam, lúc này cầm đến cho Lãnh Bình một lọ đan dược và một tấm mặt nạ Tần Lập để lại, nói:
- Bang chủ! Đây là Tần Hầu để lại cho ngài trước khi đi!
Lãnh Bình sau khi đeo mặt nạ, tất cả mọi người trong phòng trợn mắt há hốc mồm. Đây vẫn là huynh đệ ở chung với bọn họ ba mươi năm, Bang chủ Đại Thanh Bang, thủ lĩnh các thế lực ngầm thành Thanh Long oai phong lẫy lừng kia sao?
Trước mắt rõ ràng là một văn nhân trung niên mặt trắng nho nhã hơn bốn mươi tuổi, ngay cả ánh mắt cũng khác ngày trước rất nhiều. Nếu không phải giọng nói Lãnh Bình không biến hóa, thậm chí bọn họ còn tưởng rằng gặp quỷ!
Mà ngay cả bản thân Lãnh Bình nhìn gương xong cũng không nói gì, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm: Nhớ tới lúc Thái tử bảo mình phái người giết Tần Lập đã từng nói: Quý tộc xuống dốc Đại Tề quốc này nhất định là tên Tần Lập ở thành Hoàng Sa kia, cũng không biết dùng phương pháp gì hành hạ cường giả Thiên cấp Mộ Dung Thiên - sư phụ của Thái tử - đến chết. Sau đó còn treo lên cột cờ cao nhất thành Thanh Long, nhắn lại lời cảnh cáo Thái tử điện hạ.
Trong lòng Lãnh Bình bỗng nhiên hiểu ra vài phần, bỗng nhiên rùng mình. Nếu là sự thật, như vậy Tần Hầu này tâm cơ cùng thủ đoạn cũng quá khủng bố rồi. Nghĩ lại, ngay cả võ giả Thiên cấp đều có thể bị hắn tàn sát, mà mình là một võ giả Địa cấp không ngờ lại phái người đi tìm hắn gây phiền toái. Đây không phải tìm chết thì là cái gì?
Nghĩ vậy, hận ý của Lãnh Bình đối với Thái tử Triệu Tinh Hà càng sâu vài phần, trong lòng cười lạnh:
- Thái tử a Thái tử! Ngươi nhất định muốn cho ta chết, muốn ra tay cướp lấy bang hội của ta. Đó là không có khả năng!
Lão tử làm trâu làm ngựa cho ngươi nhiều năm, cung cấp tình báo cho ngươi, cung cấp nhiều tài chính cho ngươi huấn luyện các loại nhân tài. Đến cuối cùng, vừa nghe lão tử chết, ngươi không ngờ trước tiên chạy đến mưu đồ sản nghiệp của lão tử. Thật sự là lòng lang dạ sói. Mà Tần Hầu mới là nam nhân chân chính!
Vô tình, trong lòng Lãnh Bình đã bắt đầu nghiêm trọng nghiêng về Tần Lập. Tuy rằng Tần Lập lưu lại hắn, mục đích quan trọng cũng vì Đại Thanh Bang, nhưng người ta làm việc quang minh lỗi lạc!
Chuyện này mưu kế chia ra âm mưu cùng dương mưu. Âm mưu chung quy không lộ ánh sáng, mà dương mưu là cái loại đường đường chính chính làm ra, mới là vương đạo!
Lúc này, hán tử cao gầy Lý lão tứ nhẹ giọng nói:
- Bang chủ! Nếu xử lý hậu sự, bên trong linh cữu của ngài, không thể trống không...
Phó bang chủ cùng mấy trưởng lão ở bên kia đều cảm thấy có lý. Muốn làm giả, vậy phải làm hoàn hảo.
Lãnh Bình nghe vậy, trầm ngâm một chút sau đó nói:
- Đi tìm một người thế thân tướng mạo gần giống ta. Đối xử tử tế với người nhà của hắn!
- Người của điện hạ nói muốn gặp Thường Phó bang chủ!
Bên ngoài lại có thân tín nhẹ giọng nói.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Mẹ nó! Bọn họ còn dây dưa không dứt. Lão tử đi giết bọn họ!
Thường lão tam tuổi hơn năm mươi, dáng người phúc hậu nhưng tính tình nóng nảy như trước. Phó bang chủ Đại Thanh Bang chỉ có Huyền cấp bậc chín này cũng là tên côn đồ đầu đường một mạch đi theo Lãnh Bình chém giết, liều mạng từ máu mà ra.
Một thân tâm huyết kia cũng chưa giảm bớt chút nào theo tuổi nhiều lên, vẫn hiếu chiến như cũ.
- Được rồi! Đuổi đi là được. Nói hiện tại thương tâm quá độ, có chuyện gì chờ sau khi lão tử hạ táng rồi nói!
Lãnh Bình bĩu môi, thật sự có chút không tự nhiên nói.
Suy nghĩ một chút, hắn tiếp theo phân phó:
- Lão tứ! Đi đón người nhà của ta lại đây, đặc biệt là tên khuyển tử không hiểu chuyện kia của ta. Đừng để hắn bị người xúi giục, làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Hán tử cao gầy Lý lão tử
"vâng" một tiếng, đẩy cửa đi ra.
Mấy người khác cũng đều ra cửa, trên mặt lại lộ vẻ đau lòng. Đừng nhìn bọn họ hiện tại đều bốn, năm mươi tuổi có gia tài giàu có, lại có địa vị rất cao nhưng trong thân thể vẫn chảy dòng máu lưu manh. Diễn trò gì đó, đối với bọn họ mà nói quả thực chỉ như một chút chuyện quá nhỏ nhặt, dễ dàng!
Tần Lập lúc này đã rời khỏi tổng đường Đại Thanh Bang. Dù sao hắn ở tại chỗ này quá lâu rất dễ dàng khiến cho người khác nghi ngờ. Ở trên đường, Tần Lập liền có cảm giác có người đi theo hắn, một mạch theo đến đầu đường buôn bán lớn nhất. Ban đêm hơi lạnh, gió đêm thổi nhẹ, trên đường cái lạnh tanh gần như không một bóng người!
Tần Lập đứng lại, quay đầu thản nhiên nói:
- Đi theo đã lâu, muốn nói cái gì nhanh nói đi. Chẳng lẽ còn muốn ta mời ngươi đến nhà ta uống trà hay sao?
Không khí phía sau Tần Lập bỗng vặn vẹo một cách quỷ dị. Một bóng người nhàn nhạt hết sức đột ngột xuất hiện ở nơi này. Cặp mắt lạnh như băng đờ đẫn nhìn chăm chú lên người Tần Lập, ánh mắt không chút cảm tình. Nếu người bình thường có khi sẽ bị ánh mắt này dọa sinh bệnh.
Trên mặt Tần Lập nhưng lại không có bất kỳ biểu tình gì, mày hơi nhíu, nói:
- Ngươi có bệnh à? Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng! Giống như cái cọc gỗ như vậy, người biết còn cho ngươi là người, không biết còn tưởng rằng ngươi là quỷ đây...Trừng ta làm gì? Trên mặt ta có mọc hoa àh! Đừng dùng cặp mắt dọa người ấy nhìn lão tử, lão tử không phải yếu tim!
Ảnh Tử bị chọc giận thiếu chút nữa ngất đi. Hiện tại hắn ít nhiều hiểu tâm tình của điện hạ: vì sao vừa nghe được hai chữ Tần Lập sẽ nổi trận lôi định, đêm không thể ngủ, dùng bao nhiêu thuốc an thần cũng không tác dụng. Không nói gì khác, tên gia hỏa này một bài mắng người không phải là người bình thường có thể chịu đựng được!
- Ta đang nghĩ là miệng người sắc hay vẫn là kiếm sắc!
Giọng nói của Ảnh Tử cũng giống như người của hắn, lạnh như băng đến cực điểm. Giọng điệu nói chuyện cũng thực quái dị, làm cho người ta cảm giác giống như hàng năm không nói lời nào.
- Vậy thử xem! Mẹ kiếp! Uy hiếp ta, ngươi tính cái rắm!
Tần Lập vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào Ảnh Tử mắng:
- Thiên cấp là lão tử phải sợ ngươi àh! Đến đây!
- Muốn chết!
Thân hình Ảnh Tử chợt biến mất, ngay cả tàn ảnh cũng không lưu lại trong không khí là biết tốc độ của hắn nhanh thế nào!
- Phịch!
Một tiếng nổ thật lớn vang vọng trên con đường hoàn toàn trống trải này.
Thân hình Tần Lập lui về phía sau năm, sáu bước sắc mặt hơi chút tái nhợt. Đương nhiên hắn chỉ biểu hiện ra thực lực Địa cấp bậc bảy, sắc mặt tái nhợt cũng là giả vờ.
Tuy nhiên đồng dạng Ảnh Tử cũng không dễ chịu!
Không khí hơi hơi vặn vẹo, thân hình hắn xuất hiện ở ngoài bốn thước. Trên khuôn mặt đờ đẫn lạnh như băng kia cũng hơi xuất hiện một tia kinh hãi!
Tuy nói chỉ là muốn dạy cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một bài học, cũng không dùng hết toàn lực. Nhưng đối phương chỉ là một võ giả Địa cấp bậc bảy, cho dù chiến kỹ của hắn là chiến kỹ thuộc tính Ngũ Hành, vậy thì thế nào? Bản thân Ảnh Tử chính là một võ giả Thiên cấp!
Tuy rằng phẩm giai hắn không cao, nhưng sở trường của Ảnh Tử chính là ám sát, công phu ẩn nấp đứng đầu thiên hạ!
Nhưng tiểu từ này vừa rồi không ngờ lại hết sức chuẩn xác nắm bắt hành tung hắn trong không khí, hơn nữa còn đối kháng một chiêu với hắn. Tuy rằng không có chịu thiệt nhưng cũng không chiếm được ưu thế!
Mình là một võ giả Thiên cấp theo dõi một tên Địa cấp đã bị hắn nhìn thấu, hiện tại mình ẩn nấp tấn công hắn cũng lại để hắn phát hiện. Điều này làm cho Ảnh Tử không thể một lần nữa đánh giá lại người thiếu niên này, tâm tư chuyển nhanh phán đoán rốt cục hắn là may mắn hay là đích xác có thể phát hiện mình. Nếu là thật sự phát hiện vậy thì không thể lưu lại kẻ này!
Nghĩ vậy, ánh mắt Ảnh Tử lóe lên, nhìn chằm chằm hai mắt Tần Lập. Bởi vì ánh mắt bình thường sẽ không nói dối, Ảnh Tử lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có thể thấy ta?