Duy Ngã Độc Tôn

Chương 142

Thần sắc Hạ Hầu Phong lạnh nhạt hơn, nhìn lên trên khán đài, tiểu công chúa Triệu Thiên Thiên đã tràn đầy nước mắt. Hắn nói:

- Thực xin lỗi, đã mang đến cho ngươi phiền hà!

Sau đó, quay đầu về phía Tần Lập:

- Đời này ta sẽ không bao giờ đến Thanh Long quốc, nhưng Tần Lập, sự sỉ nhục này ta sẽ nhớ kỹ. Ta tin rằng, sẽ có một ngày chúng ta còn có thể gặp lại! Còn nữa, thật ra ở chỗ chúng ta thì ta thật sự không phải là thiên tài đứng đầu. Cho nên ta sẽ cố gắng trở thành một thiên tài chân chính, mà mọi thứ đều phải cảm tạ ngươi!

Nói tới đây, trong giọng nói của Hạ Hầu Phong rốt cục cũng nghe thấy một niềm oán hận tràn ngập, thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi.

- Không cần cảm tạ ta, dạy những thiên tài tự cho là đúng, chính là chuyện ta thích làm nhất.

Trên mặt Tần Lập lại lộ ra vẻ tươi cười thật thà.Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng lời hắn nói ra lại khiến cho Hạ Hầu Phong có loại cảm giác như muốn hộc máu. Nhất là đám hộ vệ phía sau Hạ Hầu Phong, một đám nhìn Tần Lập bằng ánh mắt tràn đầy phẫn nộ lẫn sát khí!

Cái gọi là chủ nhục thì thần tử. Những người như bọn họ mặc kệ có địa vị cao bao nhiêu trong gia tộc, nhưng ở bên người Hạ Hầu Phong thì bọn họ chính là một đám hộ vệ thủ hộ vị thiếu chủ này, không cho hắn xuất hiện một điểm ngoại ý nào.

Nhưng hiện tại, chẳng những bị người đánh trọng thương, còn muốn khuất nhục cúi đầu nhận sai như thế!

Điều này khiến cho một đám cường giả Thiên cấp không đến ba mươi tuổi, làm sao có thể chịu nổi chứ!

Nếu không phải luật lệ của Hạ Hầu gia sâm nghiêm, không cho phép có bất cứ hành động tự tiện gì thì những đám hộ vệ Thiên cấp này thật muốn cùng nhau lên, trực tiếp diệt trừ tiểu tử này cho xong việc.

Hạ Hầu Phong nhìn Tần Lập thật sâu, sự khuất phục và cừu hận trong ánh mắt dày đặc không tan, dùng sức gật gật đầu, xoay người bước đi!

Thẳng đến bóng dáng đoàn người biến mất ở trong diễn võ trường này. Trần Diệc Hàn mới cực kỳ vui mừng nhìn Tần Lập cười nói:

- Tần Hầu tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, so với đám lão già chúng ta mạnh hơn nhiều lắm! Chúng ta cũng nên đi, về sau có rảnh, đi đến chỗ ta!

Lúc này, mấy lão già đến đây, xem tuổi cũng có hơn trăm. Một đám tinh thần đều chấn hưng, trong đó một lão già mặt đỏ, phát ra một trận cười sang sảng, sau đó nói:

- Người thanh niên, làm rất tốt, gỡ lại thể diện cho những lão già không có gan chúng ta! Sau này có cơ hội, đến phủ Bình Nam Vương làm khách!

- Lão già Bình Nam Vương kia, lại bị người giành trước. Tiểu tử kia, ngươi chính là người thanh niên ta thấy xuất sắc nhất. Về sau có cơ hội, đến phủ Bình Tây Vương ta làm khách, ta có rượu ngon hơn trăm năm!

- Lão già Bình Tây Vương ngươi, không phải ngươi nói ngươi không còn sao?

Bình Nam Vương có vẻ mặt phẫn nộ giống như đứa bé.

- Hừ! Đối với ngươi thì không có, nhưng đối với tiểu huynh đệ này thì vẫn còn. Sao hả, ngươi muốn đánh nhau sao?

- Đánh thì đánh, khi nào thì lão tử sợ ngươi chứ!

- Vậy thì đi, đúng lúc ta cũng có vài chục năm chưa hoạt động gân cốt rồi!

Vù vù!

Hai bóng người nháy mắt biến mất ở trong mắt mọi người.

Tần Lập nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Lúc này, Trần Diệc Hàn ở một bên dở khóc dở cười, giải thích::

- Tần Hầu, ngươi cũng đừng xem thường hai lão già này, bọn họ cũng có được thực lực Thiên cấp bậc bảy. Hơn một trăm năm trước, tất cả đều là Tướng quân có thanh danh hiển hách. Bởi vì chiến công lớn lao nên được phong làm vương tước khác họ. Hiện nay Vương khác họ của Thanh Long quốc tổng cộng cũng có bảy mà thôi! Người rất được nể mặt nên mới khiến hai vị Vương gia đều tranh nhau kết giao với ngươi. Ha ha, về sau, con đường của ngươi dễ đi hơn rồi!

Lời này của Trần Diệc Hàn cũng có thâm ý sâu sắc. Thù hận của Tần Lập và Thái tử càng kết càng sâu, gần như không có cái gì có thể hòa giải. Cho dù hai người muốn hòa giải thì thế lực sau lưng Thái tử cũng không đáp ứng. Bởi vì chỉ một mình Tần Lập, cũng khiến cho những người trong phe phái của Thái tử tổn thất quả thật quá lớn! Chỉ là phía Đại Thanh bang, rất nhiều gia tộc hàng năm thu vào ít đi hơn trăm vạn lượng bạc.

Trăm vạn lương bạc, đây cũng không phải số lượng nhỏ gì, đủ để cho người ta không thể bảo trì bình tĩnh.

Cho nên giữa hai người, căn bản cũng không thể tồn tại tính hòa giải, chỉ cần một ngày Tần Lập ở đế đô, mâu thuẫn cùng tranh đấu một ngày cũng không ngừng lại. Cho dù vũ lục của Tần Lập mạnh mẽ trở lại thì chung quy cũng không có khả năng rút kiếm chém hết mọi người? Mà lực ảnh hưởng của những thế lực gia tộc này cực kỳ khổng lồ, giết không chết ngươi thì tìm phiền toái ngáng chân ngươi, vẫn là không thành vấn đề.

Ai cũng đều không nghĩ tới, một hồi biến cố thình lình xảy ra, hoàn toàn thành toàn cho Tần Lập!

Hiện tại, ở trong mắt một đám học sinh thiên tài của học viện cao cấp đế quốc, Tần Lập gần giống như 'Thần'!

Thực lực Địa cấp khuất nhục Thiên cấp!

Đây là dạng khái niệm gì? Như vậy thực lực mạnh mẽ đến bậc nào?

Hơn nữa, Tần Lập lấy thực lực bản thân đối kháng với đám cường giả nơi thần bí. Áp lực, tự hắn gánh chịu xuống, gỡ lại thể diện to lớn của toàn bộ Thanh Long quốc!

Võ giả thiên tài siêu cấp ở nơi thần bí, hạ xuống cái đầu ngẩng cao, đối với lời hắn nói, chịu nhận lỗi. Loại chuyện này trước đó chưa từng có, không dám nói sau này, nhưng tuyệt đối chưa từng có!

Nhìn thấy luồng khí thế tận trời hiện tại trên khán đài là có thể biết đám học sinh thiên tài có loại tình cảm kích Tần Lập.

Lại có mấy võ giả Thiên cấp trong thành Thanh Long, từng người đến đây hàn huyên với Tần Lập, lưu lại tên mình, mời Tần Lập đi tới phủ của bọn họ.

Những người không có người nào mà không phải hạng người danh chấn một thời! Mà ngay cả Trần Diệc Hàn cũng có chút kinh ngạc, không thể tưởng được một trận chiến này, không ngờ kinh động đến nhiều lão gia như vậy.

Trên thực tế, đây cũng do lời nói của Tần Lập kinh động.

Kết quả thấy được sau trận chiến này, những lão già có thực lực mạnh mẽ, không ai không cho rằng tiểu tử này tuyệt đối là hạng người có phát triển rất lớn. Bởi vì bọn họ thấy rõ chiêu thức lúc đó của Tần Lập. Chiêu thứ c đó nhìn như bình thường không lạ nhưng trên thực tế lại có thâm ý sâu sắc!

Quả thực giống như thiên chuy bách luyện (luyện tập nhuần nhuyễn), giống như tinh hoa còn lại!

Mà chiến kỹ kia, bọn hắn chưa từng có kiến thức qua, thậm chí không từng nghe nói qua!

Một võ giả thực lực chỉ có Địa cấp, gần như trong trạng thái bị miểu sát (giết trong nháy mắt), nháy mắt đánh bại một võ giả Thiên cấp. Quả thực khó tin!

Nhưng một màn khó tin như thế, cứ như vậy thực sự phát sinh dưới mí mắt bọn họ.

Đám lão nhân đã thành tinh này, làm sao bỏ qua cho tiểu tử còn trẻ tuổi như Tần Lập khiến người ta sợ hãi này? Không kết giao với người như vậy thì quả thực là đầu óc có bệnh!

Đợi cho từng người này bắt chuyện xong, sau đó nhận được câu trả lời thuyết phục của Tần Lập, sau khi cảm thấy mỹ mãn thì rời khỏi. Cuối cùng Tần Lập cũng thở dài một hơi, lại phát hiện một lão già đầu bạc đứng ở đó. Nhìn mình với vẻ hứng thú, theo bản năng Tần Lập cảm thấy lão nhân này rất quen mắt.

- Tiểu tử, ta là viện trưởng học viện cao cấp, khi ngươi rảnh, hãy đến tìm ta một chuyến! À! Ngươi biết giáo sư Y Ngưng chứ?

Tần Lập gật gật đầu, giáo sư Y Ngưng chính là một nữ giáo sư xinh đẹp lạnh lùng mà trước đây Ngụy Cương theo đuổi. Có rất nhiều người đều đoán địa vị của nàng nhất định rất lớn.

- Nàng là con gái của ta. Khi ngươi rảnh thì tìm nàng, kêu nàng đưa ngươi đi gặp ta. Ta có lời muốn nói với ngươi.

Y lão quay về phía Tần Lập nháy mắt vài cái, rồi xoay người rời đi.

Ngay lúc Tần Lập nghi hoặc khó hiểu, trong đầu truyền đến giọng nói của Y lão::

- Tiểu tử kia, tuy rằng ngươi che dấu không chê vào đâu được nhưng ta vẫn nhìn ra, ngươi chính là tên tiểu tử ở thành Hoàng Sa. Ngươi còn nhớ rõ lão khất cái đưa ngươi bí tịch không?

Truyền âm nhập mật! Độc quyền của võ giả Thiên cấp.

Mặt ngoài Tần Lập vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng nổi sóng cuồn cuộn!

Không ngờ lại là lão ta!

Lúc này, trong đầu Tần Lập lại truyền đến giọng nói của Y lão::

- Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không nói ra! Hơn nữa ta không có bất cứ ác ý gì! Tin ta đi, ngươi đang tìm kiếm bản gốc của chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn? Ở chỗ ta, muốn nhìn thì phải đi tìm Y Ngưng tới gặp ta.

Bóng dáng Y lão dần dần đi xa. Học sinh trên khán đài gần như không rời đi. Tất cả đều dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Tần Lập ở phía dưới.

Lúc này tiểu công chúa Triệu Thiên Thiên nhảy xuống khán đài, đi một bước, đi tới trước mặt Tần Lập, nhảy vào trong lòng ngực của Tần Lập trước mặt tất cả giáo sư và học sinh.

Khán đài ồn ào náo động ở chung quanh đầu tiên là im lặng một chút, tuy nhiên ngay sau đó vang lên tiếng vỗ tay rung trời!

Đám học sinh vốn hâm mộ cùng ghen tị trong lòng với Tần Lập, đến lúc này đã hoàn toàn chuyển biến thành sự sùng bái thật sâu!

- Tần Lập! Cảm ơn ngươi!

Tiếng vỗ tay như sóng triều, khiến mặt Triệu Thiên Thiên đỏ như nhỏ máu nhưng vẫn nhìn Tần Lập một cách tự nhiên, ánh mắt như nước, cười tươi như hoa.

...

Mặc dù chuyện này đã trôi qua vài ngày nhưng cỗ cuồng nhiệt này chẳng những không biến mất, trái lại có xu thế mạnh mẽ hơn!

Trước hết là toàn bộ học viện cao cấp đế quốc, rồi lan tràn đến học viện khác, sau đó là toàn bộ thành Thanh Long. Cho tới bây giờ, đã bắt đầu lan truyển khắp Thanh Long quốc!

Hầu như mọi người đều đàm luận chuyện này, cùng đàm luận Tần Lập Hầu gia còn trẻ tuổi mà làm vẻ vang quốc gia. Các cô gái còn trẻ mới biết yêu, bóng dáng bạch mã hoàng tử trong mộng, rốt cục càng rõ ràng hơn. Đám thiếu niên cố gắng tiến tới, cũng có một mục tiêu rõ ràng.

Mà về đủ loại chuyện xưa truyền kỳ của Tần Lập, cũng dần dần truyền ra ngoài. Trải qua sự gọt dũa chế biến của những người này, tên Tần Lập quả thực trở thành một thần tượng của thế hệ mới của thành Thanh Long!

Mà chuyện tình yêu giữa hai người Tần Lập và công chúa, cũng bị vô số người truyền ra. Công chúa si tình, Tần Lập uy phong, quả thật chính là một đôi tình nhân hoàn mỹ.

Hai người Bộ Vân Yên và Lãnh Dao hôm nay cũng liều mạng tu luyện nữa mà vây quanh Tần Lập, muốn hắn kể lại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân chân thật nhất.

Bởi vì hai người mấy ngày nay chỉ cần đi trên đường cái, mọi lúc mọi nơi cũng nghe thấy chuyện về Tần Lập. Chuyện này khiến cho hai nàng kiêu hãnh mà lại bất đắc dĩ.

Nhớ tới những chuyện ở thành Hoàng Sa ngày trước, hai nàng cũng nghĩ về một vấn đề. Nếu thân phận hiện tại của Tần Lập bị công khai ra thì đám người sùng bái hắn đến tận xương tủy, có cảm xúc như thế nào?

Tần Lập chỉ có thể giảng thuật cho hai nàng tò mò một lần chuyện đã trải qua, quan hệ giữa hắn và công chúa chỉ là bạn tốt mà thôi.

Bộ Vân Yên nhấp nháy đôi mắt long lanh, vẻ mặt kinh ngạc nói::

- Thật sự...Chỉ là bạn tốt...Mà thôi?

Tần Lập vẫn không chờ nói hết, hạ nhân ờ bên ngoài thông báo::

- Hầu gia, công chú điện hạ đến...

Từ rất xa truyển đến giọng nói của Triệu Thiên Thiên:

- Ta đã nói không cần thông báo, ta cũng không phải người ngoài...

Tần Lập đối mặt nhìn hai người Bộ Vân Yên củng Lãnh Dao. Hai người Bộ Vân Yên và Lãnh Dao thở ra một tiếng, bật cười.

- Bạn tốt của ngươi đến đây, Hầu gia của ta!

Tần Lập bỗng nhiên cảm giác những lời nói của Bộ Vân Yên vô cùng ác độc, căm giận nghĩ: Bạn tốt của ngươi mới đến đây đấy! Lão tử...không phải mà!
Bình Luận (0)
Comment