Duy Ngã Độc Tôn

Chương 151

Đáng tiếc chính là khí thế của người trung niên này lan tràn ra phạm vi vài dặm, cho dù động tác của một con thỏ cũng không thoát khỏi hắn, nhưng vẫn không cảm nhận được mảy may sóng dao động nguyên lực nào.

Đối phương là một cao thủ!

Sắc mặt người trung niên trở nên thập phần khó nhìn: môn hạ đệ tử ở bên ngoài bị giết còn có thể chấp nhận, nhưng ngay tại cửa nhà mình không ngờ lại bị người ta giết chết hai người mà thần không hay quỷ không biết như vậy. Quả thực chẳng khác nào có người hung hăng tát vào mặt mình một cái tát!

Một lão già phía sau người trung niên lúc này khom người xuống nhìn chằm chằm vào vết thương của hai đệ tử đã chết. Nhìn một hồi lâu, sau đó còn dùng tay sờ nhẹ vào một chút, xong quay qua mấy người khác thản nhiên nói:

- Thương tích do Thần binh lợi khí gây ra!

Mấy người phía sau thoạt nhìn tuổi tác khác nhau, lập tức liếc mắt nhìn một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ nghi hoặc. Trong đó một lão già ước chừng hơn trăm tuổi, trên mặt chằng chịt nếp nhăn giống như những đường rãnh nhỏ, thân hình gày đét dường như chỉ còn da bọc xương, khiến cho người ta hoài nghi có thể bị một trận gió to thổi bay đi hay không.

Lão chậm rãi trầm giọng nói:

- Thần binh lợi khí, hơn nữa phân nửa đều từ thượng cổ lưu truyền tới nay, số lượng lưu lạc ở thế gian cực kì nhỏ. Mà ở môn phái ẩn thế loại chúng ta này, nhưng thật ra đa số đều tồn tại một ít. Vậy chẳng lẽ là cừu gia chúng ta tìm tới cửa?

Một người khác lắc đầu nói:

- Như thế nào có thể! Lối vào Cực Nhạc Thiên Cung ta từ thời thượng cổ cho tới hôm nay, chưa bao giờ bị phát hiện. Hơn nữa, lão tổ tông thiết lập ảo trận không phải tầm thường, há là người bình thường có khả năng phá giải? Huống chi, nếu cửa vào trận khẩu bị phá giải, chúng ta sao có thể không hề phát hiện chứ?

Người trung niên dẫn đầu này nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đừng quên, một đệ tử chúng ta vừa mới quay về tới!

- Ý của Môn chủ chẳng lẽ là nói: là Bộ Kinh Phong dẫn theo về?

Một lão già mặt đỏ tướng mạo chừng năm mươi tuổi, thần sắc có chút mất tự nhiên hỏi.

Người này, đúng là Hải Thông Thiên sư phụ của Bộ Kinh Phong, một trong các trưởng lão Cực Nhạc Thiên Cung, thoạt nhìn chỉ có năm mươi tuổi, nhưng trên thực tế đã sống hơn một trăm bảy mươi tuổi, một thân thực lực cũng đã đạt tới cảnh giới Phá Thiên.

Nhạc Vô Nhai môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung thản nhiên nói:

- Ta không nói là Bộ Kinh Phong mang vào, ta chỉ hoài nghi là đối phương đi theo phía sau hắn, sau đó chờ Bộ Kinh Phong tiến vào mới biết lối vào đây!

- Này...điều này sao có thể chứ?

Mấy người kia đều nói.

Lão già gầy da bọc xương kia thản nhiên nói:

- Chuyện này cũng không phải là không có khả năng! Cực Nhạc Thiên Cung chúng ta cũng qua quá nhiều năm an ổn, thế cho nên chúng ta đều quên rằng, ở thời đại cổ cỡ như môn phái chúng ta...căn bản không coi là cái gì, có rất nhiều tồn tại cường đại hơn chúng ta không biết gấp bao nhiêu lần!

- Văn trưởng lão không cần nói chuyện giật gân! Hiện giờ Cực Nhạc Thiên Cung chúng ta tuy rằng không tính là đại phái đỉnh cao, nhưng cũng không phải kẻ yếu để bất cứ người nào cũng có thể xâm lược! Thời đại thượng cổ...hừ, thời đại thượng cổ có cường đại đến đâi đi nữa cũng đã bị huỷ diệt lâu rồi!

- Đúng vậy! Văn trưởng lão không nên đề cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong của mình! Theo ý ta chuyện này cũng không có gì ghê gớm, lập tức phân phó đi xuống tìm cho ra tên hung thủ kia, bắt bức cung hỏi ra đồng môn của hắn, sau đó chúng ta lại đi tiêu diệt cửu tộc hắn, không phải là xong chuyện rồi sao!

- Các ngươi nói thật đơn giản! Đối phương có thể vô thanh vô tức tiến vào, giết chết của chúng ta hai đệ tử Thiên cấp, nếu không nhờ mỗi đệ tử nội môn đều có bài vị bản mạng, thậm chí chúng ta cũng không biết chuyện này! Tìm bắt hung thủ? Tìm như thế nào đây?

Văn trưởng lão bởi vì phẫn nộ, nếp nhăn trên mặt xem ra càng chen chúc nổi lên thành từng cụm.

- Được rồi! Cũng không nên làm ầm ĩ.

Nhạc Vô Nhai môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung ngắt ngang lời tranh cãi của mấy người:

- Mỗi người lập tức trở về, mệnh lệnh cho đệ tử của mình, những ngày tới đây đều ước thúc tốt bản thân mình, không được tùy ý ra ngoài! Những đệ tử đang bế quan ở các đỉnh núi, cũng đều dùng phi hạc truyền thư bảo bọn họ đều cẩn thận một chút, một khi phát hiện tung tích địch nhân lập tức báo cáo lên ngay. Đánh không lại thì chạy, thật sự chạy không thoát...liền tự bạo đi! Nếu có kẻ trái lệnh, các ngươi tự mình xử lí đi!

Nhạc Vô Nhai nói xong, nổi giận đùng đùng phi thân quay về hướng cung điện bên kia. Chỉ có điều, thân mình hắn vừa mới bay được một đoạn bất chợt xoay người lại, một lần nữa giống như một tia chớp bay sát xuống núi, sau đó phóng ra thần thức khổng lồ phủ trùm bên dưới, nhưng vẫn không cảm ứng được bất cứ thứ gì khác thường. Lúc này hắn mới phẫn nộ thu hồi thần thức xoay mình trở về.

Mấy trưởng lạo, cũng đều phân biệt nhắm các phương hướng khác nhau bay về nơi ở của bọn họ, để thông báo cho môn hạ đệ tử mỗi người. Tuy rằng ngoài miệng cũng không hề đặt nặng vấn đề thích khách này, nhưng với người có thể vô thanh vô tức giết chết ngay hai võ giả Thiên cấp, ít nhất cũng phải có thực lực cảnh giới Phá Thiên.

Võ giả cỡ này tuy rằng bọn họ không sợ, nhưng đám môn hạ đệ tử Thiên cấp và chưa tới Thiên cấp, khảng định không phải là đối thủ của đối phương. Ai cũng không muốn thực lực của mình bị tổn thất nghiêm trọng, bởi vì như vậy thậm chỉ sẽ ảnh hưởng tới đĩa vị của bọn họ.

Chờ những người này đều đi một hồi lâu, Tần Lập mới từ dưới một đống lá khô mục chui ra. Hắn thầm kêu một tiếng thật nguy hiểm! Không nghĩ tới đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung lại có thứ bài vị bản mạng trong truyền thuyết đó!

Ở trong phạm vi khoảng cách nhất định, đệ tử nếu như tử vong, bài vị bản mạng sẽ lập tức nổ tung, mà nếu khoảng cách quá xa thì sẽ vì cảm ứng không tới mà mất đi hiệu lực.

Chuyện này, thật sự cũng giúp Tần Lập biết thêm một điều: trong các môn phái thế gia ở các địa phương thần bí, phần nhiều có một số bí mật của riêng mình. Nếu cứ nghĩ tới cái loại đấu đá lung tung như bên trong thế tục không kiêng nể gì, là không thể thực hiện được nữa rồi!

Kì thật Tần Lập sở dĩ không thể không tới nơi này, một mặt bởi vì lo lắng Cực Nhạc Thiên Cung tìm không thấy mình mà giận chó đánh mèo tìm tới những người bên cạnh mình thực thi trả thù, chuyện đó có khả năng rất lớn sẽ xảy ra. Tần Lập không cho phép xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này. Nếu như vậy, hắn quả thực không thể tha thứ cho chính mình. Cho nên, còn không bằng phòng lúc tai họa chưa xảy ra, nhìn thử xem nếu có cơ hội thì dứt khoát tiêu diệt luôn môn phái bọn họ là tốt nhất!

Cho dù diệt không xong, ít nhất cũng phải quậy cho long trời lở đất nói sau! Làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán, rốt cuộc không quản tới chuyện đi trả thù mình, như vậy mới tốt.

Mà một mặt khác là Tần Lập muốn trước khi đi Huyền Đảo, thử diễn tập một lần xem sao!

Hành trình đi Huyền Đảo chắc chắn sẽ đầy rẫy các loại gian khổ và khó khăn trở ngại. Cho tới bây giờ Tần Lập cũng không có ý nghĩ rằng: mình vào Huyền Đảo sẽ có thể thuận lợi tiếp cận đón Thượng Quan Thi Vũ đi về.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nếu hắn đã có thể nhìn ra Thượng Quan Thi Vũ là tiên thiên linh thể, là thiên tài tu luyện tuyệt hảo, như vậy chẳng lẽ sư môn của Thượng Quan Thi Vũ ở Huyền Đảo lại không nhìn ra điểm này sao? Một thiên tài có một không hai như thế, sao có thể cam tâm tình nguyện để mình mang đi?

Về phần nói gia tộc của phụ thân mình nơi đó, vốn thật cho tới bây giờ Tần Lập cũng không nghĩ kì vọng vào bọn họ!

Bất kể kiếp trước hay là kiếp này, tín điều của Tần Lập đều là: dựa vào người không bằng dựa vào bản thân mình!

Càng đừng nói, gia tộc của phụ thân có thể dễ dàng nhận mẫu thân như vậy hay không, có thể nguyện ý nhận một đệ tử thế tục như hắn hay không còn chưa biết.

Tuy nhiên, quả thật Tần Lập cũng không thích bọn họ tiếp nhận mình.

Nếu qua thời gian dài như vậy cùng không có chút tin tức gì của mẫu thân. Như vậy nàng cùng Tần Tuyết rất có thể đã đi vào Huyền Đảo tìm được gia tộc phụ thân rồi, đồng thời đang sống yên ổn ở nơi đó. Tần Lập còn có mối lo lắng khác trong lòng: đó chính là mẫu thân đã nằm gai nếm mật mười ba năm, đi vào Tần Lập có thể tiếp tục bị xem thường và châm chọc hay không? Nếu quả còn như vậy thì lần này mình thuận tiện đón mẫu thân về lại là được!

Người ta đã không cần ngươi, vì cái gì ta còn muốn hướng nhìn lên phụ thân đó nữa?

Tuy nhiên tình huống xấu nhất này, Tần Lập đã nghĩ tới nên trước khi đi vào Huyền Đảo, cũng nên tôi luyện bản thân mình một chút. Sau đó, đồng thới cũng làm quan với một số chuyện ở một vài địa phương thần bí.

Đến lúc đó, cũng không đến mức cái gì cũng đều không hiểu.

Cực Nhạc Thiên Cung này, không hổ là tiểu thế giới linh khí sung túc, quả thật tựa như động tiên trong truyền thuyết. Thú vật trong núi hơn phân nửa đều có linh tính, mà các loại kì hoa dị thảo, dược liệu quý báu càng có thể nhìn thấy ở khắp nơi.

Tần Lập thực không khách khí mặc sức thu gom. Dù sao địa phương này hắn cũng không định tới lần thứ hai nữa, cho nên căn bản không cần quan tâm mình thiếu ác ý cứ việc ngắt lấy, không quản nó lớn nhỏ, chỉ cần đã thành hình đều nhất loạt hái đi!

Tuy nhiên vẫn không phát hiện dược liệu cần thiết trên đan phương Lãnh Dao liệt ra kia. Tần Lập thầm than thở, xem ra cái loại đó quả nhiên là thứ cấp bậc thiên tài địa bảo, cũng không phải tùy ý có thể thấy được.

Cực Nhạc Thiên Cung nơi thần bí này cực kì rộng lớn, đứng trên ngọn núi cao nhìn phía xa xa, không ngờ phạm vi có hơn ngàn dặm!

Nơi này đều là dãy núi chập chừng. Ở trên một vài đỉnh núi, Tần Lập thấy mở ra các động phủ, mới vừa tới cửa, liền nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của nam nữ. Xem ra là một đôi đệ tử song tu đang đùa cợt với nhau.

- Sư huynh! Vừa rồi sư phụ tự mình lại đây, bảo chúng ta mấy ngày này cẩn thận đề phòng, nếu thấy không xong thì trở về Thiên cung ở. Huynh nói xem có cần phải như vậy không?

Bên trong truyền ra giọng nói nũng nịu của nữ nhân.

- Đương nhiên không cần thiết! Hừ! Lão giả kia vừa rồi nhìn chằm chằm vào ngực của muội hồi lâu, con mẹ nó nước miếng đều chảy ra cả đống! Ta thật không muốn cho ngươi đi đâu!

Trong động vang lên tiếng ghen tuông của gã nam nhân.

Nàng kia cười khanh khách vài tiếng:

- Sư huynh lại ghen rồi! Sư muội vĩnh viễn là người của huynh mà!

- Thúi lắm! Tiểu yêu tinh ngươi đó! Ngươi ở sau lưng lão tử cùng nhị sư huynh làm chuyện đồi bại, ngươi tưởng ta không biết hay sao? Con bà nó! Ngươi thật đúng chính là một tiểu dâm phụ!

Giọng ghen tuông của gã nam nhân càng lúc càng mãnh liệt.

- Khách khách! Nếu sư huynh hoàn toàn thỏa mãn sư muội! Sư muội sẽ không đi tìm nhị sư huynh...A...huynh nhè nhẹ một chút!

...

Sau một lát, trong động phủ này hoàn toàn yên tĩnh. Tần Lập vẻ mặt lạnh lùng từ bên trong đi ra, không ngờ ngoài ý liệu còn tìm được mấy khối linh thạch chất lượng bình thường bên trong hang động, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ là linh thạch loại xấu. So với Tần Lập thu được ở chỗ Ô Quận Vương nơi đó quả thực kém nhiều lắm.

Tuy nhiên linh thạch này cũng là lần đầu tiên Tần Lập thu được ở nơi khác, đương nhiên không khách sao xin vui lòng nhận lấy. Thực lực của đôi nam nữ này cao hơn hai người bị Tần Lập giết trước kia rất nhiều, đều có được cảnh giới Thiên cấp bậc cao. Cũng như cũ nếu hắn không chọn dùng phương thức đánh lén, tuyệt đối không dễ dàng làm được việc như vậy!

Tần Lập lại giết người nhưng một chút áy náy cũng không có. Người ở địa phương này quả thực đều là một đám biến thái! Nếu để cho bọn họ ra ngoài thế gian dĩ nhiên cũng không khác gì một đám mà đầu hại người.

Không bằng dứt khoát giết sạch.
Bình Luận (0)
Comment