Duy Ngã Độc Tôn

Chương 155

Hải Thông Thiên và tên trưởng lão kia đuổi theo thấy cảnh này, mặt mày tức thì rất khó coi, giống như ăn nhầm ruồi bọ. Hải Thông Thiên tức giận ngửa mặt lên trời gầm giận dữ, lập tức hung hăng một chưởng đánh xuống nước. Sông lớn rộng mười mấy thước, sâu hơn mười thước bị một chưởng mạnh mẽ này của Hải Thông Thiên đánh ngăn dòng chảy, bọt nước bắn tung lên không trung!

Trên đầu hài người trong nháy mắt giống như có một trận mưa tầm tã hạ xuống, con sông kia bị một kích của Hải Thông Thiên tạo nên con sóng ngập trời, điên cuồng đánh sang hai bên bờ sông.

Thân hình Hải Thông Thiên cùng trưởng lão kia nháy mắt lui về phía sau, rời đi rất xa mới tránh thoát được trận mưa do bọn họ gây nên. Chỉ là trên mặt hai người tràn ngập vẻ uể oải cùng phẫn nộ.

Tên trưởng lão bên cạnh Hải Thông Thiên oán hận nói:

- Bên trong Cực Lạc Hà này có rất nhiều linh thú thành hình sống bên trong này. Tiểu tử này cả gan nhảy vào trong cũng là hành vi tìm chết! Chúng ta theo con sông này đuổi theo một đoạn có lẽ có thể gặp được hắn!

- Được! Nếu không thể chính tay đâm chết hắn, lão phu thề không làm người!

Hai mắt Hải Thông Thiên đỏ sẫm, trong miệng tràn ra một mùi máu tươi nhàn nhạt, tức giận ngất trời.

Đáng tiếc chính là hai người này đuổi theo xuống dưới hơn trăm dặm cũng không thấy bóng dáng Tần Lập, mà lúc này, Hải Thông Thiên bỗng nhiên nói:

- Thằng súc sinh chết tiệt này có khi nào bơi hướng lên trên không?

Trưởng lão kia cau mày, hết sức kiên định lắc đầu nói:

- Không có khả năng. Dòng sông này người khác không biết, hai ta chẳng lẽ còn không biết? Cho dù là võ giả cảnh giới Phá Thiên muốn bơi ngược dòng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ta thấy tiểu tử này nhất định là đi xuôi dòng, nếu không chúng ta lại đuổi tiếp một đoạn xem?

Hải Thông Thiên lắc đầu, nói:

- Không đuổi nữa. Chúng ta trước tiên mang di thể sư đệ ta về. Đúng rồi, làm sao không thấy Ngô Kinh trưởng lão?

Lúc này tên trưởng lão bên cạnh bỗng nhiên nghĩ lại. Đuổi theo lâu như vậy, đồng bọn của bọn họ không ngờ vẫn không đuổi tới, nghe vậy lập tức biến sắc cả kinh nói:

- Đúng vậy! Hắn làm sao không theo kịp?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sợ hãi thật sâu trong mắt đối phương. Không hẹn mà cùng, hai người đồng thời hướng tới nơi trưởng lão kia như tia chớp bay đi!

Trong đại điện Cực Nhạc Thiên Cung đặt song song hai thi thể đã lạnh như băng, đúng là Hải Thần Sa và trưởng lão trúng độc mà chết. Ở bên ngoài còn bày mười cổ thi thể, phân biệt là bốn đệ tử Thiên cấp và đám nữ nhân trông giữ đám xử nữ đỉnh lô của Cực Nhạc Thiên Cung.

Bộ Kinh Phong run rẩy quỳ trên mặt đất, mặt xám như tro tàn. Hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được có người đi theo phía sau hắn tiến vào Cực Nhạc Thiên Cung đại khai sát giới!

Nguyên bản còn muốn thỉnh cầu môn chủ phái ra mấy trưởng lão đi ra ngoài báo thù rửa hận cho hắn, không nhờ lại biến thành loại kết quả này. Sớm biết như thế không bằng mang theo cha mẹ cao chạy xa bay mai danh ẩn tích. Thiên Nguyên Đại Lục khổng lồ như vậy phỏng chừng Cực Nhạc Thiên Cung cả đời cũng chưa chắc tìm được hắn!

Chỉ là hiện tại nói gì cũng đều muộn.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung Nhạc Vô Nhai trên mặt bình tĩnh như nước, đôi mắt không dao động như giếng cổ. Nhìn qua dường như không chút tức giận, ngược lại vẻ mặt ôn hòa hói Bộ Kinh Phong:

- Bộ Kinh Phong. Không cần phải sợ, ta sẽ không giết ngươi. Chuyện đến hiện tại đã không còn quan hệ gì với ngươi. Ngươi chỉ cần nói kĩ càng tỉ mỉ một lần chuyện lúc trước cho ta. Nhớ kĩ, không nên có ý đồ nói dối.

Nhạc Vô Nhai càng ôn hòa, Bộ Kinh Phong lại càng có loại bất an sởn tóc gáy. Nguyên nhân không có gì khác, vị môn chủ này của Cực Nhạc Thiên Cung trời sinh ra đã là tính tình vui giận bất thường. Ngươi vĩnh viễn không thể từ trên mặt lão nhìn ra rốt cục là cao hứng hay là giận dữ.

- Dạ, môn chủ! Đệ tử nhất định nói hết những gì đã biết!

Bộ Kinh Phong nơm nớp lo sợ, kĩ càng tỉ mì nói một lần nguyên nhân khiến cho bọn họ cùng Tần Lập xung đột. Bao gồm sau khi Tần Lập tới giết vài vị sư huynh đệ của hắn, nói một lần từ đầu đến cuối.

Nhạc Vô Nhai cùng mấy trưởng lão bên cạnh nghe xong, nhìn lẫn nhau sau đó đều gật gật đầu. Giọng nói Nhạc Vô Nhai càng ôn hòa, đứng lên:

- Bộ Kinh Phong. Kì thật ngươi là một đứa nhỏ có tư chất không tồi, chuyện các ngươi làm ở thế tục cũng không có gì sai. Cực Nhạc Thiên Cung chúng ta tu chính là nam hoan nữ ái, phát hiện đỉnh lô cực phẩm tự nhiên sẽ không bỏ qua. Mà đối phương cứng rắn, các ngươi chịu thiệt thậm chí bị giết cũng là bình thường. Cho dù các sư huynh đệ của ngươi đều chết hết, ngươi còn sống thì ta cũng không trách tội ngươi. Ngươi hiểu không?

Bộ Kinh Phong mơ mơ màng màng gật đầu, trong lòng cảm thấy may mắn, nghĩ mình coi như tránh thoát một kiếp:

- Tần Lập, chờ ngày sau ta tu luyện thành công nhất định cướp toàn bộ nữ nhân của ngươi, cho quãng đời còn lại của ngươi đều sống trong hối hận cùng đau khổ!

Lúc này, giọng nói ôn hoa đến cực điểm của Nhạc Vô Nhai lại vang lên:

- Nhưng...Bộ Kinh Phong, ta có chút không rõ thương thế nghiêm trọng trên người ngươi rốt cục là xuất hiện khi nào!

Bộ Kinh Phong đang huyễn tưởng sau này thế nào trả thù Tần Lập nghe vậy thân hình run mạnh, lập tức biến thành run rẫy, quỳ rạp trên mặt đất kêu khóc:

- Môn chủ! Đệ tử đáng chết, đệ tử sai lầm rồi! Đệ tử không nên vì sợ hãi bị phạt nặng mà tự mình làm hại thân thể mình. Cầu xin môn chủ tha đệ tử một mạng, đệ tử tình nguyện luyện chiến kĩ Phạm Thiên Ma Vương. Đệ tử hồ đồ, đệ tử sai lầm rồi!

Nhạc Vô Nhai khẽ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Hải Thông Thiên mặt mày xanh mét đứng bên kia, thản nhiên nói:

- Chiến kĩ Phạm Thiên Ma Vương? Ha ha! Ngươi làm như là ai muốn tu luyện cũng có thể tu luyện sao? Ta nói rồi, đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung chúng ta cho dù làm chuyện đại nghịch bất đạo đến mức nào cũng đều có thể tha thứ. Ngươi cũng không giết hại đồng môn, bọn họ chết cũng không quan hệ gì với ngươi. Nhưng ngươi không nên tự cho thông minh, đám lão già sống hơn trăm tuổi chúng ta làm sao lại hoa mắt đến cả vết thương mới và cũ cũng không nhìn ra? Ngươi thật ra là một người tính tình tàn nhẫn, bỏ được xuống tay với chính mình. Ta không muốn xử lí ngươi. Ngươi là đệ tử của Thông Thiên trưởng lão. Thông Thiên trưởng lão, ngươi xem rồi làm đi!

Một câu cuối cùng của Nhạc Vô Nhai nói với Hải Thông Thiên. Nói xong lão đứng dậy chậm rãi đi xuống sau đó đến bên cạnh trưởng lão bị độc chết. Đồng thời lão nhặt nửa thanh chủy thủ ở bên cạnh, sau đó đặt dưới mũi ngửi ngửi, thở dài một tiếng:

- Kịch độc thượng cổ, không thể hóa giải. Cũng không biết là tên sát thủ kia lấy ở đâu ra.

Bộ Kinh Phong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, như bắt lấy một cây rơm cứu mạng, lớn tiếng nói:

- Môn chủ. Đệ tử biết lai lịch của chủy thủ này!

Bộ Kinh Phong đúng là biết bởi vì Bộ Đồng cũng là thân tín bên cạnh Thái tử tự nhiên cũng biết sự tồn tại của Ảnh Tử vị cường giả Thiên cấp. Lần này trở về, lão từng cảm khái nói với Bộ Kinh Phong:

- Không thể tưởng tượng được cường đại như Ảnh Tử cũng bị thương mà còn bị người ta chém mất một bàn tay, rơi mất một thanh chủy thủ kịch độc.

- Ồ? Ngươi biết? Ngươi nói xem.

Nhạc Vô Nhai nhìn thoáng qua Bộ Kinh Phong, không nhanh không chậm nói.

- Chủy thủ này là thuộc về một hộ vệ bên cạnh Thái tử ở quốc gia đệ tử. Hộ vệ đó tên là Ảnh Tử, một võ giả Thiên cấp. Nghe nói một đoạn thời gian trước hắn đi ám sát Tần Lập bị Tần Lập chém đứt một bàn tay rơi một thanh chủy thủ kịch độc, chắc chắn là chủy thủ này!

Bộ Kinh Phong nói lời này đã xem như một chứng cứ cực kì trọng yếu. Bởi vì trước đó mọi người hoài nghi thân phận của sát thủ này nhưng căn bản không thể xác định. Mà lời nói của Bộ Kinh Phong hôm nay đã hoàn toàn nói rõ sát thủ này không phải ai khác, chính là tên Tần Lập bọn họ chưa từng gặp!

Lúc này Cực Nhạc Thiên Cung gật đầu, đứng dậy. Hai mắt lão bắn ra hào quang kiên định, thản nhiên nói:

- Biết kẻ thù là ai vậy là tốt rồi! Phàm là nữ nhân có liên quan với hắn, ta sẽ không bỏ qua một người nào! Phàm là nam nhân liên quan đến hắn ta cũng sẽ không bỏ qua!

Nhạc Vô Nhai nói xong, sau đó phân phó:

- Lập tức thông báo toàn phạm vi Cực Lạc Tiên Sơn bắt lấy tên Tần Lập kia. Nhớ kĩ, ta muốn bắt sống! Sau khi bắt lấy hắn, rồi lại thông qua thế tục bắt người có liên quan đến hắn! Ta muốn hắn nhìn tận mắt tất cả nữ nhân có liên quan với hắn là thế nào nhận hết lăng nhục rồi chết trước mặt hắn. Cũng để cho hắn thấy, phàm là nam nhân có liên quan cùng hắn cũng đều bị bằm thây vạn đoạn, nhận hết tra tấn mà chết; sau đó mới đến phiên hắn. Ta muốn cho hắn biết kết cục trêu chọc Cực Nhạc Thiên Cung đáng sợ đến mức nào!

Nói xong lão bước nhanh xuống, xoay người đi ra ngoài. Bộ Kinh Phong rốt cục thở phào một cái, Hải Thông Thiên sư phụ hắn luôn luôn cưng chiều hắn có thừa, hiện tại môn chủ không trách phạt hắn, nói vậy sư phụ lại càng không! Nghĩ vậy hắn giãy dụa muốn từ mặt đất đứng lên. Hắn đối với mình xuống tay thật là độc, thương thế cực kì nghiêm trọng.

Lúc này lại bỗng nhiên có một cái chân, nhẹ nhàng đặt trên bàn tay đang muốn giãy dụa đứng lên, Bộ Kinh Phong sửng sốt, ngẩng đầu thấy khuôn mặt không chút tình cảm của sư phụ lập tức hỏi:

- Sư phụ. Ngài...ngài dẫm lên tay của ta...A!

Lời còn chưa dứt, Bộ Kinh Phong liền kêu ra một tiếng thê lương thảm thiết, bàn tay đó bị Hải Thông Thiên dùng châm mạnh mẽ nghiền nát!

Thân hình Nhạc Vô Nhai ở bên ngoài hơi dừng lại, thở dài một tiếng rồi tiếp tục đi về tẩm cung của mình. Lúc trước lão cũng đã dự đoán đến loại kết quả này. Hải Thông Thiên tuyệt đối không thể bỏ qua cho Bộ Kinh Phong, bởi vì nếu không có Bộ Kinh Phong thì bọn họ không gặp tai họa này, sư đệ lão ta yêu thương nhất - Hải Thần Sa trưởng lão cũng làm sao bị giết như vậy?

Cùng so sánh với đồ đệ này, trong lòng của lão căn bản không là gì cả. Nếu muốn bồi dưỡng, qua hai mươi năm lại có thể có thêm mười mấy người!

- A! Sư phụ tha mạng...tha mạng!

Tay đứt ruột xót. Bộ Kinh Phong đau đến mức gần như ngất đi. Lại nhìn bàn tay của hắn đã bị dẫm đến máu thịt mơ hồ, xương cốt nát hết, hoàn toàn bị phế đi!

- Súc sinh! Nếu không phải ngươi thì Cực Nhạc Thiên Cung làm sao gặp tai họa này, tiểu sư đệ của ta làm sao chết thảm như vậy? Ngươi còn sống có tác dụng gì, ta thấy ngươi là lại nhớ đến sư đệ chết thảm kia của ta!

Hải Thông Thiên giận không thể không nói, càng nói càng đau lòng, càng nói càng phẫn nộ. Đến cuối cùng, lão nhấc một chân hung hăng đá lên ngực Bộ Kinh Phong. Bộ Kinh Phong vốn thương thế nghiêm trọng bị một cước ôm hận này của Hải Thông Thiên đá chết tại chỗ!

Chỉ là hai mắt hắn vẫn mở to như trước, trong mắt tràn đầy mê man, cũng không biết là hận nhiều hay là hối nhiều.
Bình Luận (0)
Comment