- Chí Văn sư huynh, không nên như vậy. Miễn cho người ta đánh giá Thiên Sát Môn chúng ta bá đạo.
Người thanh niên kia thản nhiên nói một câu, sau đó mỉm cười nhìn Tần Lập, che giấu dục vọng ở sâu trong mắt.
Đáng tiếc Tần Lập ngay từ đầu đã nhìn ra mục đích của người trẻ tuổi này cho nên lúc này cho dù hắn làm ra bộ dạng nho nhã lễ độ, Tần Lập cũng không nảy sinh bất kì hảo cảm nào đối với người này.
Nếu thật sự là đệ tử môn phái có lễ phép, làm sao có thể nói lời ương ngạnh đường hoàng như vậy?
Thiên Sát Môn? không nghe nói qua. Tần Lập biết các môn phái quý tộc trên Huyền Đảo chỉ giới hạn sư môn Tứ Quý Môn của Thượng Quan Thi Vũ cùng với Tần gia của lão cha tiện nghi của mình.
Đúng vậy, chính là họ Tần. Cho tới nay rất nhiều người đều nghĩ rằng Tần Lập dùng họ mẹ, nhưng không ai lại nghĩ đến trượng phu của Tần Hàn Nguyệt cũng là họ Tần!
Tần Lập biết trên Huyền Đảo có chừng mấy trăm môn phái lớn nhỏ, thế gia môn phái lớn có hơn vạn con cháu, đệ tử. Mà thế gia môn phái nhỏ nhất cũng chỉ có ba, năm người.
- Vị bằng hữu này. Ngươi đại khái là lần đầu tiên vào Huyền Đảo phải không?
Lời nói của thanh niên tuy rằng ôn hòa nhưng cái loại tư thái cao ngạo từ trên nhìn xuống vẫn tràn ra không thể khống chế.
Tuy rằng đối với người trẻ tuổi tự kiêu này không có chút hảo cảm nào, hơn nữa gặp bọn họ cũng chỉ là chuyện trong giây lát nên trong lòng Tần Lập cũng không muốn vô cớ gây thù hằn. Vừa mới đi vào Huyền Đảo liền gặp phải một đám địch nhân thật sự không phải là điều hắn mong muốn.
Khẽ thở dài, Tần Lập cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng. Các ngươi chẳng lẽ thấy rằng loại cảm giác tự kiêu này tốt lắm sao? Từ trên cao nhìn xuống có thể làm các ngươi có được cảm giác thỏa mãn?
- Đúng, vậy thì sao?
Giọng nói Tần Lập thản nhiên nghe không ra bất kì cảm xúc gì. Nhưng mấy người đối diện lại không hài lòng với thái độ của Tần Lập.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Ha ha! Các ngươi lần đầu tiên đi vào Huyền Đảo như vậy có việc gì muốn chúng ta hỗ trợ hay không?
Trên mặt thanh niên nở nụ cười ôn hòa, giống như là một thanh niên
"năm tốt" (*) muốn dìu bà lão qua đường ô tô vậy!
- Thiếu chủ! Ngài còn phải đi thế tục rèn luyện. Bỏ qua lúc này là phải vận dụng linh thạch nếu không chỉ có thể chờ năm sau!
Một người bên cạnh hắn khuyên nhủ.
- Đúng vậy, Thiếu chủ. Chúng ta nhanh đi thôi, không nên chậm trễ thời gian.
Một người con gái ánh mắt không tốt nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Phi Nguyệt trong lòng Tần Lập, thầm mắng:
- Đồ hồ ly quyến rũ!
- Vội cái gì!
Người trẻ tuổi được xưng là Thiếu chủ khoát tay chặn lại, hào phóng nói:
- Giúp người là niềm vui, là truyền thống của Thiên Sát Môn chúng ta. Mà chẳng qua cũng là việc cỏn con thôi. Lại nói rèn luyện cũng có thể tiến hành ngay trên Huyền Đảo này mà! Huyền Đảo này to lớn cũng giống như một quốc gia, ai nói rèn luyện bắt buộc phải vào thế tục đầy kẻ yếu kia?
- Mẹ kiếp, giúp người là niềm vui, là truyền thống của Thiên Sát Môn?
Thanh niên này nói xong câu đó, mấy người bên cạnh hắn đều có vẻ mặt xấu hổ vô cùng, thầm nghĩ nếu lời này để kẻ khác trên Huyền Đảo nghe thấy, không cười rụng răng cũng không được.
Ai chẳng biết Thiên Sát Môn là một môn phái có thù tất báo, ở trên Huyền Đảo này thuộc về thế lực hàng đầu, mà tiếng tốt chỉ sợ là phải xếp từ dưới lên.
Tuy nhiên lúc này mấy người cũng đã nhìn ra chỉ sợ Thiếu chủ vừa mắt người con gái trong lòng người kia. Không thể không thừa nhận cô gái kia quả thật là sắc nước hương trời!
Cho dù trên Huyền Đảo thiên tài xuất hiện hàng đàn này cũng không tìm ra mấy người đẹp hơn nàng.
- Cảm ơn. Tuy nhiên rất xin lỗi, ta không cần!
Tần Lập thản nhiên nói một câu, sau đó cảm giác được trạng thái của Lệnh Hồ Phi Nguyệt trong lòng mình rốt cục cũng vững vàng, tuy nhiên tinh thần vẫn còn chút uể oải không phấn chấn. Tần Lập thậm chí có một loại cảm giác nếu mình không đưa Tiên Thiên Tử Khí cho nàng, chỉ sợ tiểu hồ ly này đã hiện ra bản thể, hơn nữa còn bị thương nặng.
- Tiểu tử. Nể mặt cũng không muốn hả?
Người lúc trước nói chuyện gọi là Chí Văn lại trừng hai mắt, lạnh lùng nói:
- Thiếu chủ chúng ta muốn giúp ngươi đó là phúc tổ tông mười tám đời ngươi cầu còn không được, ngươi còn dám từ chối? Ta thấy ngươi thật sự là tự tìm phiền phức!
Mấy người khác thấy Thiếu chủ nhà mình quyết tâm ngăn trở người trẻ tuổi đối diện, cũng không khỏi lên tiếng phụ họa.
- Đúng vậy! Huyền Đảo này khác với thế tục, khắp nơi tràn ngập sát khí. Người có thực lực yếu như các ngươi căn bản không thể sống sót. Thiếu chủ của ta có lòng tốt giúp ngươi, ngươi nên biết điều một chút!
- Đúng vậy! Võ giả trên Huyền Đảo thực lực đều rất cao, cũng không phải loại người trẻ tuổi kém kinh nghiệm như ngươi có khả năng tưởng tượng. Ngươi phải biết rằng hoàn cảnh của ngươi hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm!
- Đúng vậy, người trẻ tuổi. Cái gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Thiên Sát Môn chúng ta trên Huyền Đảo chính là có thực lực rất cường đại.
Người trẻ tuổi kia mỉm cười khoát tay chặn lại, nói:
- Các ngươi đừng dọa người ta! Ha ha! Ta có lòng tốt hỗ trợ, bị người hiểu lầm cũng là bình thường. Như vậy đi, ngươi nói xem ngươi tời Huyền Đảo là muốn tìm môn phái nào, không chừng chúng ta cũng biết đó!
Thiếu chủ Thiên Sát Môn này còn không tự cao tự đại đến mức não tàn, tuy nói hai người này thực lực không cao nhưng ai biết họ rất có bối cảnh hay không? Cho nên hắn phải thử một chút rồi mới có phương pháp.
Trước khi Tần Hàn Nguyệt rời đi đã nói với Tần Lập là Tần gia trên Huyền Đảo đại khái cũng chỉ có thể xếp hạng trung bình.
Suy nghĩ một chút, Tần Lập cười lạnh trong lòng, sau đó lạnh nhạt nói:
- Ta muốn tìm tới Tần gia!
- Tần gia?
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, sau đó một người con gái suy nghĩ, nói:
- Là Tần gia ở thành Phong Sa sao?
Một người con gái khác cũng nói:
- Chắc là vậy. Trên Huyền Đảo rất nhiều gia tộc nhưng môn phái họ Tần dường như chỉ có một nhà đó!
Trên mặt mấy người lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Tần gia trong mắt bọn họ cũng chỉ là một gia tộc bình thường, hơi chút gây áp lực cho bọn họ là đã không thể thừa nhận được!
Cho nên, ở trong mắt Thiếu chủ Bàng Kỳ của Thiên Sát Môn, cô gái tuyệt sắc kia đã như trở thành người của hắn. Mà lúc này hắn nhìn Tần Lập ôm nàng trong lòng liền cảm thấy rất không thoải mái!
- Tần gia sao? Hình như là đã nghe nói qua.
Ánh mắt Bàng Kỳ lóe lên, sau đó có lòng tốt nhắc nhở Tần Lập:
- Đồng bạn của ngươi dường như đã khôi phục hoàn toàn. Đi qua Thất Thải Huyễn Quang Môn vốn là phải khỏe lên mới đúng, làm sao lại trở nên suy yếu như vậy? Có phải là thực lực vốn không cao? Tuy nhiên không sao cả, ngươi bỏ nàng xuống để ta nhìn xem. Y thuật của Thiên Sát Môn ta có một không hai!
Bàng Kỳ vừa động, mấy người phía sau tự nhiên đi theo, hơn nữa hơi chút phân tán ra dường như có tư thế bao vây Tần Lập.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt tuy rằng hết sức đơn thuần nhưng giác quan thứ sáu của linh thú trời sinh đã mạnh hơn nhân loại, nháy mắt cảm giác được mấy người này đều không có ý tốt, ở trong lòng Tần Lập vặn người một cái, sắc mặt ửng đỏ khẽ nói:
- Thả ta xuống!
Tần Lập kì thật biết tiểu hồ ly sớm đã khôi phục, chỉ là ở trong lòng mình không muốn xuống mà thôi.
Ai cũng không biết rằng động tác duỗi người này của tiểu hồ ly đối với nam nhân mà nói có lực hấp dẫn khủng bố cỡ nào. Phối hợp với biểu tình quyến rũ trên mặt lại khiến cho Thiếu chủ Bàng Kỳ của Thiên Sát Môn mắt nhìn chòng chọc.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt thỏa mãn là bởi vì dưới Tiên Thiên Tử Khí của Tần Lập làm cho những cảm giác không thoải mái trong cơ thể nàng biến mất không còn. Không chỉ như vậy mà thực lực còn có tiến bộ lớn!
Bởi vậy nàng cũng rốt cục xác định một điều. Đó là công pháp mà nhân loại này tu luyện đối với vấn đề thực lực tăng lên của mình có lợi ích rất nhiều!
Nếu có thể, nàng hi vọng vĩnh viễn đi theo bên cạnh Tần Lập, như vậy nàng cũng có thể trở thành người có thành tựu cao nhất của hồ tộc từ thượng cổ tới nay.
- Muội muội! Ngươi không cần phải sợ. Để ta nhìn thương thế của ngươi xem thế nào. Ở đây ra có đan dược thượng hảo!
Trên mặt Bàng Kỳ mang theo nụ cười ấm áp chậm rãi đi tới Lệnh Hồ Phi Nguyệt, trong mắt hoàn toàn không đếm xỉa đến Tần Lập bên cạnh.
Tần Lập trong lòng không kìm nổi cảm thấy bi ai thay cho Bàng Kỳ, thầm nói:
- Ngươi có biết cô gái yếu ớt đứng trước mặt ngươi rốt cục là một người khủng bố thế nào không?
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Lệnh Hồ Phi Nguyệt vẻ mặt khẩn trương dựa vào người hắn, yếu đuối nói:
- Ca. Bọn họ là ai? Muốn làm gì vậy?
- Ca?
Bước chân Bàng Kỳ lập tức dừng lại, ở trên mặt Tần Lập cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt nhìn tới nhìn lui, vẻ hồ nghi nói:
- Các ngươi là huynh muội?
Tần Lập làm sao không biết đây là tiểu hồ ly cố ý, trong lòng cũng cảm thấy vài phần bực dọc. Thầm nghĩ:
- Những người này ỷ vào bản thân có vài phần thực lực, nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp giống như là mèo thấy mỡ vậy, thật sự làm người ta vô cùng chán ghét!
Hắn cũng lười dài dòng với bọn họ, dứt khoát nói:
- Cút ngay! Đây là lão bà của ta! Đừng ỷ vào có vài phần thực lực liền tự cao tự đại. Cách xa ta một chút!
- Muốn chết!
- Tiểu tử. Ngươi dám mở miệng ngông cuồng!
- Thiếu chủ! Để ta dạy dỗ tiểu tử này nhé!
Hai nữ đệ tử của Thiên Sát Môn vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu, thầm nghĩ tiểu tử thế tục ngông cuồng này xong đời. Một người trong đó vẻ mặt tiếc hận thở dài:
- Ôi! Không phải chỉ là một nữ nhân sao, vì sao lại nộp mạng không đáng giá như thế?
Thiếu chủ Bàng Kỳ của Thiên Sát Môn mặt cười nhưng trong lòng không cười, bĩu môi sau đó vẻ mặt ngu ngốc nhìn Tần Lập:
- Tiểu tử! Ngươi thật sự là không biết sống chết! Loại sắc nước hương trời này cũng là loại rác rưởi như ngươi có được sao?
Bàng Kỳ thật phẫn nộ bởi vì hắn rõ ràng thấy cô gái tuyệt sắc kia lúc thiếu niên nói nàng là lão bà của hắn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng.
Hắn thật sự ghen ghét.
- Tiểu nha đầu. Ngươi thấy ngươi ra tay giải quyết hay là ta đây?
Tần Lập hoàn toàn là thái độ coi thường đám người này, lại kích thích thật sâu mấy người trẻ tuổi kiêu ngạo này.
- Ngươi là nam nhân mà, đương nhiên là ngươi!
Tiểu hồ ly vẻ mặt đương nhiên nhìn Tần Lập, nói tiếp:
- Còn nữa...người ta là thê tử của ngươi mà...
- Thiếu chủ! Ta tới giáo huấn tên không biết sống chết này!
Tên gọi là Chí Văn lớn tiếng nói, hai tay trống không toàn thân lộ ra khí thế võ giả Thiên cấp, xông tới Tần Lập để lại trên không trung một đạo tàn ảnh!
Sắc mặt Tần Lập lạnh nhạt, nâng khuỷu tay lên, mu bàn tay khẽ phất giống như là đuổi muỗi.
- Hắn tự tìm chết!
- Không biết sống chết!
- Chí Văn sư huynh! Đập chết hắn!
(*) Năm tốt: tôn lão ái ấu, nam nữ bình đẳng, phu thê hòa mục, cần kiệm trì gia, lân lí đoàn kết (Kính già yêu trẻ, nam nữ bình đẳng, vợ chồng hòa thuận, đời sống cần kiệm, xóm riêng đoàn kết.)