Duy Ngã Độc Tôn

Chương 203

Lần này đừng nói là người Tứ Quý Môn, dù ngay cả Thượng Quan Thi Vũ cũng mặt đầy khó tin nhìn Tần Lập. Chẳng qua nàng cũng không hỏi ra bất cứ điều nghi hoặc nào, bởi vì chỉ cần là quyết định Tần Lập làm ra, nàng sẽ ủng hộ vô điều kiện!

Nữ tử cung trang cũng nao nao, đôi mi thanh tú cau lại, nhàn nhạt hỏi:

- Vì lý do gì?

- Ha ha! Trước tiên phải cảm tạ ngài hậu ái, Tần Lập ta nào có đức có tài gì để cho một tuyệt thế cường giả như ngài xem trọng chứ.

- Tuyệt thế cường giả sao? Cũng chưa chắc.

Nữ tử cung trang lẩm bẩm.

Tần Lập nói tiếp:

- Lý do của ta: Thứ nhất, ta là một người không thích bị ràng buộc, ta thích tự do. Thứ hai, ta rất ghét loại bà già giả non!

Tần Lập vừa nói, chỉ tay vào Tạp Ngọc đứng bên cạnh bà già áo xám kia, lại chỉ vào bà già đó:

- Ta càng không thích loại nữ nhân vừa già vừa xấu này, tin rằng bọn họ cũng rất không thích ta, hận không thể ăn thịt uống máu của ta. Trong đồng môn lại có hai người đáng ghét như thế, mỗi ngày thương nhớ cái mạng của ta, ta cũng không dám ở lại đây nữa.

Nữ tử cung trang khẽ à một tiếng, cũng không liếc nhìn bà già áo xám kia, quay sang nói với Tần Lập:

- Nếu ngươi đáp ứng gia nhập Tứ Quý Môn, bọn họ cứ giao cho ta. Ta đảm bảo tình huống ngươi nói vĩnh viễn cũng không có khả năng xảy ra!

Kẻ vĩnh viễn không có khả năng trả thù, chỉ có thể là người chết!

Cho nên nữ tử cung trang vừa nói lời này, bà già áo xám sững ra chốc lát, nhìn nữ tử cung trang như không thể nào tin nổi, trong giọng nói mang theo oán hận vô tận cùng sợ hãi:

- Môn chủ! Ngài...ngài làm sao có thể như vậy? Vì một người ngoài, lại đối đãi những người có công với Tứ Quý Môn chúng ta như thế? Ngài không sợ làm nản lòng các môn nhân hay sao? Ta muốn yêu cầu mở hội nghị trưởng lão! Tứ Quý Môn chúng ta từ trước đến giờ không độc đoán như vậy!

Nữ tử cung trang thản nhiên nói:

- Đối với quy củ của Tứ Quý Môn, ngươi còn có thể quen thuộc hơn ta sao? Tứ Quý Môn xác thật không thể độc đoán, chẳng qua mỗi một đời môn chủ, cùng lúc cũng có quyền độc đoán một lần!

Bà già áo xám kia không nhịn được cả người run lên, không phải bị dọa, mà là tức giận. Rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng gào thét:

- Vì sao? Vì sao ngươi phải vì cái tên mặt trắng nhỏ này vận dụng cơ hội độc đoán duy nhất? Vì sao phải đối với ta như vậy? Lẽ nào tên mặt trắng nhỏ này thật sự đáng cho ngươi làm như vậy sao?

Đệ tử Tạp Ngọc của bà già áo xám kia vẫn đứng nguyên nơi đó, trong đầu trống rỗng. Nếu như có thể biết trước tương lai, một kiếm bổ về phía Tần Lập, nói cái gì nàng cũng sẽ không ra tay!

Tạp Ngọc đánh một kiếm về phía Tần Lập, cũng không phải là vì lưu lại Thượng Quan Thi Vũ, ngược lại thuần túy chỉ là một loại tâm lý đố kị gây chuyện!

Tuổi tác của nàng kỳ thật đã rất lớn, thực lực cũng đạt đến Phá Thiên cảnh, nhưng bởi vì bái một sư phụ như bà già áo xám kia, cả đời này chưa từng hưởng qua mùi vị tình yêu. Đừng nói người trong lòng, dù là nói chuyện với đàn ông mấy câu, cũng sẽ bị bà già áo xám kia chửi rủa ác độc thậm chí hành xác, trong tâm tính đã sớm bị loại tra tấn quanh năm trở nên vặn vẹo.

Cho nên, đối với việc Thượng Quan Thi Vũ lại có người trong lòng nhớ mãi không quên, vừa hận vừa đố kỵ!

Ngày hôm nay có người báo cho nàng bên ngoài sơn môn có một nam tử tự xưng là Tần Lập, muốn tìm Thượng Quan Thi Vũ. Tạp Ngọc trực tiếp sai đệ tử trong coi sơn môn nói cho đối phương là Thượng Quan Thi Vũ không gặp hắn. Vốn cứ tưởng rằng có thể khiến đối phương hết hy vọng, không ngờ tới Tần Lập kia lại to gan lớn mật như vậy, hơn nữa vô sỉ đứng ở cốc khẩu sơn môn la to, dẫn Thượng Quan Thi Vũ đi ra.

Tạp Ngọc càng nghĩ càng giận, trong ngực sinh ra một cổ tà hỏa, lập tức đã muốn một kiếm giết chết nam nhân đáng ghét kia, khiến cho từ nay về sau Thượng Quan Thi Vũ mất hết hy vọng!

Bởi vậy có thể thấy được, có sư phụ nào tất có đồ đệ đó. Tuy rằng lời này chưa chắc chính xác trăm phần trăm, nhưng mười phần trăm cũng phải có.Nguồn truyện: Truyện FULL

Khóe miệng nữ tử cung trang kia nổi lên một ý cười lành lạnh:

- Tứ Quý Môn ta chưa bao giờ cấm nam cưới nữ gả, dù cho bởi vậy mà đệ tử trong môn phải rời đi, Tứ Quý Môn cũng chưa bao giờ cấm. Mà từ khi ngươi trở thành trưởng lão Tứ Quý Môn tới nay, trong thời gian trăm năm qua, ngươi đã làm cái gì? Ngươi thật khinh ta lúc trở thành môn chủ còn trẻ người nọn dạ, liền có thể tùy ý cho ngươi lừa bịp? Nói bối phận, ta là sư thúc của ngươi; nói thân phận, ta là môn chủ Tứ Quý Môn, nhưng ngươi có bao giờ thật sự đối đãi ta như một môn chủ? Ta hỏi ngươi cái gì, không phải trả lời qua loa cho xong. Ta làm ra quyết định gì, ngươi không phải nói ba nói bốn? Ngươi mở mắt ra nhìn cho kỹ! Một trăm năm trước, Tứ Quý Môn ta còn là một môn phái thực lực trung thượng lưu, vẫn duy trì quan hệ tốt lành với rất nhiều gia tộc môn phái, còn hiện giờ thì sao?

Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của bà già áo xám kia co quắp kịch liệt, đột nhiên bà ta cười to vô cùng thảm liệt nói:

- Tốt! Tốt lắm! Băng Mộng Vân à Băng Mộng Vân, thì ra nhiều năm qua ta cúc cung tận tụy vì Tứ Quý Môn như vậy, đổi lấy chính là những lời ngươi nói hôm nay! Qua sông đoạn cầu phải không?

Nữ tử cung trang ngẩng đầu, đôi mắt thanh thuần dừng trên người bà già áo xám kia, vẫn hết sức bình tĩnh nói:

- Có ba chuyện. Thứ nhất, năm đó lão môn chủ trùng kích Chí tôn không có kết quả, hao hết thọ mệnh mà nhắm mắt xuôi tay; Thứ hai, lão môn chủ đã sớm có khẩu dụ, do ta tiếp nhận chức vụ môn chủ. Mà khi ta tiếp nhận chức vụ tiếp nhận chức vụ, ấn tín Tứ Quý Môn lại cứ luôn nắm giữ trong tay ngươi, mãi cho đến hôm nay ngươi vẫn không chịu giao ra! Thứ ba, những năm gần đây, trong thức ăn của ta tổng cộng bị hạ độc mười hai lượt! Ta đi ra ngoài, tổng cộng bị ám sát mười tám lần!

Lúc bà già áo xám nghe nữ tử cung trang nói ra những lời nay, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm. Không đợi nàng nói xong, thân thể bà già áo xám kia chớp mắt bay lên, đồng thời tiếng cười the thé như bóp cổ vịt vang lên:

- Băng Mộng Vân! Lão thân tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi! Một ngày nào đó...

Trong mắt nữ tử cung trang đột nhiên tuôn ra một cổ sát khí ngập trời, không khí trong thiên địa trong khoảng khắc này giống như ngưng đọng lại!

Thân hình bay vụt lên trời của bà già áo xám kia đột nhiên dừng ở nơi đó, mặc kệ bà ta bùng phát khí thế kinh thiên động địa, cũng là chuyện vô ích!

Nữ tử cung trang dường như không dùng tới bất cứ sức lực nào, hời hợt vung tay lên, thân thể bà già áo xám kia nháy mắt liền hóa thành khí, hoàn toàn biến mất trong không khí!

Chiêu thức này lập tức chấn trụ mọi người tại chỗ, hoàn toàn không nói ra lời.

Tần Lập trợn mắt há mồm nhìn một màn này, lẩm bẩm nói:

- Đây là lực lượng cảnh giới Chí tôn? Thật đáng sợ!

Tần Lập căn bản không nghĩ ra, bản thân mình tới nơi này dẫn lão bà rời đi, lại còn có thể sinh ra nhiều chuyện tình khó tin như thế. Vốn tình thế bất lợi với mình, lại đột ngột chuyển biến như vậy. Bà già áo xám gây sự kia, không ngờ ở trong tay nữ tử cung trang ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có, nhẹ nhàng bâng quơ liền bị xóa sổ!

Tần Lập cảm giác sau lưng một trận lạnh lẽo, ánh mắt nhìn lại nữ tử cung trang này đã có biến hóa. Cái này không có liên quan đến sinh tử, thật sự là thực lực môn chủ Tứ Quý Môn này làm người ta cảm thấy quá kinh hãi.

Nếu như nói võ giả cảnh giới Dung Thiên vẫn có lực lượng chiến đấu cường đại, như vậy võ giả cảnh giới Chí tôn lại hoàn toàn thoát ly phạm trù lực lượng. Chỉ bằng thoáng chốc vừa rồi của nữ tử cung trang kia, Tần Lập giống như có loại cảm giác: nó dường như là một loại lực lượng quy tắc!

Bởi vì hắn Tần Lập không cảm giác được trên người nữ tử cung trang kia có một chút dao động năng lượng nào. Cái nhấc tay vừa rồi, ẩn trong đó có một mùi vị đạo pháp tự nhiên. Chỉ trong nháy mắt bà già áo xám biến mất, Tần Lập cảm giác được một cổ lực lượng khổng lồ không cách nào chống cự được, nháy mắt đã cắn nuốt sạch bà già áo xám kia.

Tần Lập gắt gao nắm chặt tay, bỗng nhiên cảm giác được trên ngón tay có một thứ lạnh lẽo cứng rắn, là một chiếc nhẫn màu đen - nhẫn trữ vật!

Trong lòng Tần Lập hơi khẽ động, dường như có một ít hiểu ra với một kích kinh người của nữ tử cung trang vừa lộ ra lúc nãy. Bởi vì dù là thực lực có mạnh thế nào đi nữa, biện pháp tiêu diệt địch nhân không lưu lại chút vết tích như thế, hình như cũng chỉ có một loại.

Đó chính là lực lượng không gian! Đúng rồi, nhất định là như thế! Sau khi trong lòng Tần Lập khẳng định suy đoán của mình, ánh mắt nhìn về phía nữ tử cung trang nhiều thêm vài phần cảnh giác, bớt đi vài phần sợ hãi.

Nguyên nhân rất đơn giản: nữ tử cung trang này nếu có thể sử dụng lực lượng không gian pháp tắc làm bà già áo xám kia biến mất, như vậy nàng rất có khả năng lại một lần nữa kéo bà già kia ra!

Tần Lập nắm giữ nhẫn trữ vật nên rất rõ ràng, chuyện này đối với một cường giả cảnh giới Chí tôn mà nói, căn bản không tính là một chuyện quá khó.

Chỉ là vừa rồi nghe lời đối thoại của hai bên, giữa bọn họ đã sớm có hiềm khích tuyệt không giả. Cho nên mặc dù trong lòng bảo trì cảnh giác, nhưng Tần Lập vẫn đứng đó hết sức bình tĩnh.

Nữ tử cung trang thấy nỗi kinh ngạc trong mắt Tần Lập chỉ duy trì trong chớp mắt, liền chuyển thành bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Gặp chuyện không hoảng không loạn, thật sự là một thanh niên không tệ!

- Tạp Ngọc! Ngươi đi đi!

Nữ tử cung trang quay về phía Tạp Ngọc vẻ mặt đang hoảng sợ nhàn nhạt nói.

Tạp Ngọc giống như được đại xá, nhắm thẳng theo đường núi chạy như điên. Đến khi nàng chạy ra xa vài trăm thước, nữ tử cung trang khoát tay, lúc này Tần Lập cảm giác được có một cổ năng lượng khổng lồ phóng thẳng về phía Tạp Ngọc.

Tạp Ngọc đang chạy trốn ngay cả hét thảm một tiếng cũng không có, liền bị cổ lực lượng này đánh thành cặn bã, thân thể bị cổ lực lượng khổng lồ này xé thành mảnh nhỏ, cùng một dạng không lưu lại một chút vết tích nào!

Tất cả người Tứ Quý Môn đều nhìn một màn khó tin trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Nữ tử cung trang lại quay về phía Tần Lập cười cười, nói:

- Ngươi xem, hai tên bại hoại môn phái đã bị ta thanh lý rồi. Hiện giờ ngươi đã có thể đáp ứng ta rồi chứ?

Khóe miệng Tần Lập hơi co quắp vài cái, thầm nói nữ nhân này quả nhiên không phải đèn cạn dầu! Có thể giết hai người mà mặt không đổi sắc, nếu như là một người tâm địa thiện lương thì mới là lạ!

- Không phải ta không muốn đáp ứng, thật sự là ta quen tự do rồi!

Lời Tần Lập nói không lớn, nhưng hàm ý cự tuyệt bên trong lại tuyệt không cần nghi ngờ!

- Lá gan của ngươi thật đúng là rất lớn!

Nữ tử cung trang híp mắt, giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lùng:

- Ngươi sẽ không sợ chọc giận ta rồi thì ta cũng sẽ giết ngươi luôn sao? Có phải ngươi đang suy nghĩ, người như ta đây nhất định không phải loại người thiện lương gì? Hì hì! Ngươi nghĩ cũng không sai, cho nên ngươi có thể tưởng tượng một chút hậu quả không đáp ứng ta!

- Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Tần Lập cũng nheo mắt lại, ánh mắt léo lên nhìn nữ nhân nguy hiểm cực độ này.

- Không sai! Đúng là ta đang uy hiếp ngươi!

Trên mặt nữ tử cung trang, lộ ra một vẻ tươi cười giống như mèo vờn chuột.
Bình Luận (0)
Comment