Duy Ngã Độc Tôn

Chương 206

Theo Tiên Thiên Tử Khí vận hành một lượt trong kinh mạch của Tần Lập, năng lượng khổng lồ ứ đọng ở các nơi trong thân thể bắt đầu được dẫn đường, rèn luyện gân cốt cùng cơ thể Tần Lập.

Sau đó, Tần Lập lại bắt đầu mặc niệm khẩu quyết chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, dẫn đường cổ năng lượng khổng lồ này tưới mát cho thân thể. Cứ chảy từ từ như thế, cổ lực lượng này không ngừng lưu chuyển trong thân thể Tần Lập. Trải qua Tần Lập cố ý dẫn đường, rõ ràng cảm giác được cảm giác đau đớn kịch liệt kia đang giảm bớt từng chút một.

Đồng thời, Tần Lập cũng có thể cảm giác được lực lượng này bắt đầu dung nhập vào trong thân thể mình, rải ra toàn thân thể!

Đây thật là một cảm giác vô cùng huyền diệu!

Tần Lập có một loại cảm giác, giống như gân cốt và bắp thịt toàn thân được một cổ năng lượng vô hình gia cố một lượt. Vốn các khớp xương bị uy áp của Băng Mộng Vân đè ép lại một chỗ, cũng bắt đầu khôi phục nguyên trạng.

Trong bóng tối không một tiếng động, chỉ có Tần Lập đang kiên trì không ngừng!

Tuy rằng quá trình này, cũng sẽ cực kỳ đau đớn.

Nhưng Tần Lập cũng hiểu được, quá trình này chính là rèn luyện thân thể mình, nếu như có thể thành công sẽ có lợi cho cả đời!

Tần Lập lại không biết, trên thực tế hiện giờ mình đang làm, chính là dấu hiệu đột phá chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn tầng thứ ba!

Luyện gân cốt da thịt!

Luyện gân cốt da thịt này hoàn toàn bất đồng với luyện gân cốt của võ giả bình thường. Võ giả bình thường luyện thể chỉ là mặt ngoài, trải qua va chạm không ngừng mới tăng khả năng chống cự.

Trên thực tế, luyện đến cuối cùng cũng không thể làm gân cốt da thịt có biến hóa về bản chất, chỉ là thích ứng với va chạm ở trình độ nhất định. Không hơn thế!

Lúc này Tần Lập dùng năng lượng cực kỳ tinh thuần, đang không ngừng rèn luyện gân, cốt, da, thịt của bản thân!

Giống như rèn sắt thành gang, sau đó từ gang lại tinh luyện ra thép, thép lại còn phải rèn trăm lần!

Hiện giờ, đúng là Tần Lập đang làm loại chuyện này!

Tiên Thiên Tử Khí Quyết, chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, giữa hai thứ không ngừng vận hành thay thế lẫn nhau.

Thời gian không ngừng trôi qua trong bóng đêm, dần dần Tần Lập bắt đầu cảm giác thân thể của mình giống như một thanh binh khí! Cánh tay chỉ cần dùng lực một chút, liền cảm giác có thể xẻ núi phá đá!

Nếu như kèm theo một tia nguyên lực ở bên trong, lực lượng khổng lồ càng thêm tràn đầy, phòng ngự thân thể cùng với nắm giữ và vận dụng lực lượng so với trước kia càng thêm nâng cao không biết bao nhiêu lần. Tần Lập đứng ở bên trong địa lao không biết xây dựng bằng vật liệu gì, cảm nhận được thân thể biến hóa, tuy rằng tối đen nhưng lại không chút ảnh hưởng tới thị lực của Tần Lập. Da thịt của Tần Lập, lại trong suốt như ngọc, mơ hồ tản ra ra bên ngoài một cổ ánh sáng nhu hòa!

Tần Lập lấy làm kinh hãi, nội thị đan điền. Một viên tinh thể màu tím tinh khiết nhỏ bằng móng tay, bên trên tràn ngập lực lượng, so với trước kia không giảm bớt chút nào. Thậm chí còn có cảm giác mạnh mẽ hơn trước kia!

Bởi vì trong sơn cốc này còn có một cường giả cảnh giới Chí tôn, Tần Lập cũng không phóng thần thức ra ngoài, mà cẩn thận rụt rè khống chế được cổ lực lượng trong thân thể mình. Sau một lát, ánh sáng trên bề mặt thân thể bắt đầu thu rút trở lại, qua thêm một lúc, liền khôi phục bộ dạng bình thường.

Tần Lập thở dài một hơi. Lúc này cảm giác được có người đi sang bên này, khoảng cách còn rất xa. Trong lòng khẽ động, Tần Lập liền nằm trên mặt đất, đảo ngược Tiên Thiên Tử Khí. Kinh mạch trong cơ thể lập tức hỗn loạn thành một đoàn, tinh thần liền trở nên uể oải không tốt, nửa chết nửa sống.

Đây là một loại ngụy trang, nếu như đổi thành trước kia, khẳng định Tần Lập không dám dễ dàng thử nghiệm. Nhưng sau khi thân thể trải qua đợt rèn luyện này, năng lực thừa nhận mạnh mẽ hơn trước kia vô số lần. Chỉ cần một lúc, liền có thể khôi phục lại hoàn toàn.

Trong bóng tối, có người mở cửa mật thất, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Lập nhẹ giọng nói:

- Tần Lập! Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi đã tỉnh lại rồi!

Thân thể Tần Lập chậm rãi giật giật, thoạt nhìn dường như có phản ứng với âm thanh này. Nhưng tiếp đó trên người Tần Lập liền bộc phát khí tức hỗn loạn, thoạt nhìn thương thế rất nặng.

Băng Mộng Vân khẽ hừ một tiếng:

- Hừ! Đối nghịch với ta. Tần Lập! Đây chính là kết cục của ngươi!

Nói rồi, dùng mũi chân khẽ đẩy vào người Tần Lập, sau đó cúi người vươn một ngón tay ngọc khẽ vuốt trên mặt Tần Lập một chút, lại nhanh chóng thu về như tia chớp.

Thân thể Tần Lập hơi khẽ động, nhìn như sẽ tỉnh lại. Băng Mộng Vân không hề do dự, vươn hai tay ôm đầu Tần Lập lên. Trong đêm đen, hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào mắt con mắt Tần Lập, chầm chậm nói:

- Tần Lập! Tỉnh lại!

Trong thanh âm này mang theo một cổ năng lượng tinh thần khổng lồ, hai mắt Tần Lập không kìm được mở ra. Chỉ là trong đôi mắt không có một chút thần trí nào.

Băng Mộng Vân bình tĩnh tâm tình lại, giữa hai mắt bắn ra hai đạo lực lượng tinh thần, nháy mắt bắn vào hai mắt vô thần của Tần Lập.

Ầm!

Một cổ bắn trả cực mạnh làm Băng Mộng Vân hét to một tiếng, trong nháy mắt đẩy Tần Lập ra xa. Thân thể Tần Lập đập vào mặt tường, phát ra một tiếng trầm đục thật lớn.

Còn thân hình Băng Mộng Vân đồng thời thối lui về phía sau, nháy mắt rời khỏi địa lao, đồng thời đóng cửa địa lao ầm một tiếng, khóa chặt!

Sau đó mới lấy tay vỗ vỗ ngực mấy lần, gương mặt tái nhợt, sắc mặt hoảng sợ, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc hoảng hốt.

Vừa rồi trong nháy mắt tiến vào tinh thần hải của Tần Lập, nàng lập tức thấy được một nam nhân trung niên đứng ở trên bề mặt tinh thần hải lý khổng lồ của Tần Lập. Thấy nàng tiến vào, hai mắt mở ra liếc nhìn nàng, trong hai mắt bắn ra ánh sáng không giống như ánh mắt của nhân loại!

Dường như đối phương vừa liếc mắt đã nhìn thấu toàn bộ ý đồ của nàng, sau đó biểu tình khinh thường bắn thẳng vào đáy lòng Băng Mộng Vân. Thậm chí không thấy đối phương có biểu tình gì, tinh thần lực của Băng Mộng Vân liền lập tức tiêu tán, sau đó còn có bị phản phệ ở một mức độ nhất định.

Càng nhiều hơn, là nỗi sợ hãi kinh hoàng!

Người kia là ai?

Vấn đề này, không chuyển khỏi trong đầu Băng Mộng Vân được.

Đứng đó thở dốc nửa ngày, Băng Mộng Vân không nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động gì, sau đó mới thở phào một cái. Hiện giờ trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: để cho tiểu tử này cút càng xa càng tốt!

Ánh mắt của nàng rơi bên trên một tảng đá lớn mọc đầy rêu xanh ở trên tường. Gian địa lao giam giữ Tần Lập được chế tạo bằng tài liệu đặc thù, truyền thuyết là vẫn thạch trên trời. Coi như là nàng, cường giả tới cảnh giới Nhân Tôn muốn đánh phá từ bên trong ra ngoài, cũng không cách nào làm được.

Hơn nữa gian địa lao này ở từ thời thượng cổ, cũng không phải một nhà tù bình thường, mà là một truyền tống trận đi thông đến một cấm địa nhân loại trên Huyền Đảo!

Địa lao này cũng không phải tổ tiên Tứ Quý Môn dựng lên, từ lúc phát hiện Tứ Quý Cốc thì nó đã tồn tại. Lúc đó có người vô ý chạm phải, liền bị truyền tống đến cấm địa trên Huyền Đảo, liều sống liều chết mới chạy thoát ra trở về.

Từ đó về sau truyền tống trận này cũng được liệt vào cơ mật tối cao của Tứ Quý Môn, chỉ có mỗi đời môn chủ mới có tư cách biết được. Cho nên dù là bà già áo xám trưởng lão cố chấp kia, cũng không biết được bí mật này.

Mỗi đời môn chủ Tứ Quý Môn truyền miệng về truyền tống trận này, tác dụng lớn nhất là lúc có tai họa phủ xuống, được sử dụng để tị nạn.

Cho tới bây giờ Băng Mộng Vân thật không nghĩ tới phải sử dụng đến nó.

Mà hiện giờ, nàng đã sinh ra vô cùng kiêng kỵ với Tần Lập. Bí mật trên người thiếu niên này thật nhiều lắm, hơn nữa mạnh đến đáng sợ.

Cắn răng một cái, Băng Mộng Vân đặt tay lên khối đá lớn mọc đầy rêu xanh.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Mặt đất truyền đến một trận rung động rất nhỏ, sau đó vang lên âm thanh răng rắc. Bên trong gian địa lao của Tần Lập, trên mặt đất lập tức xuất hiện từng tia sáng, những tia sáng này tập hợp thành những ký hiệu thần bí. Ánh sáng dần mạnh lên, chiếu sáng bề mặt địa lao, đan xen khắp nơi.

Bên trong địa lao chợt sáng sủa như ban ngày, một cột sáng cực mạnh nổ ra, chợt lóe lên. Nhìn lại, thân thể Tần Lập đã biến mất khỏi địa lao.

Băng Mộng Vân nhìn không chớp mắt, đến khi thân ảnh Tần Lập hoàn toàn biến mất khỏi địa lao, lúc này mới thở phào một cái, xoay người dựa vào tường. Khôi phục tâm tình của mình, giống như trút được gánh nặng.

Trong lòng một trận nhẹ nhõm: cuối cùng cũng tống khứ tổ tông này đi rồi, cầu cho hắn chết ở trong cấm địa đi, cái này không có một chút quan hệ gì với ta cả!

- Thi Vũ! Tần Lập biến mất không thấy nữa!

- Cái gì? Làm sao có thể chứ? Các người nhốt hắn ở trong địa lao, làm sao lại không thấy?

- Ài! Ai biết tiểu tử này dùng phương pháp gì, con không cảm giác có một cổ chấn động sau? Chính là động tĩnh hắn làm ra. Sư phụ biết con không tin, con theo vi sư đến đó sẽ biết.

Thượng Quan Thi Vũ lẳng lặng đứng ở cửa địa lao, cảm nhận năng lượng bên trong còn chưa hoàn toàn tan biến. Thượng Quan Thi Vũ chầm chậm bước tới, Diệp Thiển Dục đứng ở cửa, âm thầm thở dài một tiếng. Vừa rồi Băng Mộng Vân mặt đầy hoảng sợ tới tìm nàng, nói Tần Lập biến mất khỏi địa lao.

Diệp Thiển Dục tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng môn chủ mặt ngoài đơn thuần nhưng tâm cơ thâm trầm này. Tuy nhiên sau khi nàng tận mắt nhìn thấy, không thừa nhận không được, đích xác môn chủ không có giết Tần Lập. Bởi vì trên mặt đất, rõ ràng khắc mấy dấu rạch thành chữ.

- Thi Vũ! Ta sẽ trở về đón muội!

Thượng Quan Thi Vũ nhìn mấy chữ này, yên lặng một lúc. Không rơi lệ, cũng không nói gì, thần sắc bình tĩnh đến nỗi làm người ta sợ hãi.

- Chuẩn bị cho ta một gian tĩnh tu. Ta muốn bế quan tu luyện.

Ở trong lòng, Thượng Quan Thi Vũ yên lặng nói:

- Tần Lập! Muội ở nơi này chờ huynh trở về! Nếu như huynh không trở về nữa, như vậy sớm muộn có ngày ta sẽ giết môn chủ Băng Mộng Vân, báo thù cho huynh!

Tần Lập vào lúc trận pháp bên trong địa lao khởi động, liền cảm thấy không ổn. Bởi vì cổ lực lượng này quả thật quá giống với đoàn năng lượng bảy màu đưa hắn tiến vào Huyền Đảo!

Thậm chí hoàn toàn là cùng một loại năng lượng. Tần Lập không kịp nghĩ nhiều, dùng kiếm khắc mấy chữ trên mặt đất, hy vọng Thượng Quan Thi Vũ có thể thấy được.

Mà trên thực tế, Băng Mộng Vân vì chứng minh mình vô tội, dù là Thượng Quan Thi Vũ không thấy, cô ta cũng sẽ nhắc nhở cho nàng ấy.

Đây rõ ràng là một cái Truyền tống trận, cái nữ nhân điên kia đưa mình đi tới nơi nào? Trong lòng Tần Lập vừa nảy ra ý nghĩ này, liền cảm giác hoa mắt, bản thân đã xuất hiện ở trên một ngọn núi. Không đợi Tần Lập phục hồi tinh thần lại, một cổ lực lượng cường đại liền hùng hồn tràn về phía Tần Lập.
Bình Luận (0)
Comment