Cô gái lạnh lùng nhìn chằm chằm tên tiểu nhị đã lạnh tới run rẩy, nói:
- Ngươi thấy gì không? Người này dám mắng quản sự Thôi gia, đường đường là một trong tứ đại gia tộc đấy! Ngươi nói xem, hắn đáng chết hay không?
Tiểu nhị lạnh run nói:
- Tôi, tôi chỉ là một tiểu nhị, tôi cái gì cũng không biết.
- Ha ha.
Cô gái cười, nhưng trên mặt một chút ý cười cũng không có:
- Không quan hệ, đợi lát nữa cái gì ngươi cũng biết!
Cô gái nói xong, ánh mắt nhìn Tần Lập giống như nhìn một người chết, thản nhiên nói:
- Tần Lập, hiện giờ ai cũng không kịp đuổi tới cứu ngươi đâu! Nếu ngươi quỳ xuống, dập đầu ba cái, sau đó nói ngươi sai rồi, bổn tiểu thứ có lẽ sẽ nổi thiện tâm, tha cho ngươi một mạng không chừng!
- Ha ha, thật không? Tiểu cô nương Thôi gia, cô không biết là tự tin của cô có chút quá mức sao?
Tần Lập cười tựa như không nhìn cô gái lạnh như băng kia.
- Tự tin quá ư...? Không, ta không thấy vậy, bởi vì trên con đường này có hơn trăm người Thôi gia! Bằng vào thực lực của loại gia tộc như Tần gia ngươi không ngờ còn dám thách thức Thôi gia? Cũng không biết nên nói các ngươi to gan lớn mật hay nên nói các ngươi không biết sống chết! Mà điều ngươi không nên nhất chính là quá mức khoa trương vào thời điểm tế nhị này.
Trong mắt cô gái lạnh lẽo như băng hiện lên chút khinh thường, nói tiếp:
- Ngươi nhất định là nghĩ, sau khi Tần gia tung ra đan phương kia thì sẽ an toàn, hơn nữa, thời điểm này không có khả năng có người dám xuống tay với ngươi, phải không? Đáng tiếc ngươi đã quên, trên đời mà từ trước tới nay vốn không có chuyện tuyệt đối! Hôm nay, ngươi đắc tội Thôi gia, mà chúng ta lại thấy Tần công tử ngươi ở đây, cho nên, cứ theo lẽ thường mà làm! Về chuyện lỡ tay giết ngươi, ôi, chỉ là một chuyện đáng tiếc.
Cô gái cuối cùng cũng không nhịn được, đắc ý cười rộ lên. Trong tiếng nói lạnh như băng tràn ngập hưng phấn. Có thể tận mắt nhìn thấy một cường giả có thể khiến thiên hạ khiếp sợ trong tương lai chết trước mắt mình, trên đời này còn có chuyện nào có thể khiến người ta hưng phấn bằng đây?
- Người này, có bệnh à?
Thượng Quan Thi Vũ nghe nói xong, ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng cực kì xinh đẹp mờ mịt nhìn Tần Lập.
Tần Lập gật đầu thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Đúng vậy, xem ra là bệnh không nhẹ, có khi là bị người ta từ hôn, muội xem nàng ta như vậy, bị từ hôn cũng là chuyện bình thường. Ôi, đúng là bị kích thích đến điên rồi!
Vẻ mặt Thượng Quan Thi Vũ hồn nhiên:
- Huynh sao biết người ta bị từ hôn? Không chừng, là luyện công tẩu hỏa nhập ma thì sao?
- Thi Vũ, muội không phải nam nhân, muội không hiểu. Muội xem ánh mắt nàng ta xem, thấy không?
Biểu tình Tần Lập cực kì chân thật.
Cô gái lạnh như băng đã xanh mét cả mặt, ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi nói:
- Ánh mắt ta làm sao?
Tần Lập cũng không phản ứng với cô gái mà vẻ mặt tiếc hận nói với Thượng Quan Thi Vũ:
- Muội chẳng lẽ không nhìn thấy vẻ ái mộ trong mắt nàng sao? Thi Vũ à Thi Vũ, muội vậy là không được! Muội rất thiện lương, rất trong sáng! Muội nhìn ta đây này! Vị hôn phu của muội quá mức anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, quả thực là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Muội không sợ về sau phải cạnh tranh với một đám tỉ tỉ muội muội tranh giành tình nhân với muội sao? Về sau gặp cái loại nữ nhân ngu ngốc dường này muội không được đồng tình với nàng, đi lên cho nàng hai ba chưởng thì bệnh của nàng ta xem chừng tốt rồi!
Vẻ mặt Thượng Quan Thi Vũ như được thụ giáo, cúi đầu, lấy tay vân vê góc áo điềm đạm đáng yêu nói:
- Muội sai lầm rồi, về sau nếu gặp loại nữ nhân có bệnh này, muội nhất định phải khiến nàng cách xa phu quân, nhà chúng ta không có bệnh, cho dù gả cho huynh cũng phải là cô gái khỏe mạnh! Còn nữa, muội nào có đồng tình với nàng đâu, nhìn nàng thế kia, thật la khó coi!
- A!
Thôi Diễm đột nhiên giận dữ thét lên một tiếng chói tai, khàn giọng nói:
- Giết đôi cẩu nam nữ này cho ta, ngay lập tức!
Thân hình Thượng Quan Thi Vũ đột nhiên hóa thành một đạo khói nhẹ, trong nháy mắt tới trước mặt cô gái lạnh như băng, nâng cánh tay trắng nõ lên, hung hăng tát cho nàng ta hai cái!
Bốp! Bốp!
Hai tiếng kêu giòn tan vang lên!
- Tiện nhân! Phu quân ta cho ngươi cút! Ngươi còn muốn quấn quít chàng!
Thượng Quan Thi Vũ mày liễu dựng lên, lớn tiếng quát.
Đầu óc Thôi Diễm hỗn loạn, nàng thậm chí chưa có phản ứng gì thì Thượng Quan Thi Vũ đã dễ dàng vọt tới bên người mình. Tuy nàng là một võ giả Thiên cấp, nhưng hai người bên cạnh mình đầu là cảnh giới Hợp Thiên!
Nghe thấy lời nói của Thượng Quan Thi Vũ, Thôi Diễm hét lên:
- Ai quấn quít hắn, ngươi đồ tiện...
Bốp!
Lại một cái tát hung hăng dán lên mặt nàng ta, khiến mặt cô gái nóng rát. Cảm giác nhục nhã phẫn nộ khiến Thôi Diễm gần như mất đi lí trí.
- Còn nói không quấn quít chàng! Ngươi rõ ràng là thích phu quân ta, tiện nhân!
Thượng Quan Thi Vũ đúng là một tuyệt sắc mỹ nữ, lúc tát người không ngờ còn có một hương vị khác, khiến Tần Lập nhìn xem như si như say!
Tần Lập nắm một viên trung phẩm linh thạch. Viên trung phẩm linh thạch tiêu hao với một tốc độ kinh người!
Tần Lập vừa dùng uy áp kinh thiên áp chế lão già cảnh giới Dung Thiên cùng với ba võ giả Hợp Thiên trong phòng, vừa thầm nghĩ trong lòng:
- Quả nhiên, năm đó đã nhìn ra, nha đầu kia cũng là một hắc ma nữ nha. Quả nhiên à, lúc thanh thuần có thể mê chết người, lúc lộ ra bản chất ma nữ liền có thể hù chết người! Ha ha, đây mới là lão bà của ta!
Thượng Quan Thi Vũ chung quy cũng không ra tay giết người, đồng thời nàng cũng rõ ràng thân phận cô gái này, cho nên lúc nàng đánh vốn không dùng nhiều khí lực.
Nhưng cái loại nhục nhã tự mình thể nghiệm qua này mới khiến cho người ta dễ mất lí trí nhất!
- Tần Lập, ngươi nhớ kĩ cho ta, Thôi gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Hôm nay ta muốn cho các ngươi trả giá gấp trăm lần hành vi của các ngươi! Mẫu thân của ngươi, tỉ muội ngươi, nữ nhân của ngươi ta đều phế bỏ đan điền, bán vào thanh lâu cho người chà đạp! A!
Hai mắt Tần Lập chợt trở nên lạnh lẽo, thản nhiên nói:
- Thi Vũ, giết cô ta!
Thượng Quan Thi Vũ cũng bị những lời này khiến cho tức đến trắng bệch cả mặt, lại hung hăng tát mấy cái nữa. Thôi Diễm chỉ có thực lực Thiên cấp, sao có thể tránh được công kích của Thượng Quan Thi Vũ?
Nghe thấy lời nói của Tần Lập, Thượng Quan Thi Vũ hơi chần chừ một chút nhưng trong mắt lập tức hiện lên tia sát khí!
- Ngươi dám giết ta! Ta là người của Thôi gia!
Giờ phút này, trên mặt Thôi Diễm đã mất đi vẻ lạnh như băng mà biến thành niềm sợ hãi thật sâu.
- Ai mà ta không dám giết?
Tần Lập híp mắt, lạnh lùng cắt đứt lời nói của Thôi Diễm, thét dài một tiếng.
Phía sau, lão già cảnh giới Dung Thiên bỗng nhiên rống lên một tiếng, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng gào lên:
- Ai cám động vào tiểu thư nhà ta!
Nói xong liền lao về phía Thượng Quan Thi Vũ.
Đúng lúc này, từ bên ngoài có một bóng đen như sấm vang chớp giật phóng vào. Một tiếng gào khiến người ta run sợ, một đạo băng tiễn vọt tới lão già!
Lão gài này ương ngạnh đột phá uy áp của Tần Lập, kinh mạch thân thể đã bị tổn hại, hơn nữa lại sốt ruột vì giải cứu chủ làm sao nghĩ tới con phố đã bị họ cho người phong tỏa lại bị người đột phá tiến vào. Càng không ngờ, đột phá vào lại không phải người!
Đạo băng tiễn kia bắn về phía hậu tâm của lão!
Khoảng cách quá ngắn, hơn nữa băng tiễn của Tiểu Hắc có cảnh giới Dung Thiên. Ngay lúc đó lão già chỉ có thể xoay người lại, rống to một tiếng, song chưởng nghênh đón băng tiễn.
Ầm!
Một sức mạnh khổng lồ trong nháy mắt đã khiến cho cửa hàng châu báu phát nổ dữ dội!
Song chưởng của lão già máu thịt mơ hồ, thân hình mạnh mẽ thối lui về phía sau.
Trong tay Thượng Quan Thi Vũ đã xuất hiện mọt thanh bảo kiếm vỏ đen phong cách cổ xưa! Đúng là thanh kiếm mà Tần Lập lấy được từ trưởng lão của Cực Nhạc Thiên Cung!
Bảo kiếm xuất vỏ, hàn khí dày đặc không chút do dự chém về phía cổ Thôi Diễm!
Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, một cái đầu đã bị chém xuống, hai mắt mở trợn trừng, trong mắt tràn ngập sợ hãi lẫn hối hận.
Lão già cảnh giới Dung Thiên trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình bị người ta một kiếm chém chết, lập tức phát ra một tiếng thét bi phẫn, năng lượng cả người bắt đầu điên cuồng nổi dậy.
Ba võ giả cảnh giới Hợp Thiên trong nháy mắt khi Tần Lập di chuyển đều khôi phục năng lực hành động, đều rống giận, mạnh mẽ đánh về gáy Thượng Quan Thi Vũ!
Thân ảnh Tần Lập giống như một tia chớp không thể ngăn cản, trong nháy mắt đã mang Thượng Quan Thi Vũ đi, phóng lên cao, từ cửa hàng châu báu đạp không mà đi!
Ba võ giả cảnh giới Hợp Thiên làm sao buông tha Tần Lập, lập tức đuổi theo thân ảnh của Tần Lập.
Mà lão già cảnh giới Dung Thiên muốn tự bạo, nhưng không đợi lão nổ tan xác cùng địch nhân đồng quy vu tận đã cảm giác được một sức mạnh lớn đến mức không thể địch nổi hung hăng xuyên thẳng qua đan điền lão!
Lão cúi đầu, chỉ thấy một cái móng vuốt màu đen có chút lông đang cắm trên bụng mình, sau đó
"vù" một cái rút về. Đồng thời, lão cũng cảm giác được bụng quặn đau, nghe thấy một tiếng nói:
- Phì! Ruột nhân loại thối chết! Tần Lập gạt người, hắn nói nhân loại ăn ngon lắm!
Sau đó lão già liền cảm thấy một sức mạnh không thể chống cự hung hăng nện vào đầu lão, khí lực cảnh giới Dung Thiên lập tức bị một trảo của Tiểu Hắc đập nát!
Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới này Tiểu Hắc bằng ưu thế tuyệt đối, một mình thắng được mọt đối thủ cùng cấp bậc!
Mặc dù đối thủ trước đó đã trải qua nội thương nhưng linh thú quá mạnh mẽ, điều này có thể thấy được.Nguồn truyện: Truyện FULL
Trên đường đã sớm rất hỗn loạn, rất nhiều võ giả Tần gia đang kịch liệt xung đột với võ giả Thôi gia!
Ba người cảnh giới Hợp Thiên đều muốn nứt cả mắt. Bọn họ chết cũng không thể tưởng tượng được, Tần Lập này là một võ giả chưa đến Hợp Thiên mà lại có thể áp chế cả ba người bọn họ là cảnh giới Hợp Thiên, một võ giả Dung Thiên ngay cả chút năng lực cử động cũng không có!
Bí mật này, nhất định phải báo cho gia tộc!
Không đợi họ sinh ra ý tưởng khác, bốn khí thế mạnh mẽ cực điểm đã từ trong thành cách đó không xa dâng lên, mạnh mẽ phóng tới bọn họ.
Tần Lập bây giờ trong lòng đã đại định.
Trong đầu hắn chỉ cón có một ý niệm:
- Sư phụ à sư phụ, lão gia ngài quả nhiên là mạnh mẽ vô cùng mà!