Duy Ngã Độc Tôn

Chương 368

Phong thành, Phong gia.

Gia chủ Phong Bất Biến triệu tập tất cả hơn trăm người thuộc cao tầng gia tộc tại đại sảnh, so với quy mô chưa đến hai mươi người của Tần gia thì lớn hơn nhiều.

Hơn nữa, từ sự xa hoa cực kỳ và sự tinh xảo của đại sảnh nghị sự cũng đủ để nhìn ra được chênh lệch giữa hai gia tộc.

Tuy nhiên, lúc này Phong Bất Biến lại không hề đắc ý, lại càng không dám khinh thường Tần gia thành Phong Sa chút này. Khuôn mặt hắn vặn vẹo vì thống khổ và phẫn nộ, biến một người trung niên vốn tướng mạo đường đường chính chính thành một ác nhân với bộ mặt dữ tợn.

Bộp!

Một trưởng lão gầy như que củi, chòm râu rất dài, hung hăng vỗ xuống mặt bàn gỗ lim. Từ cái bàn phát ra một tiếng nổ ầm và tiếng kẽo kẹt do không chịu nổi lực đánh thì có thể thấy được trưởng lão này hiện giờ tức giận cỡ nào.

- Còn thương nghị cái gì nữa? Dẫn thẳng người tới giết cho xong! Ta không tin Tần gia kia ngoài một nhân vật thần bí ra còn có thể có thực lực cường hãn thế nào! Giết sạch con cháu Tần gia, ta không tin bọn chúng còn có thể ngẩng đầu lên được!

- Đúng, giết thẳng tới Tần gia! Giết cho bọn chúng một manh giáp cũng không còn!

- Để Tần gia biết kết cục khi đắc tội với Phong gia ta!

Từ những tiếng nghị luận khác nghe ra được, người có cùng tâm tư với trưởng lão kia có rất nhiều.

Mà ý kiến trái ngược cũng vậy.

- Giết? Lấy cái gì mà giết? Trước tiên không nói chúng ta còn có rất nhiều con cháu nằm trong tay Tần gia, nếu chúng ta giết đến, những người đó chắc chắn khó giữ được mạng. Lại nói, một đại nhân vật cảnh giới Phá Toái Hư Không, chúng ta lấy gì đi chống cự? Có thể dùng số lượng để đánh bại sao? Mục đích của Phong gia ta là muốn tiến lên một tầng tại xx, trở thành siêu cấp thế lực chứ không phải là kẻ hồ đồ đi làm con chim đầu đàn, bị người ta lợi dụng còn không biết!

Một lão già mặt trắng, vẻ mặt phúc hậu không chút khách khí nói.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Đúng vậy, trưởng lão Phong Bình nói có lý. Phong Bình trưởng lão là đệ đệ ruột thịt của Phong Huyền Đại trưởng lão, sao không hận Tần gia chứ? Có thể không muốn giết Tần Lập sao? Đối với chúng ta, nếu cứ giết thẳng tới như thế ngược lại lại thỏa mãn ý nguyện của nhiều người đó.

- Nếu không giết, chẳng lẽ muốn cho chúng ta đường đường là Phong gia lại phải cúi đầu nhận sai trước Tần gia kia sao? Hừ, muốn thì các ngươi đi đi, ta không đứng dậy nổi đâu!

Trưởng lão khô gầy giận dữ nói.

Phong Bất Biến khoát tay áo, chậm rãi nói:

- Được rồi, dừng cả đi, cứ như vậy chì chẳng có nghĩa gì cả. Hiện giờ chuyện chúng ta phải làm, đầu tiên là cầu viện tới Vương gia!

Lời nói của Phong Bất Biến khiến nghị sự đường yên lặng, chỉ còn lại tiếng nói của một mình hắn:

- Một thế hệ anh tài của Vương gia, Hỏa Long Vương Thắng cũng phải chịu thiệt trong tay Tần Lập, các ngươi thấy, bằng vào gia tộc như Vương gia có thể từ bỏ ý đồ sao? Cho nên, trước tiên chúng ta phải phái người đi Vương gia cầu viện, phải nói làm sao cho thật oan ức. Haiz, thời điểm này thực không có biện pháp, con đường trở thành siêu cấp gia tộc của Phong gia ta còn quá dài!

Phong Bất Biến không nhịn được thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt nghiền ngẫm của mọi người nói tiếp:

- Sau đó lập tức phái người âm thầm đưa cho Tần gia một lượng tài bảo lớn, cứ dựa vào...dựa vào số tài sản mà chúng ta đoạt được từ Tần gia...gấp mười, đúng, gấp mười là được! Sau đó đưa cho Tần gia những cửa hàng này, cũng đáp ứng về sau sẽ không gây khó xử cho Tần gia nữa, chuộc lại số tinh anh đệ tử của chúng ta!

- Cái gì? Gấp mười? Không được, ta không đáp ứng!

Hiển nhiên trưởng lão khô gầy ở trong Phong gia cũng có chút địa vị, không đợi Phong Bất Biến nói xong đã lớn tiếng phản đối:

- Dựa vào cái gì mà phải xuất ra nhiều tài phú của gia tộc như vậy? Luận thực lực, căn cơ của Phong gia ta hoàn toàn mạnh hơn Tần gia kia không biết bao nhiêu lần, việc này so với cắt đất đền tiền thì có gì khác nhau? Gia chủ, người chẳng lẽ phải làm tội nhân thiên cổ của Phong gia sao?

- Phong Văn, ngươi ít nói hươu nói vượn đi, Tần gia có đại nhanh vật cảnh giới Phá Toái Hư Không, chúng ta có sao? Tần gia có Tần Lập một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm, chỉ hai mươi tư tuổi đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn, Phong gia có sao? Tần gia còn có vài nhân vật thần bí cảnh giới Chí Tôn tọa trấn, việc này ngươi lại cố ý xem nhẹ. Hơn nữa, ngươi chỉ là một trưởng lão, thời điểm gia chủ nói chuyện ngươi có thể câm miệng lại trước hay không?

Lão già Phong Bình vẻ mặt phúc hậu híp mắt, không chút lưu tình châm chọc lão già khô gầy Phong Văn. Hiển nhiên bọn họ đều là những người cùng thế hệ.

Mâu thuẫn giữa hai người có lẽ đã tồn tại từ lâu. Khuôn mặt khô gầy của Phong Văn không vì những lời nói của Phong Bình mà có biến hóa gì, chỉ cười lạnh nói:

- Chí Tôn tính là cái rắm! Ngươi và ta người nào không phải Chí Tôn? Ngươi sợ, lão tử không sợ! Lão tử đã sống nhiều năm như vậy, không sợ chết một chút nào!

- Đúng đùng, ta cũng không sợ chết!

- Ta cũng không sợ! Con cháu Phong gia sao có thể là hạng người sợ chết?

- Đúng vậy, ta ủng hộ Phong Văn trưởng lão!

- Ủng hộ cái con khỉ, không sợ chết với hồ đồ đi vào chỗ chết là hai việc khác nhau! Các ngươi không có óc hả? Mẹ nó, võ giả cảnh giới Chí Tôn, ngươi thích chống lại hả?

- Ta thích thì ta chống đó, lão tử ở dưới có trứng, không giống đồ rác rưởi nhà ngươi...

- Ngươi nói ai rác rưởi?

- Ta nói ngươi thì sao?

- Ngươi muốn chết?

- Ngươi...

- Đủ rồi!

Phong Bất Biến không nhịn được quát lớn một tiếng, trấn áp toàn bộ những tiếng cãi vã trong nghị sự đường, cả đại sảnh liền lặng ngắt như tờ.

- Các ngươi thì có óc sao? Các ngươi thì có chỉ số thông minh cao lắm sao? Các ngươi có thực lực mạnh lắm sao?

Ánh mắt Phong Bất Biến chậm rãi đảo qua từng người. Người bị hắn liếc nhìn phần lớn đều cúi đầu, không dám phản bác. Ngay cả Phong Văn và Phong Bình cũng lý trí chọn lựa câm miệng, chưa đến mức chọn cách đối nghịch với Phong Bất Biến.

Đại gia tộc có quy củ của đại gia tộc. Nếu mà ai cũng có thể đối nghịch với lời nói của gia chủ, vậy mà cái ngày mà gia tộc bị giải tán chỉ sợ không còn xa.

Huống chi, thực lực của Phong Bất Biến cũng không yếu. Từ ba mươi năm trước đã đột phá Dung Thiên, đạt tới cảnh giới Chí Tôn! Tuy rằng chỉ là Nhân Tôn, nhưng Phong Bất Biến chỉ chưa đến một trăm năm mươi tuổi, cho dù là trên xx cũng coi như hạng người trác tuyệt!

- Nhìn lại các người xem có dạng gì? Một Tần gia, một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không đã khiến cho các ngươi thất thố như thế, cho dù Phong gia ta có căn cơ của siêu cấp thế lực, nhưng các người thì có cái khí độ trầm ổn của siêu cấp thế lực không?

Lời nói của Phong Bất Biến khiến nhiều trưởng lão đỏ mặt. Đúng vậy, đối mặt với Tần gia, đối mặt với nguy cơ sắp đến, bọn họ đều mất đi bình tĩnh và thong dong.

Nhìn lại Tiêu gia, Vương gia và Lâm gia những siêu cấp thế lực xem, họ đều trầm ổn thế nào, đều có khí khái thấy núi cao sụp đổ mà sắc mặt không thay đổi.

Phong Bất Biến cũng không nói thêm. Làm gia chủ của một gia tộc, quản lý một đám võ giả kiệt ngạo bất tuân đối với hắn thật sự không dễ dàng.

Thở dài một hơi, Phong Bất Biến nói tiếp:

- Lúc này, bồi thường cho Tần gia để chuộc lại con cháu Phong gia ta, đầu tiên là cho người ta có cảm giác yếu nhược. Là một gia tộc dựa vào Vương gia, những hành động mấy năm nay của chúng ta đã khiến Vương gia cảm thấy bất an. Khiến cho người ta nghĩ chúng ta yếu sẽ khiến Vương gia cảm thấy yên tâm, càng khiến Tần gia khinh thường chúng ta, còn có thể chuộc lại đám con cháu Phong gia ta! Đừng quên, người thừa kế chức gia chủ Phong gia ta đang ở nơi nào!

Lời này của Phong Bất Biến khiến rất nhiều người lập tức ngậm miệng. Đúng vậy, những hành động của Phong gia mấy năm qua không tránh thoát được ánh mắt của Vương gia, hiển nhiên là Vương gia không muốn Phong gia trở nên mạnh mẽ, cho nên hành động này của Phong Bất Biến nhất định sẽ làm tan biến một ít nghi ngờ trong lòng Vương gia. Hơn nữa, còn có thể đẩy xz lên trước.

Phong Bất Biến hài lòng nhìn biểu tình của mọi người, nói tiếp:

- Chẳng lẽ các ngươi đều cho là ta không muốn báo thù? Phong Huyền Đại trưởng lão là người có thực lực mạnh nhất Phong gia, một trong những trưởng lão có danh vọng cao nhất. Tổn thất ông ấy là tổn hại lớn của Phong gia ta, thậm chí là tổn thất lớn nhất của cả Phong Thành này! Thù này sao có thể không báo? Chỉ cần bước đầu tiên của chúng ta có thể thành công, sau đó, chúng ta liền xem Vương gia, Tiêu gia và Lâm gia tranh đấu với Tần gia, cơ hội của chúng ta sẽ tới!

- Bây giờ phái người đi giết?

Phong Văn trưởng lão khô gầy lên tiếng dò hỏi, giọng nói đã không còn có cảm giác hùng hổ dọa người nữa.

- Giết cái gì? Chúng ta có thể giết ai?

Phong Bất Biến cười tự giễu, nói:

- Nhiệm vụ hiện tại của chúng ta chính là đứng một bên mà quan khán! Trước kia chúng ta đã quá mức liều lĩnh, tự lao về mũi nhọn! Lúc này nhìn xem người khác đấu lẫn nhau chẳng phải là tốt sao? Ngươi cho là Vương gia, Tiêu gia, Lâm gia thực sự có thể buông tha cho võ giả thần bí bên cạnh Tần Lập được sao? Buồn cười! Bọn họ muốn đối phó nhất chính là nhân vật thần bí kia đó!

- Vậy chúng ta lên làm gì?

Phong Văn không còn phẫn nộ, lão nhìn gương mặt dữ tợn của Phong Bất Biến, nhìn ra được Phong Bất Biến tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

- Chúng ta sẽ âm thầm làm việc, phái ra lực lượng tinh nhuệ âm thầm thu mua, hạ độc, ám sát...tóm lại, dùng hết tất cả biện pháp có thể nghĩ đến, phá hoại lực lượng Tần gia! Chúng ta phải phối hợp với Vương gia!

Phong Bất Biến nói xong câu đó, trên mặt hiện lên vẻ cười âm hiểm.

Trưởng lão Phong Bình mặt trắng phúc hậu giật mình nói:

- Ta hiểu rồi, chiêu này của gia chủ trước hết là tự hất bát nước bẩn lên người mình, giải trừ nghi ngờ của Tần Lập đối với Phong gia ta, đồng thời còn có thể tranh thủ rất nhiều thứ từ Tần gia!

Phong Bất Biến gật đầu:

- Đúng vậy, tuy rằng võ giả Chí Tôn của Phong gia ta khá nhiều, thậm chí không dưới siêu cấp thế lực, nhưng quan trọng nhất...võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không thì chúng ta lại không có. Cho nên, điều chúng ta phải làm là thông qua phương thức chậm rãi thẩm thấu, không gây chú ý, lại tranh thủ lợi ích lớn nhất!

Phong Văn vỗ đùi một cái, lớn tiếng nói:

- Hay, chiêu này của gia chủ tuy rằng khiến người ta có chút khó chịu, nhưng có thể khiến cho Tần gia nếm phải đau khổ, cứ làm vậy đi!

Gương mặt thoạt nhìn trắng nõn như trẻ con của Phong Bình hiện lên vẻ âm lãnh, nói:

- Hi vọng Tần Lập kia đừng rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định khiến cho hắn sống không bằng chết!
Bình Luận (0)
Comment