- Muốn chạy?
Tần Lập cười lạnh một tiếng, vươn tay hướng tới người thanh niên áo dài trắng chộp (trảo) hờ một cái. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một dấu tay năng lượng thật lớn, mắt thường không thể thấy rõ, giống như giọt nước trong suốt ở trong không khí
"Roẹt" một tiếng, bắt lấy thắt lưng thanh niên áo dài trắng. Kéo tên thanh niên áo dài trắng đang liều mạng chạy trốn quay trở về.
Thanh niên áo dài trắng mặt xám như tro tàn, đám tùy tùng của hắn đều giống như hóa đá đứng tại chỗ, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin. Một trảo vừa rồi của Tần Lập đã hoàn toàn vượt qua hiểu biết của bọn họ đối với chiến kỹ!
Thượng Quan Thi Vũ nhìn một trảo tùy ý này của Tần Lập, trong lòng cũng vô cùng hâm mộ đồng thời cũng cảm thấy cao hứng vì Tần Lập. Nàng biết đây kỳ thật mới là bản lĩnh chân chính của phu quân mình. Ngay cả võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không muốn làm được cử trọng nhược khinh như thế cũng là một chuyện rất khó.
(Cử trọng nhược khinh: Nâng vật nặng dùng như vật nhẹ - ý nói làm công việc khó khăn một cách dễ dàng)
Ngay cả Thi Vũ, mười lần có thể thành công một lần cũng đã là rất lợi hại rồi. Mà Tần Lập chỉ là tiện tay chộp một cái, không gian tuy rằng không bị xé ra nhưng lại cực kỳ linh hoạt, bắt người trở về mà không làm bị thương đến đối phương. Đây...mới là bản lĩnh chân chính.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Nói, là ngươi tự lấy những thứ còn lại trong nhẫn ra, hay là tự ta ra tay, làm hỏng nhẫn trữ vật này của ngươi?
Thanh niên áo dài trắng cảm giác được trên lưng mình đều là mồ hôi lạnh, vừa rồi gần như mình đã chết đi rồi! Bởi vì trong nháy mắt đó, cỗ lực lượng không thể kháng cự kia dường như chỉ cần động một cây ngón tay liền có thể biến hắn thành tro bụi. Cho nên hiện tại, toàn thân thanh niên áo dài trắng giống như hư thoát vậy, xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển sau đó nhìn Tần Lập nói:
- Ta đến từ một môn phái cổ xưa ở nơi thần bí. Bằng hữu, làm việc nhất định phải làm đến cùng sao?
- Ngươi khinh thường Thư Hùng Đại Đạo chúng ta sao? (ngày xưa gọi cướp là đạo, trộm là tặc)
Tần Lập hơi chút suy nghĩ, lạnh lùng nhìn thanh niên áo dài trắng, lại cũng không bức bách hắn quá mức. Bởi vì Tần Lập cũng không muốn làm cho người ta biết ý đồ chân thật của mình là cái gì.
- Hừ, nơi thần bí tính là cái gì? Nơi thần bí, hai vợ chồng chúng ta đã đánh cướp không biết bao nhiêu nơi rồi! Nhanh, lấy hết những thứ trong nhẫn ra! Nếu không, ta lấy mạng của ngươi!
Thanh niên áo dài trắng cắn răng một cái. lấy quyển trục cổ xưa trong nhẫn ra. Cùng lấy ra còn có một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, vẻ mặt hắn đau khổ, nói:
- Thanh kiếm này, là đại sư Âu Lương Tử tiên sinh thời thượng cổ đúc ra. giá trị liên thành (vô giá). Ta dùng nó để đổi mạng của chúng ta...
Tần Lập đưa tay ra, kiếm cùng quyển trục toàn bộ bị Tần Lập hút vào trong tay, sắc mặt thanh niên áo dài trắng đại biến, lại cũng chỉ có thể lo lắng trong lòng mà không dám nói bất kỳ lời nào.
Tần Lập nhìn như lơ đãng, tiện tay ném quyển trục cho Thượng Quan Thi Vũ, nói:
- Lão bà. Nàng không phải thích nhất là quyển trục thượng cổ sao? Cất kỹ, không chừng đây là một tấm bản đồ, chúng ta có thể chiếm được bảo bối từ thượng cổ để lại đó!
Thượng Quan Thi Vũ bĩu môi, nói:
- Thứ này nhìn qua rất giống như là hàng nhái, hẳn là không có giá trị gì. Ném đi chắc cũng không ai nhặt!
Thanh niên áo dài trắng liên tục gật đầu nhưng không dám biểu hiện quá mức. Đôi mắt mong chờ nhìn Thượng Quan Thi Vũ, trong lòng cũng không kìm nổi muốn hô to vài tiếng:
- Ngươi thật là nữ thần a, nhanh ném đi! Bằng không cha ta có thể sẽ đánh chết ta đó!
Nhưng kế tiếp lại nghe thấy thôn nữ chết tiệt này, không...là Thư Đạo (giặc cái) thì thào lẩm bẩm:
- Tuy nhiên thứ này coi như có thể giả mạo quyển trục thượng cổ một hồi, lừa dối những kẻ có tiền mà thích đồ cổ thật là không phải ý tồi, ừ, giữ lại! Nói xong, tiện tay thu vào trong vòng tay trữ vật của mình.
Giờ phút này thanh niên áo dài trắng ngay cả ý tìm chết đều có. Nếu đối phương liếc mắt một cái nhận ra lai lịch quyển trục này, như vậy bị cướp đi cũng không có oan uổng chút nào.
Nơi vẽ trên quyển trục này đều là nơi không biết rõ, ở bên trong môn phái của hắn nghiên cứu mấy ngàn năm vẫn chưa có người nào có thể phá giải. Lần này cũng là cơ sở ngầm của môn phái báo lại những dị thường trong tứ đại hiểm địa về môn phái, lại vẽ ra trận pháp xuất hiện trong tam đại hiểm địa.
Phụ thân hắn cũng chính là chưởng môn nhân môn phái này, phát hiện trận pháp này cùng với trận pháp trên bản đồ Thái Cổ hết sức tương tự, mới sai đứa con dẫn người, cầm quyển trục tới đây đối chiếu một chút, không chừng có thể vạch trần bí mật kinh thiên gì đó.
Trong đáy lòng lại cũng không quá coi trọng, nếu không làm thế nào có thể dễ dàng cho đứa con cầm quyển trục ra ngoài?
Nhưng Thư Hùng Đại Đạo chết tiệt này rõ ràng là hai tên làm bộ cao nhã, đây rõ ràng là vật của thời Thái Cổ, lại bị bọn họ coi thành hàng nhái thời thượng cổ...Thanh niên áo dài trắng trong lòng than thở:
- Chuyện trên đời này, đi đâu để nói đạo lý a?
Tần Lập cố gắng chịu đụng vui suớng trong lòng, mặt không đổi sắc thu các loại bảo vật thanh niên này lấy ra. Mặc dù trong mắt hắn, mấy thứ này đều không có giá trị, nhưng vì để che mắt người khác, chỉ có thể làm bộ dáng tham lam, thu hết lại.
Sau đó, giống như đuổi ruồi bọ, vẫy tay:
- Đều cút đi đi, còn ở lại đây? Muốn ta mời các ngươi đi ăn cơm hay sao?
Thanh niên áo dài trắng cúi đầu, trong mắt lại bắn ra hào quang oán độc. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên ra thế tục giới kiến thức liền bị ăn một thiệt thòi to lớn như vậy. Hắn phải nhớ kỹ bộ dáng người này, thề nhất định phải tìm hắn ta báo thù.
Đợi cho đám người này đi rồi, Tần Lập rút thanh bảo kiếm mà tên thanh niên lấy ra dùng chuộc mạng kia.
Tên tuổi Âu Lương Tử, Tần Lập đã từng nghe nói. Thanh Hàn Băng lần trước, đấu giá ra một cái giá trên trời - Mà Ẩm Huyết kiếm trong tay Tần Lập, cũng đã bị rất nhiều người biết rõ. Nếu thật sự gặp cao thủ, muốn sử dụng kiếm thì rất dễ dàng bị người nhìn ra sơ hở. Mà lúc trước các loại bảo kiếm Tần Lập chiếm được lại hơn phân nửa là tiện tay đưa cho con cháu Tần gia cùng người bên cạnh.
Cho nên, thanh niên áo dài trắng này ở trong mắt Tần Lập thật đúng là một
"tống tài đồng tử" (đứa bé đưa tài bảo). Biết rõ Tần Lập thiếu một thanh bảo kiếm che giấu thân phận liền ngoan ngoãn đưa thứ này tới.
Kiếm ra khỏi vỏ, gần như lặng yên không tiếng động. Cả thanh kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ lập tức tỏa ánh sáng rực. Đã trải qua hơn vạn năm, thanh kiếm này vẫn bóng loáng như mới, lưỡi kiếm đều đều, vô cùng sắc bén. Trong hào quang lóe ra, khí lạnh kinh người.
Tần Lập nhìn vào một nơi ở chuôi kiếm, có khắc hai chữ nhỏ: Ánh Nguyệt.
Thoạt nhìn, Ánh Nguyệt chính là tên thanh kiếm này. Tần Lập tiện tay múa vài cái, trên thân kiếm Ánh Nguyệt quả nhiên lóe ra hào quang giống như một ánh trăng. Cân nặng, độ dài của bảo kiếm đều khiến Tần Lập cảm thấy vừa lòng.
Hắn nhìn Thưọng Quan Thi Vũ khẽ cười nói:
- Xem ra đất dữ của Tần gia này ngược lại là bảo địa của ta. Nàng xem, thu hoạch hôm nay không nhỏ!
Thượng Quan Thi Vũ cười yêu kiều, không kìm nổi trợn mắt nhìn Tần Lập một cái.
"phì" một cái nói:
- Chàng đúng là biết nói hươu nói vượn. Đặt cái tên ai chẳng được, tại sao cứ muốn gọi là Thư Hùng Đại Đạo? Quả thực khó nghe chết người!
Tần Lập dí sát mặt đến cười hì hì nói:
- Vậy nàng xem nên gọi là gì? Uyên Ương Đại Đạo?
- Phì!
Cho dù Thượng Quan Thi Vũ điềm đạm cao quý cũng không thể không bị Tần Lập làm cho tức giận dở khóc dở cười.
Tần Lập thu lại bộ dạng vui đùa, trầm giọng nói:
- Xem ra, lần này chuyện tứ đại hiểm địa thành Hoàng Sa, không quá đơn giản đâu! Trong tay chúng ta, cộng thêm mấy tấm theo lời mấy người kia tổng cộng là năm tấm rồi! Loại bản đồ này, theo ta suy đoán, sẽ không vượt quá mười tấm. Nếu có thể thu đủ bản đồ, lại sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Hai tròng mắt Thượng Quan Thi Vũ ngưng lại, vừa định nói chuyện bỗng nhiên cùng Tần Lập liếc mắt nhìn nhau một cái. nói:
- Xem ra địa phương này ngày hôm nay nhất định sẽ không bình thường, không ngờ lại có người đến đây.
Tần Lập gật gật đầu, kéo tay Thượng Quan Thi Vũ. Thân hình hai người chợt lóe, lập tức biến mất khỏi đống hoang tàn này.
Ngay khi thân hình hai người vừa biến mất dạng, bốn người gặp được ở tửu lâu buổi sáng lập tức xuất hiện ở nơi này. Bốn người chia ra các nơi, cẩn thận tìm tòi một hồi, nhưng lại không tìm được thứ mà bọn họ muốn tìm.
Lão già gầy yếu kia sắc mặt hết sức khó coi, lấy tay không ngừng vuốt râu, chân mày nhíu thật chặt. Tuy rằng lão ta không nói gì nhưng ai nấy đều thấy được, tâm tình lão già giờ phút này hết sức không tốt.
Người trung niên mặt chữ điền mặc trang phục màu vàng kia, lại là vẻ mặt áy náy cúi đầu. Hắn không nghĩ đến, mình nhất thời nói lỡ không ngờ lại bị người có tâm tư nghe được.
Bởi vì ngay khi Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ rời đi khỏi, lão già này trong giây lát cảm thấy được có chút không bình thường. Rượu và thức ăn trong tửu lâu này giá cả tuy không đắt đỏ bao nhiêu nhưng tuyệt đối không phải là người thường có thể tiêu phí!
Mà thanh niên kia mang theo một thôn nữ, tuy rằng toàn thân nhìn qua hết sức bình thường, nhưng bất kể là cử chỉ hay lời nói thậm chí là loại khí chất vô hình trung (trong lúc vô tâm, vô ý) toát ra từ trên người, làm sao có thể là người thường?
Hơn nữa, sau khi hai người rời khỏi, lập tức có bảy, tám người rời đi. Điều này càng làm cho lão già cảm thấy không đúng, trong mắt lão già này, giá trị tấm bản đồ Thái Cổ kia vượt xa hơn bảo kiếm của đại sư Âu Lương Tử gì đó không biết bao nhiêu lần.
Bởi vì tại nơi thần bí của môn phái bọn họ, cùng với những môn phái chi nhánh của bọn họ đều nhận được lệnh đi ra, căn cứ tấm bản đồ kia, tìm được nơi thần bí!
Bởi vậy, trong mắt lão già này, tin tức này tuyệt đối không thể lộ ra bất kỳ tin đồn nào! Chẳng sợ ra tay giết chết đôi nam nữ tuổi trẻ kia cũng sẽ không đáng tiếc!
Đáng tiếc chính là, chờ đến lúc bọn họ ra tới, người của hai phe đối phương đã hoàn toàn không thấy tung tích. Cho đến khi đám người thanh niên áo dài trắng mang theo một người đỡ một người còn cõng một người khác, vẻ mặt uể oải trở về đúng lúc bị bốn người lão già tìm thấy mới đi theo con đường của đám người kia, tìm vào nơi mảnh đất hoang tàn ở nơi phồn hoa nhất của thành Hoàng Sa.
Nhưng khi bọn họ tìm đến nơi đây, một nam một nữ kia cũng đã biến mất không thấy.
Người trung niên áo vàng mặt chữ điền kia cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Sư huynh! Đều là lỗi của ta, người xử phạt ta đi!
Lão già thở dài một tiếng, nói:
- Xử phạt ngươi có ích lợi gì? Hy vọng đối phương không phải cố ý nhằm vào chúng ta là tốt rồi.
- Vậy chúng ta...còn tìm hay không? Người trung niên mặt chữ điền cẩn thận hỏi.
- Không tìm nữa! Chủng ta hiện tại lên đường đi đầm lầy Phệ Hồn kia trước. Hiện tại chỉ có nơi đó là không có phát hiện trận pháp. Chúng ta đi qua xem có thể tìm ra trận pháp kia hay không, lại xem nếu bốn trận pháp đều xuất hiện thì sẽ có biến hóa gì xảy ra. Dù sao tấm bản đồ kia, chúng ta nhất định phải bảo vệ cho tốt. Ta có một loại dự cảm, tấm bản đồ trong tay chúng ta, nhất định có liên quan đến trận pháp trong tứ đại hiểm địa này!
Lão già híp mắt nói, rồi sau đó khoát tay ra:
- Chúng ta đi thôi!
(*) Xao trá lặc tác: Dọa dẫm vơ vét tài sản, dọa nạt tống tiền.