Duy Ngã Độc Tôn

Chương 460

Tinh thần lực khổng lồ kia làm mọi người cảm giác cả người rét run. Đệ tử Lãnh Thu Cung thực lực hơi kém một chút bị tinh thần lực này đảo qua, rất nhiều người cả người phát run. Thậm chí có người hai chân nhũn ra ngã ngồi dưới đất, sau này cũng phải bệnh nặng một trận.

Cỗ tinh thần lực này tới nhanh, đi cũng nhanh, nhưng trong nháy mắt này đã tra xét trên dưới cả tòa núi chính Lãnh Thu Cung một lần, nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ hiện tượng khác thường gì.

Mọi người bị tinh thần lực đảo qua, đều là đệ tử Lãnh Thu Cung...

Giữa không trung, một lão già áo xám, hốc mắt hãm sâu, đôi tròng mắt tản ra u quang màu tím, lúc này đang cau mày, vẻ mặt giận dữ lẩm bẩm:

- Làm sao có thể chứ? Không có ngoại địch, làm sao lại bốc lửa? Những tên đáng chết kia, cuối cùng trốn chỗ nào rồi? Lấy tinh thần lực của ta, không có khả năng tìm không ra hắn. Lẽ nào...là đệ tử trong phái gây ra?

Lão già trầm ngâm một chút, lập tức phủ định cách nghĩ này. Lãnh Thu Cung không tuyển nhận đệ tử không có huyết mạch tử đồng. Mỗi một đệ tử, đều bị tẩy não từ nhỏ, thực lực bình thường thì thậm chí cả đời cũng chưa từng ra khỏi Lãnh Thu Cung. Bọn họ căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này.

Hơn nữa lão già này cũng phát hiện ra mồi lửa cũng không bình thường, giống như lửa vô căn, hơn nữa rất khó dập tắt. Như là từng đống lớn căn lầu bị đánh bay ra vừa rồi, rơi trên mặt đất cháy hết phần gỗ, ngay cả đất bên dưới cũng bốc cháy theo.

Thân thể lão già chậm rãi rơi xuống, đi tới trước vùng đất bốc cháy kia. Đệ tử Lãnh Thu Cung nhìn thấy lão già này, tất cả đều lộ ra thái độ vô cùng cung kính.

- Ra mắt Thái thượng trưởng lão!

Lão già khoát khoát ta, nói:

- Không cần đa lễ, đi gọi tất cả những người ở nơi này tới đây.

Đám đệ tử Lãnh Thu Cung phụ trách nơi này cúi đầu, nơm nớp lo sợ đi tới. Lão nhân trước mắt này, cho bọn hắn mượn mấy lá gan nữa cũng không dám trêu chọc. Cho dù là cung chủ đích thân tới, nhìn thấy lão nhân này cũng phải dùng thái độ cung kính đối đãi.

Vì lão nhân này, chính là một trong những Thái thượng trưởng lão Lãnh Thu Cung - Cuồng Lôi Tôn Giả!

Một thân thực lực, từ lâu đã tiến vào cảnh giới Lôi Kiếp!

Cũng may Tần Lập phản ứng nhanh nhạy, vận số thật tốt, trước khi lão quái vật cảnh giới Lôi Kiếp này tới liền đi vào một nơi hoàn toàn cách trở thần thức. Bằng không thì dù Tần Lập có Tiên Thiên Tử Khí hộ thể, chỉ sợ cũng sẽ bị lão già này phát hiện ra.

Bởi vì thực lực Cuồng Lôi Tôn Giả thật sự mạnh mẽ quá mức.

- Ai tới nói xem, vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Cuồng Lôi Tôn Giả có chút khó coi, bằng thực lực của lão lại không thể lập tức tìm ra tên quấy rối đáng chết kia. Tuy rằng bên Tàng thư các vì cứu tương đối kịp, tất cả bí tịch công pháp Lãnh Thu Cung tích lũy nhiều năm qua đều dời ra được, nhưng từng đống lớn kiến trúc Tàng thư các, toàn bộ gần như bị đốt sạch. Nếu như cứu trễ một chút, sợ rằng tất cả thư tịch bên trong đã bị đốt sạch rồi.

Loại tổn thấy này, cho dù là Cuồng Lôi Tôn Giả cũng không thể chịu nổi.

Bên trong Tàng thư các có các ghi chép của những tiên hiền tử đồng từ thời đại Thái Cổ, có chiến kỹ công pháp hết sức cường đại, còn có những bản tàn phiến trân quý thời đại Thái Cổ, ví dụ như ma pháp học, luyện kim học...

Tuy rằng mấy thứ này đều là thứ bình thường ở thời đại Thái Cổ, ở thời đại đó không có giá trị gì. Nhưng ở thời hiện tại chỉ còn lại một loại chức nghiệp chiến kỹ, giá trị mấy thứ kia đã không thể đo lường.

- Hồi bẩm Tôn giả, ta là đội trưởng thủ vệ Tàng thư các, ngày hôm nay cũng không xảy ra hiện tượng gì khác thường. Trước khi bốc lửa, sứ giả cung chủ đã tới cảnh báo, mấy người chúng ta phải hết sức cẩn thận, không có bất cứ sơ sẩy nào...

Đội trưởng thủ vệ Tàng thư các này nói càng ngày càng nhỏ, nguyên nhân rất đơn giản: tuy rằng bản thân hắn không thẹn với lòng, cũng không có bất cứ sơ sẩy nào, nhưng lửa kia làm sao mà ra?

Nhất là nói như vậy ngay trước mặt Thái thượng trưởng lão, có thể khiến cho Thái thượng trưởng lão bất mãn hay không?

Trong khi đội trưởng thủ vệ này trong lòng bất an, nghe Thái thượng trưởng lão ừ một tiếng không có tâm tình gì, trong lòng lập tức đại định. Biết dù là Thái thượng trưởng lão có bất mãn, cũng sẽ chấp nhận mình trả lời.

Tiếp đó, Thái thượng trưởng lão Cuồng Lôi Tôn Giả quay sang thủ vệ căn lầu mới bắt lửa kia, nhàn nhạt hỏi:

- Chỗ các ngươi cũng như vậy?

Trong đó một đệ tử Lãnh Thu Cung đứng ra, thấp giọng hồi đáp:

- Đúng vậy! Tôn giả, chúng ta phát hiện bên kia bắt lừa, cũng không tự tiện rời cương vị, vẫn thụ vệ ở nơi này. Nhưng lửa kia lại đột nhiên cháy lên, chúng ta...chúng ta cũng không biết vì sao, xung quanh cũng không có gì cả.

Cuồng Lôi Tôn Giả nhàn nhạt khoát tay, nói:

- Không trách các ngươi, đều xuông đi.

Những người này hai mặt nhìn nhau, có lẽ không nghĩ tới Cuồng Lôi Tôn Giả lại bỏ qua cho bọn họ đơn giản như vậy. Nên biết rằng, cho tới giờ Cuồng Lôi Tôn Giả cũng không phải là người tính tình tốt gì, là người tính tình táo bạo có tiếng cả Lãnh Thu Cung. Bằng không cũng không đến mức bên này vừa cháy, Cuồng Lôi Tôn Giả bên kia là người đầu tiên xuất hiện.

Tuy nhiên nếu lão đã không truy cứu chuyện này, như vậy cung chủ cơ bản cũng sẽ không truy cứu chuyện bọn họ thất trách nữa.

Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng những người này vẫn lập tức khom người trước Cuồng Lôi Tôn Giả, cùng hô to:

- Đa tạ Tôn giả không trách tội!

Kỳ thật không phải Cuồng Lôi Tôn Giả không muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ, mà là ngay cả chính lão cũng không tìm được nguyên nhân gây cháy. Làm Thái thượng trưởng lão địa vị cực cao trong Lãnh Thu Cung, lão làm gì có mặt mũi trách cứ những đệ tử thấp hơn lão không biết bao nhiêu bậc này?

Có một điểm Cuồng Lôi Tôn Giả có thể xác định, lửa này cũng không phải ngẫu nhiên sinh ra, khẳng định là có người phóng hỏa. Hơn nữa thực lực người này khẳng định hết sức mạnh mẽ, thậm chí cũng rất có thể là lão bất tử cùng cấp bậc với mình.

Nghĩ vậy, Cuồng Lôi Tôn Giả càng thêm cảm thấy phẫn nộ, võ giả cảnh giới Lôi Kiếp nào không phải lão gia hỏa sống mấy ngàn năm, làm sao lại bỉ ổi chạy tới môn phái khác phóng hỏa chứ?

Lúc này, một bóng người nhanh chóng đi tới, phía sau còn có một đám người. Người này đi tới bên cạnh Cuồng Lôi Tôn Giả, đầu tiên cúi người hành lễ, sau đó khách khí hỏi:

- Tôn giả, có tra được gì không?

Người này chính là Hà Vô Nhai cung chủ Lãnh Thu Cung, mặc một thân trường bào màu vàng, cả người nhìn thật tiên phong đạo cốt, đôi mắt thật giống người thường, chỉ là thỉnh thoảng hiện lên một tia quang mang màu tím.

- Cung chủ tới rồi, thật là xấu hổ, ta cũng không tra được bất cứ gì. Chỉ có thể khẳng định điểm này: lửa kia là có người cố ý phóng ra, nhưng thực lực người này xem chừng cũng không kém gì ta.

Cuồng Lôi Tôn Giả mặt già mang theo vài phần xấu hổ, có chút tức giận nói:

- Nếu như bị ta tìm ra, khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hà Vô Nhai cười khổ một chút, nói:

- Vừa rồi chỗ Huệ Minh Phong có người chém giết không ít đệ tử Lãnh Thu Cung ta, cũng cướp đi chủ núi Lâu Thành Phương. Hiện tại ta hoài nghi, có người chuyên môn tới báo thù.

- Hừ! Tiểu tử Lâu Thành Phương kia vẫn cứ tâm thuật bất chính, năm đó chính hắn xung đột với người bên ngoài, vì một thị nữ huyết thống không thuần khiết mà kết thù với người ta, bị cướp thì cướp đi, chết cho thanh tịnh!

Cuồng Lôi Tôn Giả lạnh lùng nói, vốn lão đã không nhìn vừa mắt Lâu Thành Phương, hơn nữa sự tình hôm nay rất có khả năng lien quan đến hắn, bởi vậy một mặt táo bạo của Cuồng Lôi Tôn Giả rốt cuộc thể hiện ra. Ngay trước mặt cung chủ, cũng không nói một chút khách khí.

Hà Vô Nhai biết tính tình Cuồng Lôi Tôn Giả, tự nhiên sẽ không vì lão nói như vậy mà tức giận, chỉ nói:

- Đối phương có phải là hoàn toàn tới trả thù hay không, bây giờ còn không thể kết luận, làm phiền Tôn giả hỗ trợ tra xét một chút.

- Vậy thì không thành vấn đề, ta cũng đang muốn tìm ra tên quấy rối kia đây!

Cuồng Lôi Tôn Giả liền sảng khoái đáp ứng ngay.

Hà Vô Nhai thở phào một cái. Có Cuồng Lôi Tôn Giả tọa trấn, trên cơ bản Lãnh Thu Cung sẽ không xảy ra đại loạn gì. Tuy rằng phía sau Lãnh Thu Cung rất nhiều cường giả, nhưng không phải ai cũng như Cuồng Lôi Tôn Giả, dễ dàng xuất hiện trước mặt mọi người.

Đám người danh túc kia, mấy chục năm không xuất quan một lần cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần trời không sập xuống, những người đó đều sẽ ít đi ra ngoài. Bọn họ hầu như dùng tất cả thời gian dùng trên tu luyện, căn bản không để ý tới các loại tục sự.

Hà Vô Nhai nhìn căn lầu sụp đổ trước mặt, chân mày nhăn lại, thở dài nói:

- Quấy nhiễu lăng tẩm tổ tiên, thật là tội lỗi!

Nghe Hà Vô Nhai nói những lời này, dù ngay cả Cuồng Lôi Tôn Giả luôn luôn cuồng ngạo cũng không khỏi sắc mặt nghiêm nghị quay về phía căn lầu sụp đổ hành lễ, sau đó oán giận nói:

- Đừng để cho ta bắt được tên đáng chết kia!

...

Cửa lớn hạ xuống, cắt đứt tất cả lien hệ với bên ngoài, thần thức Tần Lập thử bốn phương tám hướng bất cứ một góc độ nào, cũng không cách nào xuyên thấu ra ngoài, hoàn toàn mất đi liên hệ với ngoài kia. Trong lòng cũng không nhịn được sinh ra vài phần thấp thỏm, địa cung này rốt cuộc là nơi nào? Chẳng lẽ là một cái bẫy của đối phương?

Ngẫm lại khả năng không lớn, người Lãnh Thu Cung cũng không phải thần, làm sao tính toán ra Tần Lập muốn tới? Cho dù là người Lãnh Thu Cung biết được Tần Lập muốn tới đây, cũng không cần phải tiêu hao lớn như vậy? Thế này cũng quá để mắt Tần Lập hắn rồi.

Trong lòng nghĩ vậy, thần thức Tần Lập lại tìm kiếm xuống phía dưới, kết quả cũng thế. Thần thức của hắn không cách nào xuyên thấu vách tường hai bên, về phần phía trước...Phía trước căn bản không cần thần thức, mắt Tần Lập có thể thấy đây là một thông đạo thật dài.

Thông đạo liếc mắt không nhìn đến cuối, giống như một con đường thông vào tận trong núi.

Bên trong thông đạo không có ngọn đèn gì, một mảnh đen kịt. Tần Lập chậm rãi đi xuống phía dưới. Còn may, bên trong thông đạo này không tồn tại bất cứ cơ quan gì.

Càng đi sâu vào, càng có một cỗ khí sâm hàn. Dù ngay cả Tần Lập cũng phải vận công chống lại cỗ khí sâm hàn không biết sinh ra từ đâu.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Trong lòng Tần Lập kinh hãi không thôi, bản thân mình đã là võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, trên Thiên Nguyên Đại Lục này không tính là cấp đỉnh, nhưng cũng không phải hạng thường.

Nhưng hàn khí này ngay cả mình cũng phải vận công chống lại, nếu là võ giả bình thường tới thì còn không bị đông lạnh thành cột băng? Nơi này chỉ sợ ngay cả võ giả cảnh giới Chí Tôn cũng không thể đi vào.

Trong lòng nghĩ vậy, đi thẳng một đường xuống phía dưới, đi qua một góc quẹo phía trước, nơi xa xa bỗng nhiên thêm một ánh đèn mờ nhạt.
Bình Luận (0)
Comment