Duy Ngã Độc Tôn

Chương 478

- Được rồi, ta không bức ngươi, ngươi cũng không cần sốt ruột trả lời, chỉ cần ngươi nhớ kỹ đoạn nhân tình này, ngày sau nếu Nguyệt Diêu Tiên Cung thật sự gặp nạn, đừng khoanh tay đứng nhìn là được. Thế nào, yêu cầu này thì ngươi cũng có thể đáp ứng chứ?

Bên trong đôi mắt tinh thuần của thiếu nữ, hiện một tia tinh quang mang giảo hoạt, nhìn Tần Lập nói.

- Được, cái này ta có thể đáp ứng.

Tần Lập gật đầu, có xích mích với mình cũng chỉ có mỗi một mình Hàn Mai, những người khác trong Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng chưa từng đắc tội mình. Ngược lại như Hồ trưởng lão, kể cả chưởng giáo chí tôn Nguyệt Diêu Tiên Cung, cung chủ Minh Nguyệt thượng nhân cùng với vị lão tổ Vĩnh Xuân thượng nhân thực lực sâu không thể lường trước mắt này, đều có ý muốn giao hảo với mình.

Đã như vậy, mình lấy ra chút thành ý, hẳn cũng phải thôi?

Trong những ngày kế tiếp, Tần Lập liền ở lại động phủ của Vĩnh Xuân thượng nhân, hắn đích xác học được rất nhiều thứ từ Vĩnh Xuân thượng nhân. Không ngờ tới thiếu nữ bề ngoài thuần phác khả ái này, lại có lý giải thâm hậu về các loại nguyên tố thiên địa như vậy, trực tiếp thay đổi quan điểm trước kia của Tần Lập.

Bởi vì trước khi Tần Lập tiếp xúc đến võ giả nơi cực Tây, lý giải pháp thuật hầu như rất kém cỏi, trên cơ bản vẫn dựa vào chiến kỹ đối địch. Mà ở chỗ Vĩnh Xuân thượng nhân, Tần Lập đã thấy được cường giả chân chính nơi cực Tây, lý giải cùng vận dụng pháp thuật đồng dạng cũng rất mạnh mẽ.

- Võ giả sống nơi cực Tây này, người biết vận dụng lý giải pháp thuật tinh thông như tiền bối, có nhiều không?

Tần Lập vung một thanh phi đao do phong nguyên tốt kết thành, bắn vào giữa khối đá lớn, tảng đá kia liền bị xuyên qua một lỗ thủng bằng ngón cái thật sâu.

Vĩnh Xuân thượng nhân ở bên cạnh gật đầu tán thưởng, nói:

- Ngươi thật sự không tệ, ít nhất thì trong những người trẻ tuổi, ta chưa thấy người ưu tú hơn người. Chẳng qua ở thế hệ trước, coi như là cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, vẫn có rất nhiều người có thể nắm giữ và vận dụng các loại nguyên tố trong thiên địa. Người có thể tiếp xúc đến, đa phần đều có cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, như là tuyệt thế thiên tài Hải Kim Tôn của Hải gia kia, tuy rằng cũng là cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, nhưng hẳn là sư phụ hắn còn chưa truyền thụ cho hắn lý giải cùng vận dụng nguyên tố pháp tắc thiên địa. Cho nên người ngàn vạn lần đừng tưởng rằng võ giả nơi cực Tây này đều không biết tới thứ đó.

Vĩnh Xuân thượng nhân ngồi trên tảng đá, khoanh hai tay, thân người nghiêng về trước, chậm rãi nói:

- Môn phái lưu truyền từ thời đại Thái Cổ tới nay, cho dù là một môn phái rất yếu, nhưng các loại kiến thức lại không thiếu.

Tần Lập gật đầu, biểu thị mình đã rõ. Mấy ngày nay, Tần Lập lý giải cùng nắm giữ Tử Khí Quyết, trên cơ bản đã đạt tới một cảnh giới thuần thục, phối hợp cùng chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, uy lực thi triển chiêu thức phải mạnh hơn trước đây rất nhiều.

Nhoáng cái, một tháng yên lặng trôi qua. Hôm nay Tần Lập đang thảo luận chiêu thức cùng Vĩnh Xuân thượng nhân, bỗng nhiên có người đi tới. Đó là một cô gái Tần Lập chưa gặp qua, nhẹ nhàng lướt tới, trên mặt mang theo vài phần lo lắng.

Vĩnh Xuân thượng nhân gọi nàng lên, nữ đệ tử này thấy Tần Lập bên cạnh, nao nao. Có lẽ không nghĩ tới ở chỗ lão tổ tông lại còn có một người ngoài, hơn nữa còn là một nam nhân.

Vĩnh Xuân thượng nhân khoát tay tùy ý nói:

- Có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.

- Vâng.

Cô gái này nhìn thoáng qua Tần Lập, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nói:

- Có rất nhiều vị tiền bối danh túc Hải gia đột nhiên đến thăm Tiên Cung chúng ta, Cung chủ bảo đệ tử tới thông báo cho ngài một tiếng.Nguồn: http://truyenfull.vn

- Ta đã biết, còn có việt gì không?

Sắc mặt Vĩnh Xuân thượng nhân không có bất cứ biến hóa gì, nhàn nhạt nói.

- Còn có là...Thánh nữ bỗng nhiên không thấy đâu, đã mất tích hơn mười ngày rồi.

Nữ đệ tử này nhỏ giọng nói.

Vĩnh Xuân thượng nhân cau hàng mi thanh tú lại, gật đầu ừ một tiếng, sau đó nhìn Tần Lập cười nói:

- Xem ra tiểu nha đầu kia đã biết ngươi ở nơi này rồi.

Tần Lập cười khổ, không nói gì. Hắn đương nhiên biết Hàn Mai hận hắn tận xương, hơn nữa trọng yếu nhất là hắn còn xỏ Hàn Mai một kế. Đến bây giờ Hàn Mai cũng không biết tấm bản đồ Thái Cổ mình giao lên, kỳ thật là đồ giả...

Nếu như biết chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ tính lên đầu mình thôi? Tuy nhiên Tần Lập cũng không quan tâm cái này, hiện giờ hắn đứng bên cạnh lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung, Hàn Mai đã mất đi tư cách đối thoại trực tiếp với mình! Nàng ta, kể cả những người bên cạnh nàng, không phải đều thích nói tư cách sao?

- Được rồi, ta đã biết, ngươi trở về đi.

Vĩnh Xuân thượng nhân xua nữ đệ tử tới báo tin đi rồi, vẫn ngồi trên tảng đá trầm tư, lầm bầm nói:

- Tiền nối danh túc Hải gia? Đám lão bất tử kia tới đây làm gì?

Tần Lập nói:

- Hẳn là tới đây vì ta, không biết làm sao bọn họ biết được ta ở nơi này.

Tần Lập nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ: không phải là Hàn Mai tiết lộ ra ngoài chứ?

Kỳ thật trong lòng Vĩnh Xuân thượng nhân cũng có ý nghĩ như vậy. Hơn nữa, Minh Nguyệt thượng nhân truyền tin tới đây, tuyệt không chỉ đơn giản là thông báo cho nàng một tiếng như thế. Đầu tiên là nhắc nhở Tần Lập: người Hải gia tới, ngươi phải cẩn thận. Còn có một khả năng, là Minh Nguyệt thượng nhân đã bị áp lực rất lớn!

Được xưng là tiền bối danh túc Hải gia, làm sao lại là hạng người hời hợt?

Lúc này Vĩnh Xuân thượng nhân bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Tần Lập, ngươi ở lại nơi này, ta đi xem đám lão già Hải gia kia tới làm gì? Khi dễ môn phái nữ nhân chúng ta sao?

Tần Lập lắc đầu, nói:

- Ta cùng đi với ngài! Sự tình là bởi vì bản thân ta dựng lên, hơn nữa hình dạng ta hiện giờ, Hải gia căn bản là không nhận ra.

Vĩnh Xuân thượng nhân nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó yên lặng gật đầu, nói:

- Vậy đi thôi!

Hai người cùng nhau bước đi, bay vứt về phía ngọn núi chính Nguyệt Diêu Tiên Cung. Nữ đệ tử rời đi lúc trước thậm chí còn không cảm giác được hai người bay vụt qua, cho nên chờ lúc nàng tới đại điện Nguyệt Diêu Tiên Cung, phát hiện Vĩnh Xuân thượng nhân cùng người thanh niên da ngăm đen đã ở đó, kinh ngạc không thôi.

Chủ yếu là kinh ngạc người thanh niên da ngăm đen kia làm sao có tốc độ nhanh như vậy, bản thân mình không cảm nhận được trên người hắn có một chút dao động nguyên lực mà!

Kỳ thật ngay cả Vĩnh Xuân thượng nhân, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Nàng không ngờ tới mình đã dùng toàn lực, lại không thể nào dứt bỏ Tần Lập!

Đương nhiên, nếu như nàng sử dụng phương pháp hư không hoành độ, vẫn có tự tin nháy mắt bỏ xa Tần Lập. Nhưng nếu đồng dạng dùng khinh thân thuật, nàng lại không theo kịp được Tần Lập!

Bởi vì cảnh giới của nàng bày rõ ra đó, cho nên lúc tới đại điện, Vĩnh Xuân thượng nhân dùng ánh mắt như xem quái vật nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó cất bước đi vào.

Đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung ngoài cửa vừa định ngăn cản Tần Lập, Vĩnh Xuân thượng nhân khẽ hừ một tiếng, hai đệ tử kia lập tức ngậm miệng quay trở về, trong lòng sợ không nhẹ. Hai người đều kinh ngạc nhìn Tần Lập, trong lòng nghĩ: Đây là hạ nhân đưa củi phát sinh xung đột với thị nữ bên người Thánh nữ một thời gian trước đây sao? Đây là vận số chó má gì, lại được Vĩnh Xuân thượng nhân ưu ái, còn đi theo bên cạnh lão tổ tông Vĩnh Xuân, thật là khó tin nổi mà!

Vĩnh Xuân thượng nhân có chút tự tat a làm, căn bản không để ý tới người khác nghĩ như thế nào, nghênh ngang đi vào trong.

Đại điện Nguyệt Diêu Tiên Cung hết sức khổng lồ, mấy cây cột thô to chống đỡ đại điện cao ba mươi thước. Bên trên cột vẽ đầy các đồ án tinh mỹ, gây cho người ta một cảm giác rộng rãi hùng hồn.

Trên mặt đất đại điện trải ngọc thạch xanh biếc mài láng bóng mịn, tản ra khí tức cổ xưa vĩnh hằng.

Lúc này trên đại điện đã có rất nhiều người, đang tranh luận kịch liệt gì đó. Vĩnh Xuân thượng nhân đột nhiên đi vào, làm những người đang tranh luận chợt ngừng lại.

Mọi người xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Vĩnh Xuân cùng Tần Lập bên cạnh.

Đám người Hải gia, lúc nhìn thấy Vĩnh Xuân thượng nhân đầu tiên là khẽ sững sờ, lập tức có vài người mặt hiện vẻ tươi cười. Tiếp đó trong đám người đi ra một người thanh niên bề ngoài chỉ hơn hai mươi tuổi, diện mạo anh tuấn, mặt trắng không râu, một thân áo dài màu xanh, cả người thể hiện vẻ phong lưu phóng khoáng.

Hai mắt người kia rơi vào người Vĩnh Xuân, cười to nói:

- Vĩnh Xuân, đã lâu không gặp, xem ra cô lại có tiến bộ, thật là đáng mừng mà!

Tần Lập theo bên cạnh Vĩnh Xuân thượng nhân, nhìn thấy Hải Kim Tôn ở giữa trận doanh Hải gia đang gắt gao nhìn vào hắn, mày cau lại, trên mặt còn mang theo vẻ nghi hoặc.

Trong lòng Tần Lập cười lạnh, muốn tìm ra chứng cứ dịch dung của gia gia ngươi? Nằm mơ đê!

Vĩnh Xuân thượng nhân nhìn thoáng qua người thanh niên này, nhàn nhạt nói:

- Hóa ra là ngươi đã tới, thảo nảo tiểu Minh Nguyệt lại phái người cầu cứu ta. Hải Ngự Phong, lẽ nào ngươi càng sống lâu càng giống trẻ con? Lại đích thân chạy tới làm khó một tiểu bối?

Vĩnh Xuân thượng nhân nói lời này không chút khách khí, làm không ít người bên Hải gia hiện vẻ giận dữ. Bọn họ tuyệt không nhận ra thiếu nữ này là ai, nhưng khẩu khí lớn như vậy chắc hẳn là tiền bối Nguyệt Diêu Tiên Cung. Nhưng mặc kệ là ai, sỉ nhục lão tổ Hải gia bọn họ, điều này không thể nào tha thứ được!

Người thanh niên gọi Hải Ngự Phong này, trên mặt lại không hiện ra biểu tình không vui gì, cười nói:

- Vĩnh Xuân! Cô vẫn giống như trước đây vậy, chúng ta tới đây chẳng qua là muốn bái phỏng mà thôi, nào có gây chuyện gì. Thuận tiện là muốn một người của quý phái, người kia là kẻ thủ của Hải gia ta, trốn ở chỗ các ngươi, các người hẳn không biết chuyện này.

Vĩnh Xuân thượng nhân nhướng mày, đôi tròng mắt tinh thuần như nước nhìn lướt qua Hải Ngự Phong, nói:

- Thật là kỳ quái, từ trước đến nay Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta thu đồ đệ rất nghiêm ngặt, làm sao có khả năng thu cừu địch Hải gia các ngươi vào đây chứ?

Hải Ngự Phong còn chưa nói, Hải Kim Tôn bên cạnh đã chỉ vào Tần Lập, lớn tiếng nói:

- Tần Lập, ngươi còn muốn ngụy trang tiếp sao? Trốn ở phía sau lưng nữ nhân, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?

Vĩnh Xuân thượng nhân nhàn nhạt nói:

- Hải Ngự Phong, người Hải gia các ngươi đều không có quy củ như thế sao?

Hải Ngự Phong cau mày nhìn thoáng qua Hải Kim Tôn, lạnh lùng quát:

- Ngươi câm miệng cho ta!

Hải Kim Tôn oán độc nhìn thẳng Tần Lập, ngậm miệng lại, nhưng đột nhiên lại thấy môi Tần Lập mở ra ngậm lại, im lặng nói với hắn:

- Câm miệng!

Đồng thời vẻ mặt trào phúng, làm cho cơn tức giận trong lòng Hải Kim Tôn lập tức sôi trào bùng nổ.
Bình Luận (0)
Comment